Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 715: Tái tạo hình tượng



Nếu kẻ xâm nhập là một kẻ mới lần đầu xuất hiện tại Liễu Lâm thì sẽ ít dữ kiện về Đại Hắc Cẩu, chưa có kinh nghiệm đối phó, vậy thì rất khó để chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức trước mắt.

Nhưng kẻ xâm nhập lần này lại chủ động xử lý mùi vị từ trước, vậy thì chứng tỏ hắn ta khá quen thuộc với sự tồn tại của Đại Hắc Cẩu, đã biết rõ nó có khả năng truy tra trinh sát, vậy nên mới ra đòn phản trinh sát để đối phó trực tiếp với cái mũi chó.

Chó mà gặp phải hạt tiêu với chả bột ớ thì đúng là cực hình, thảo nào mà con chó ngu này lại cay cú đến thế.

Nhưng từ đây cũng có thể suy đoán rằng kẻ này có khả năng cao là người tới từ Tam Giang, Xuân Hà, hoặc Long Nha, bởi vì những nơi này đã nhiều lần cử người qua Liễu Lâm do thám rồi, cũng bị Đại Hắc Cẩu phát hiện và đuổi cắn nhiều lần rồi, bọn họ mới có kinh nghiệm đối phó được cái mũi của nó hiệu quả tới thế này.

Để xác nhận suy đoán này, Hàn Phong lại hỏi thử một câu:

- Gâu gâu.

"Đại Hắc Cẩu, ngươi cắn được hắn ta một miếng rồi, vậy thì có thấy mùi vị nào quen không? Gâu."

Không bị cắn trúng thì cũng thôi đi, nhưng nếu đã bị cắn trúng thì kiểu gì cũng sẽ bị con chó này nhận ra mùi.

Mũi chó thính như vậy, nếu lại tiếp xúc khoảng cách gần, vậy thì có chạy đằng trời.

Đại Hắc Cẩu đảo mắt vài cái như thể ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu sủa lại:

- Ử ử ử...

"Nhân loại, ta chưa ngửi thấy mùi kẻ kia bao giờ. Gâu."

Hàn Phong nghe vậy thì không khỏi nhíu mày.

Tại sao lại mâu thuẫn với suy đoán của hắn rồi.

Đại Hắc Cẩu thường xuyên được hắn cử đi trinh sát tại Tam Giang và Xuân Hà, mùi của bất kỳ người nào trong số bọn họ, nó đều phải nhớ rõ mới đúng, và khả năng ghi nhớ của nó đối với phương diện mùi vị có lẽ còn hơn cả Khắc Cốt Minh Tâm của hắn, không thể nào nhầm lẫn hay quên mất được, vậy thì người kia chui từ đâu ra?

Một người xa lạ, năng lực mạnh mẽ tới độ phá vỡ được cả kỹ năng nhất kích tất sát của Con Rối U Linh và sự truy sát của Đại Hắc Cẩu...

Chẳng lẽ thật sự là người tới từ Nam Ô, An Phong, hay là Nhân Dục Đạo Tràng?

Nhân Dục Đạo Tràng thì thôi bỏ qua, Dục Vọng Thượng Nhân bà già kia mà muốn thứ gì thì đã lao thẳng tới cướp luôn rồi, chả việc gì phải sai sử thuộc hạ đi dò xét để "giữ hoà khí".

Về phần Nam Ô, An Phong...

Ngày thứ 38 tận thế, vòi bạch tuộc của bọn họ đã vươn dài đến thế này rồi sao?

Không thể nào, bởi vì muốn điều tra năng lực của Đại Hắc Cẩu thì phải cần thời gian tương đối dài để nhắm vào, cái kẻ xâm nhập lần đầu tiên xuất hiện kia sao có thể chuẩn bị chuẩn xác như lúc này chứ...

Hàn Phong cầm theo bộ quần áo của sát thủ bước tới bên cạnh cây ớt biến dị, lại tiện tay ném ra hai viên tinh thạch ma dược giá 714 minh tệ và một cái đầu lâu của Fast-2 level 29 cho Đại Hắc Cẩu ăn vặt, sau đó nheo mắt lại, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Người này, chắc chắn vẫn phải là người của phe chính phủ, hoặc đang có mối quan hệ thân thiết với chính phủ.

- Mạch suy luận của mình vẫn đúng.

- Sự cẩn thận của bọn họ đối với kế hoạch nhắm vào Đại Hắc Cẩu là minh chứng cho điều đó.

- Làm tới quá hoàn mỹ đôi khi chính là một loại khuyết điểm.

- Từ khuyết điểm này, có thể nhìn nhận ra hai tình huống.

- Thứ nhất, Nam Ô, An Phong, hai tỉnh này có căn cứ người sống sót của chính phủ, Tam Giang Xuân Hà bên này đã thành công kết nối liên lạc với họ, từ đó chia sẻ thông tin tình báo cho sát thủ kia, để hắn ta xâm nhập nơi này một cách chu toàn.

