Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 711: Mưu kế thành công



Sở dĩ Phương Tường buộc phải thu phí vào cửa là do việc huy động sức lao động bây giờ không còn miễn phí như thời gian đầu nữa, giờ muốn làm bất kỳ việc gì cũng phải trả lương đầy đủ thì người ta mới chịu làm, bằng không thì có cái nịt, ông ta đứng ra tổ chức một concert quy mô lớn như trước mắt tốn rất nhiều tiền của, nếu không có thu lại thì ai mà thèm làm chứ.

Mà ông ta cũng tự tin rằng kể cả có thu tiền thì cũng sẽ cháy vé, thậm chí còn có lãi to, đó là do trấn Hi Vọng vừa mới đón được một máy hút khán giả thuộc vào hàng cực khủng, danh tiếng của người kia lớn vô cùng, đảm bảo bất kỳ ai khi nghe tên cũng đều chấp nhận móc hầu bao ra mua vé tới để nghe nàng ta hát.

Kia chính là Trần Tiểu Mẫn, biệt danh Lilliah, là visual chính của nhóm nhạc Black Rose.

Black Rose là nhóm nhạc nổi tiếng toàn quốc, fan hâm mộ nhiều vô số kể, nghe nói thời điểm trước tận thế chỉ với bốn người trong nhóm đã tạo ra doanh thu 130 triệu đồng bạc mỗi năm cho công ty chủ quản chỉ nhờ vào việc bán POP, GOODS, Lighstick và vé concert, chưa nói tới các hợp đồng quảng cáo khác, đây chính là sức hút vô cùng khủng khiếp.

Từ khi Lilliah được chính quyền quận Xuân Hà "bán" cho trấn Hi Vọng, ông ta đã ra sức quảng bá hình ảnh của nàng ta, để cho hơn 2000 người tại Liễu Lâm này đều biết tới, bằng chứng là vé concert mới mở bán buổi sáng, tới nửa buổi trưa đã cháy sạch, trong đó các tiểu đội trưởng mua rất nhiều vé để thưởng cho đội viên dưới trướng, số còn lại càng được người ta mua đi bán lại theo kiểu vé chợ đen, kiếm chút lợi lộc, tình hình vô cùng nhộn nhịp.

Người khác có thể không biết tới Hàn thủ lĩnh trông thế nào, nhưng chắc chắn biết Lilliah trông thế nào, bởi vì khắp nơi đều là áp phích cùng poster của nàng ta.

Nhóm ba người Hàn Phong được nhân viên hậu cần dắt tới phía trái sát phía trước sân khấu, khu vực này chỉ có 100 ghế, bao gồm 30 vé miễn phí cho công dân hạng S xếp đầu bảng tín nhiệm và 70 vé khác được bán ra ngoài.

Ghế VIP là ghế sofa cỡ nhỏ, bên trên còn có đệm lưng và gối ôm, ngồi xuống có cảm giác rất thoải mái, ngồi tại đây thì chỉ cần ngửa đầu là có thể nhìn thấy rõ ràng những vũ công đang nhảy nhót trên sân khấu trên kia, khoảng cách đâu đó chỉ hơn 5 mét mà thôi, rất gần, mỗi ghế ở đây còn được kê thêm một chiếc bàn nhỏ bên cạnh, trên bàn bày sẵn đồ ăn vặt, rượu vang, thuốc lá, khăn ướt...

Tất nhiên chỉ một chút xíu đồ ăn thức uống phía trước sẽ không đủ để phục vụ nhu cầu của đám người thừa tiền, bởi vì hẳn là ai ngồi ở đây cũng đều là phi phàm giả cả, sức ăn chắc chắn rất lớn, trên bàn vì thế có thêm một tấm menu ghi lên mấy món ăn, ai có nhu cầu liền có thể gọi nhân viên phục vụ chuẩn bị bất kỳ lúc nào.

Giá vé là 60 cống hiến, giá đồ ăn tất nhiên cũng không rẻ, đều là các phần ăn có giá từ 12 cống hiến trở lên.

Hàn Phong vừa ngồi xuống sofa liền kêu người tới rồi gọi hết tất cả 9 món trong menu, mỗi món còn lớn tiếng đòi x3 khẩu phần lên, có thể nói là đại tài khí thô.

Tối nay hắn còn chưa được ăn thứ gì ra hồn đâu.

Cháu gái nhà họ Mộc hiện tại không rảnh để tâm tới Hàn Phong bên cạnh, thiếu nữ này hiện tại đang dùng một cái ống nhòm mà liên tục quan sát bên kia, biểu cảm hiện lên vô cùng hưng phấn, còn vừa nhìn tới vừa hú hét vô cùng nhiệt tình.

Hương Vẫn Tình mặc dù không có hú hét làm loạn, thế nhưng biểu cảm kia rõ ràng là sinh động hơn rất nhiều so với thời điểm bình thường.

Trên sân khấu hiện tại không phải Lilliah mà là một người khác, hình như là cái gì đó nam vương Leodro Tử Minh, ở tam giác ba tỉnh Diễn Giang - Nam Ô - An Phong, anh ta là trai đẹp rất có tiếng tăm, hiện tại người kia đang cùng với tám người khác nhiệt tình trình diễn một bản vũ đạo tương đối bốc lửa.

Âm thanh hú hét như muốn đánh sập cả vòm trời do đám người bên dưới tạo ra chính là do cái vị nam vương kia vừa lột áo khoác ném xuống bên dưới.

- Của tôi, là của tôi...

- Leodro, tôi yêu anh...

- Leodro, làm người yêu tôi đi...

- Leodro, xuống đây có được không...

- Tôi muốn chết vì anh...

- Nhìn mà muốn rụng trứng quá...

Leodro Tử Minh thực chất cũng bình thường thôi, gã trông như một thằng ranh con với khuôn mặt búng ra sữa, không không, phải là trông như mấy thằng gay lọ...

Khụ khụ, được rồi, không phải, ý là, chỉ có mấy thằng đã trông như con la lại còn hay ghen ăn tức ở mới nói người kia trông như gay lọ.

Leodro Tử Minh trông rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng 22, 23 tuổi, tổng thể cao tới 1,9m, khuôn mặt với những đường nét vừa mềm mại vừa lạnh lùng, ở dưới ánh đèn sân khấu chập chờn bất định kia hiện lên vô cùng đẹp trai, khí chất càng là đỉnh cấp khỏi phải bàn, thân thể hắn ta cũng không hề ẻo là èo ọt mà tương đối vạm vỡ, cơ bụng sáu múi mượt mà rắn rỏi, chỉ là làn da trắng bóc như trứng thối kia trông như kiểu...

Khụ khụ, được rồi, trông rất hấp dẫn với phái nữ.

Trấn Hi Vọng vốn đang gặp phải tình trạng nam ít nữ nhiều, nam nhân rất được cưng chiều, nam nhân đẹp trai lại càng được cưng chiều nhiều hơn, mức độ hút fan của Leodero Tử Minh so với Lilliah Trần Tiểu Mẫn có lẽ không thua kém bao nhiêu.

Chẳng phải thế mà trong số 100 ghế VIP thì có tới 72 ghế là do nữ nhân bao tiêu bằng sạch, có vài người trong đó là các tiểu đội trưởng, nhưng cũng không thiếu người là dân thường, bất quá bọn họ vẫn không chút do dự bỏ ra toàn bộ 5 ngày công tới nơi này để trèo lên phía trước ngắm thần tượng cho rõ. Những người này còn đang ném tới cả mớ phiếu cống hiến và hằng hà sa số các loại vật tư khác từ hoa tươi cho tới gấu bông và thư tình hướng về phía sân khấu, tất cả chỉ vì muốn bày tỏ tình yêu với thần tượng.

Hàn Phong hoàn toàn không có khái niệm đu idol, hắn thoải mái ngồi tại ghế sofa, vừa ăn cá nugget và gà popcorn, vừa lẩm bẩm mấy câu tính toán:

- Dục Vọng Thượng Nhân đã gửi tín hiệu liên lạc tới, ngày mai mình nên trực tiếp mò tới gặp mặt ả ta, hay là triệu hồi phân thân Ảnh Chiếu đi gặp ả nhỉ...

Phía bên trên sân khấu, Leodro Tử Minh đã hoàn toàn lột trần nửa thân trên, màn vũ đạo cuồng nhiệt diễn ra trong suốt 20 phút đồng hồ vừa rồi đã khiến cho vô số giọt mồ hôi ướt nhẹp thi nhau đổ xuống, phủ lên trên từng bó cơ thịt vạm vỡ, hắn ta nhún chân một cái rồi nhảy thẳng xuống bên dưới, chạy nhạnh về phía khán đài, bàn tay cầm micro điên cuồng hét lên:

- Mọi người ơi cùng nhau hát lên nào...

- Em mảnh ghép trái tim vẫn còn đang dang dở...

- Là cơm gió ấm áp quanh quẩn đưa anh vào giấc mơ trưa...

- Là tình yêu yểu điệu với hàng vạn đạo kim tuyến...

- ...

Nam thần tượng này vừa chạy vừa hát, chạy tới khu A, lại chạy tới khu B, đem bàn tay tất cả mọi người đều chạm qua một lượt, hoa và quà cũng theo đó liên tiếp được đổ dồn tới, chỉ trong vài phút, hắn ta đã ôm lấy một đống lớn quà tặng, nhiều không đếm xuể.

Hàn Phong nhét miếng bò khô vắt chanh vào mồm nhai nhồm nhoàm, âm thầm thở dài.