- Thứ hai, phó thủ lĩnh mới của Long Nha phân bộ Diễn Giang thay thế cho tên ngáo Triệu Thương Long đã chết kia cuối cùng được bổ nhiệm rồi, và người đó được trung ương cử tới từ xa, người này ở vùng khác tới, không cần nể nang ai cả, làm việc sẽ không bó chân bó tay, ít bị ảnh hưởng bởi thế lực bản địa...

Đưa ra hai kết luận này xong, Hàn Phong quay qua hỏi Đại Hắc Cẩu:

- Ử ử ử...

"Ngươi có nhìn rõ khuôn mặt của tên nhân loại kia không? Gâu."

Con chó ngu đang gặm cái đầu lâu hình thoi của Fast-2 level 29, nghe được lời này thì ngẩn ra một lát, sau đó lắc lắc đầu đáp lại:

- Gâu?

"Ta không biết. Gâu."

Hàn Phong lại hỏi thêm:

- Ẳng ẳng:

"Thế ngươi cắn hắn xong hắn biến mất thế nào? Gâu."

Đại Hắc Cẩu lại ngẫm nghĩ, đôi mắt đỏ máu của nó đảo qua đảo lại, sau đó thành thật sủa:

- Gâu.

"Ta không nhớ. Gâu!"

Sau đó nó ngồi gặm đầu thây ma tiếp.

Hàn Phong thiếu chút đã mang lọ mắm tôm tới.

Súc sinh, phế vật, ăn hại, lúc quan trọng thì toàn là không biết với chẳng không nhớ, con chó ngu này.

Mẹ nhà mày lắm nữa, chẳng lẽ đuổi cút nốt mày qua Đại Xuyên với hai thằng nhóc kia bây giờ...

Không đạt được thông tin gì từ chỗ Đại Hắc Cẩu để cho Hàn Phong lâm vào bế tắc.

Hắn cứ ngồi yên tại chỗ như vậy hơn 40 phút, đầu óc liên tiếp suy nghĩ tới mười vạn tám ngàn loại khả năng khác nhau, từng đạo suy luận cứ xuất hiện lại triển khai, lại đối chiếu, lại bác bỏ, lại xuất hiện...

Cho tới khi sương mù từ sông Lệ dần bao phủ tới bốn phương tám hướng xung quanh, không khí cũng nhuốm lấy một mảnh ướt át lạnh lẽo, một đạo linh quang theo đó chợt loé lên trước mắt hắn:

- Hắc hắc, có cách rồi.

Suy nghĩ bình phàm không thể tìm ra lời giải được, vậy thì vận dụng năng lực phi phàm.

Hàn Phong lúc này nhấc bộ quần áo đen kịt của sát thủ lên trên tay, cẩn thân xem xét, sau đó thân thể phừng một tiếng bốc lên quang mang bộc phá lực nồng đậm, hai mắt khẽ nheo lại thản nhiên động niệm:

"Siêu Xúc Giác! Một kích Tất Sát!"

Theo năng lượng phi phàm của 329 điểm tiềm năng được đốt cháy rồi x2 gia trì lên, hoà trộn vào tâm lực tinh thuần, đổ vào khuôn kỹ năng, kỹ năng nhị giai Siêu Xúc Giác đã hoàn toàn bùng nổ.

Dựa vào kỹ năng này, hắn bắt đầu lần mò sờ soạng trên bộ quần áo của sát thủ.

Một tay hắn sờ lên quần áo, cẩn thận từng li từng tí một vuốt ve xem xét, cả trong cả ngoài, cả trước cả sau, từng đường chỉ cái khoá, từng mũi khâu, vết rách, một tay khác của hắn vươn ra điểm nhẹ, Nhẫn Sung Sức level 4 đổ đầy tiềm năng đã tiêu hao, sau đó một băng nô đã được hắn thong thả dựng lên, bắt đầu từ chân kéo lên phía trên.

Một vật khi tiếp xúc với một vật khác sẽ để lại dấu vết.

Siêu Xúc Giác bản bộc phá lực một kích tất sát đem đến khả năng cảm nhận cực kỳ khủng bố, dựa vào khả năng cảm nhận này, Hàn Phong có thể thành công mô phỏng lại những tiếp điểm và dấu vết trong quá trình tiếp xúc của cơ thể sát thủ và bộ quần áo này, sau đó dựng thành mô hình lập thể dạng 3D, đẩy thông tin qua cho băng nô tái tạo lại.

Băng nô xuất hiện một bàn chân, cái chân này ban đầu tương đối vặn vẹo, sau một hồi nắn chỉnh, nó đã thành hình cân đối.