Chỉ trong 5 phút đồng hồ, nam vương đẹp trai nhất trấn Hi Vọng Leodro Tử Minh đã dễ dàng kiếm được đâu đó 500 cống hiến tiền donate, đây tương đương với một tiểu đội trưởng đánh sống đánh chết cả nửa tiếng đồng hồ ngoài chiến trường rồi, thật sự là tốc độ kiếm tiền quá mức khủng bố.

Dù là ở bất kỳ đâu, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, bất kỳ thời đại nào, những người đủ tài năng và xuất sắc trong một lĩnh vực cụ thể vẫn luôn có thể tìm được chỗ đứng cho riêng mình, đây chính là sự công bằng của thế giới này.

Kể cả là khi mạt thế phủ xuống, trật tự hoàn toàn vỡ nát, nhưng chỉ cần đứng đúng chỗ, vậy vẫn có thể an nhàn hưởng lạc như thường.

Đúng lúc này, ánh đèn sân khấu phía trên cao đã phụp một tiếng tắt ngấm, toàn bộ không gian xung quanh chìm trong một mảnh tối đen như mực.

Trong lúc tất cả mọi người còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, một đạo quang mang trắng nõn đã từ phía xa xa rọi thẳng tới trung tâm sân khấu.

Nơi đó không biết từ lúc nào đã đứng lấy một bóng người, so với ánh sáng độc đạo kia còn rực rỡ hơn gấp vạn phần.

Sau đó âm thanh trong trẻo như nước chảy lập tức phủ xuống toàn bộ hội trường:

- Anh là ánh sáng chói chang trong bóng tối mờ mịt...

- Là ngọn lửa bùng cháy giữa đêm đông buốt giá...

- Là cánh chim vững chãi đưa em vào bầu trời sao...

- ...

Ngồi bên cạnh Hàn Phong, Mộc Diễm Lâm lập tức xô ghế đứng lên mà hò hét ầm ĩ:

- Lilliah, tôi yêu cô...

Có âm thanh hô to khởi đầu, xung quanh cũng ầm ầm vang lên vô số thanh âm hô lớn nối tiếp, cả một khu vực concert bùng lên hàng nghìn đạo ánh sáng chói chang của đèn flash và lightstick với đủ mọi loại màu sắc.

- Lilliah, hãy kết hôn với tôi đi...

- Lilliah, anh yêu em...

- Black Rose...

- Lilliah, tôi nguyện chết vì em...

- Hú hú hú...

Hàn Phong thò tay bốc tới một cục đào ngâm nhét vào mồm, mặc kệ xung quanh đang vô cùng ầm ĩ, hắn lại uống thêm một ngụm trà xoài nữa, sau đó thong thả ngả người ra sau ghế tận hưởng chút không khí thư giãn.

Thật ra hắn đang nỗ lực hít lấy hít để tất cả hương vị xung quanh, muốn từ đó tìm ra được một mùi hương quen thuộc.

Một lúc sau, Hàn Phong hai mắt nheo lại, khoé miệng dần nhếch lên một đường cong chiến thắng.

Mưu hèn kế bẩn của hắn rốt cuộc đã thành công thu được kết quả rồi!

Khu tây bắc lễ hội, vị trí khán đài B, một nam nhân cao tới 1,9 mét với thân hình vạm vỡ và khúc vải cuộn màu trắng được ôm chặt trên tay đang lẳng lặng hướng mắt nhìn về phía sân khấu.

Trong đôi mắt của hắn ta đang có hai hình ảnh đồng thời xuất hiện, một là Lilliah Trần Tiểu Mẫn vô hạn xinh đẹp với chiếc váy trắng tinh khôi và mái tóc dài chấm eo, một khác là thiếu nữ mười tám tuổi với bộ quần áo màu xanh lam và mái tóc ngang vai đen nhánh.

Hai hình ảnh này rõ ràng là bóng dáng của hai người hoàn toàn khác nhau, chẳng qua ngay tại khoảnh khắc bài hát bên kia kết thúc, ánh sáng sân khấu bừng lên vô tận những luồng quang hoa tươi tắn, hai người đó đã hợp vào làm một.

Nam nhân cao 1,9m nhìn tới cảnh này, thân thể chợt khựng lại, bàn tay ôm cuộn vải trắng chợt siết chặt, khoé môi run rẩy nghẹn ngào hô khẽ:

- Tiểu Ngọc...

- Em gái của anh...

Hàn Phong ngồi tại hàng ghế VIP, xuyên qua muôn vàn đầu người nhìn tới nam nhân đang khóc lóc bên kia, trong lòng khẽ thở dài:

- Thằng cha Cổ Nguyên này luỵ quá rồi...

- Lại nói, 37 bức thư tay trong 6 ngày xa nhau...

- Lilliah Trần Tiểu Mẫn còn luỵ hơn cả thế...

- Hai đứa này mà gặp phải Dục Vọng Thượng Nhân, vậy thì chết cả đôi.

- Xem ra ngày mai mình phải đích thân đi gặp mụ già kia rồi...

...

(1 đồng bạc ~8000vnđ; 130tr ~ 1000 tỷ)