Một đôi giày cỡ 42 đơn thuần nằm đó, người ta sẽ rất khó có khả năng biết được ai đã từng đeo lên, nhưng dựa vào những vết tích tiếp xúc để lại, Siêu Xúc Giác có thể mô phỏng chính xác bàn chân đã từng đặt bên trong.

Bàn chân đầu tiên hoàn tất, kế đó là cổ chân, bắp chân, đầu gối, đùi, rồi cái chân bên cạnh, tới hông, tới bụng...

Nửa thân dưới của sát thủ đã được mô phỏng và tái tạo lại.

Đây chính là sự mạnh mẽ của phi phàm và bình phàm kết hợp, cũng là sự khủng bố của "vặn vẹo" và "khuếch đại", chỉ cần ngươi có ý tưởng, vậy có thể dùng phi phàm đi hiện thực hoá, không gì không thể

Nửa thân trên bắt đầu được dựng ra, ngực, vai, tay, cổ...

Hàn Phong hai mắt nheo lại, tiếp theo thành hay bại, rất khó nói.

Nếu sát thủ từng để khuôn mặt tiếp xúc với quần áo, như là khi mặc đồ, hoặc lau mồ hôi, hoặc che mặt, vậy hắn có thể dùng khả năng cảm nhận trong trạng thái cực độ khủng bố của mình để mô phỏng lại những tiếp xúc đó trên bộ quần áo này, nếu sát thủ cẩn thận tới mức không để cho mặt chạm vào quần áo thì dẹo rồi, vô vọng.

Nhị giai Siêu Xúc Giác bắt đầu một lần nữa phân tích lại những thông tin của các tiếp điểm tiếp xúc trên mẫu quần áo, đầu tiên hắn loại bỏ tất cả tiếp xúc với bụi bẩn và hơi nước, kế tới là loại bỏ tất cả những tiếp xúc chân tay ngực bụng với quần áo mà hắn đã từng mô phỏng qua, sau đó lại bỏ qua những tiếp xúc với cây cối, tường gạch...

Cuối cùng chỉ còn vài chục loại tiếp xúc không rõ, chưa mô phỏng qua...

Hàn Phong ngón tay khẽ điểm, phần đầu Băng Nô bắt đầu thành hình.

Hình thái đầu tiên là hình thái tương tự với "hai luồng không khí".

Nhìn tới cảnh này, hắn khoé miệng không khỏi khẽ nhếch lên.

Quần áo có tiếp xúc với không khí là rất bình thường, nhưng hai luồng không khí này hình dạng tương đối đặc biệt, hẳn là hay luôn không khí phát ra từ mũi, tức là sát thủ có kê sát mặt vào quần áo.

Hắn tiếp tục phân tích các tiếp điểm tiếp xúc trên quần áo, tăng cường các tiếp xúc da thịt thông qua cảm nhận độ ẩm ướt của mồ hôi, độ đàn hồi của da loại bỏ các tiếp xúc ẩm ướt của hơi nước, tiếp xúc phần phật của gió...

Vài phút sau, một cái đầu vặn vẹo đã được mô phỏng ra.

Hàn Phong xả tiếp uy năng phi phàm ra ngoài, Nhẫn Hoài Niệm sáng lên, bộc phá lực lại tiếp tục ngùn ngụt phóng xuất.

Vài phút sau, một khuôn mặt người tương đối hoàn chỉnh đã được hắn tái tạo thành công.

- Phù...

- Lần đầu làm chuyện tinh tế như này, thật sự là mệt gần chết...

- Nhưng cũng thật sự rất thú vị...

- Trải nghiệm lần này đúng là kỳ ngộ mà, việc nỗ lực sử dụng kỹ năng ở mức độ sâu đã mang lại lợi ích cực lớn, khống chế lực của mình đối với Siêu Xúc Giác đã tăng lên rất nhiều, thật giống như thể đã trải qua 20 ngày rèn luyện vậy...

- Ngũ giai Thao Túng Giác Quan, xem ra đã gần hơn một bước rồi...

Bỏ qua sự thăng tiến của bản thân, Hàn Phong lúc này nheo mắt cẩn thận nhìn thật kỹ tượng băng trước mặt.

Đây chính là dung nhan kẻ xâm nhập tối nay.

Tượng băng là hình tượng của một người đàn ông cao tới gần 2 mét, hình thể tương đối lực lưỡng, khuôn mặt với những đường nét gãy gập thô cứng và hốc mắt tương đối sâu, biểu thị cho thứ cảm xúc lạnh lùng mà hắn ta mang theo, đặc biệt người đàn ông này có môi khá dày, và lông mày xéo chéo bị vát một mảnh nhỏ, xem như một cái điểm đặc thù.

Sau khi lục tung toàn bộ ký ức của bản thân mà không nhận ra được người đàn ông trước mặt, Hàn Phong mới quay qua Đại Hắc Cẩu hỏi:

- Gâu gâu.

"Đại Hắc Cẩu, vừa rồi ngươi cắn người này có đúng không? Gâu!"