Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 716: Truy xét kẻ xâm nhập



Đại Hắc Cẩu trong mồm đang ngậm lấy nửa cái đầu Fast-2 level 29, lúc này nó ngỏng đầu dậy quan sát bức tượng băng trước mặt, trong đôi mắt đỏ máu kia hiện lên chút ít ánh sáng bừng tỉnh, nhưng rất nhanh sau đó liền biến thành hoang mang, cuối cùng lắc lắc đầu sủa:

- Gâu gâu ử!

"Không biết, không giống, không nhớ. Gâu!"

Hàn Phong nghe vậy thì nhíu mày.

Lần này thì hắn không cảm thấy tức giận nữa mà bắt đầu thấy kỳ lạ.

Sao lại có thể không nhớ chứ.

Con chó ngu này là chó biến dị level 31, cấp độ thăng tiến được chồng đắp lên bằng cách liên tục bú tinh thạch ma dược, thiên tài địa bảo, xác thịt thây ma cấp cao và cá tôm tại sông Lệ, thi thoảng còn được ăn vụng thịt người tại Tam Giang, Xuân Hà và Bình Sơn, năng lực phi phàm của nó chắc chắn là khủng bố hạng nhất, đặc biệt là tất cả mọi giác quan bao gồm khứu giác, thính giác, thị giác và vị giác của nó đều phải được phóng đại rất nhiều lần mới đúng, vậy mới phù hợp logic, tại sao chỉ một tên sát thủ "nhỏ nhoi" lại có thể qua mắt được thứ sinh vật này chứ...

Nó vừa mới cắn người ta một ngụm dứt mồm xong, giờ lại kêu là không nhớ.

Chẳng lẽ con chó này bị tẩy não rồi à, có thể sao, nó vẫn nhớ toàn bộ quá trình bản thân cắn được địch thủ và còn tha cả dấu tích mang về cơ mà.

Hay là do nhị giai Siêu Xúc Giác của hắn đã bị đối phương đánh lừa, tượng băng trước mắt tuy được dựng lên nhưng lại không phải chân thân của người kia, hay do người kia có khả năng thay hình đổi dạng, hay là có nguyên nhân nào khác?

Hàn Phong lại một lần nữa lâm vào trong bế tắc, trầm ngâm suy tư hồi lâu không nói.

Để mà nói một cách thật lòng, hắn tự tin vào việc bản thân đã thành công trong việc phác hoạ ra chân dung của sát thủ, việc Đại Hắc Cẩu không nhận ra được kẻ kia là do nguyên nhân từ nó, không phải từ hắn.

Có thể là do nó đã trúng phải đòn khống chế ngay tại thời điểm nó cắn trúng gã ta, giống như Thao Túng Tâm Lý, khiến nó quên đi ký ức về kẻ thù, hoặc đòn phong ấn tâm trí, hoặc đòn xoá tâm trí, thế giới phi phàm này có gì mà không thể chứ. Về phần bộ quần áo này cũng không có vấn đề, nó đích xác là bộ quần áo do sát thủ mặc, trừ khi kẻ xâm nhập kia đã cực kỳ thành thạo trong khả năng đánh lạc hướng, tư đó sớm lấy quần áo của người khác mang theo bên mình, chỉ chờ cơ hội là ném ra ngoài che giấu sự thật ẩn sau...

Lần trở lại này của chính phủ đã được lên kế hoạch kín kẽ cùng chu toàn tới vậy để đối phó với Đại Hắc Cẩu rồi sao, thật sự là khủng bố...

Nhưng bọn họ lên kế hoạch cho tất cả những việc này chỉ để nhằm một mục đích duy nhất là đánh lạc hướng con chó ngu của hắn hòng tấn công nhân viên công tác kia sao?

Kế hoạch gì mà tủn mủn vậy...

Và chuẩn bị kỹ tới vậy rồi nhưng ngay khi dính một đòn từ một trang bị giá 49.000 minh tệ cái là thua chạy té cứt té đái luôn?

Bọn này rảnh rỗi để chơi trò check test phết nhể, không sợ bên này dâng lên đề phòng à...

Không, không thể nào, có gì đó sai lầm ở đây, có gì đó rất sai...

Kể từ khi bị con cáo là hắn ăn trộm mất nửa giàn nho, chính phủ hẳn là đã hiểu thêm về Đại Hắc Cẩu, họ cũng đã đối đầu với nó nhiều lần, chắc chắn phải biết rằng một khi đã ra tay vào đêm nay thì chỉ có thể thành công, không thể thất bại, và cũng chỉ có thể nhắm vào năng lực của nó một lần duy nhất để đối phó, bởi vì một khi đã để nó ngửi được mùi thì có tốc biến ra xa xa 20 cây số cũng khó thoát khỏi cái mũi của nó, sẽ bị nó truy sát tới cùng, làm gì có chuyện sự chuẩn bị mạnh mẽ như vậy lại chỉ bởi vì một khúc mắc nhỏ mà thất bại chứ.

Nếu cẩn thận nghĩ lại một chút thì...

Kẻ xâm nhập thể hiện khả năng đánh lạc hướng, che giấu thân phận và tẩu thoát cùng cắt đuôi cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đồng thời hắn ta cũng để lộ ra thực lực chiến đấu tự thân yếu ớt, yếu đến mức đáng thương, thậm chí là không chịu nổi một kích, vừa bị phát hiện một cái liền lập tức bỏ chạy, đây là phương án tác chiến kiểu gì chứ.

Nghĩ tới đây, Hàn Phong chợt nheo mắt lại, tâm thần đầu nhập vào hệ thống thương thành, vừa truy xét, vừa lẩm bẩm:

- Kẻ xâm nhập rốt cuộc dùng kỹ năng gì để tẩu thoát...

Hắn cứ ngồi truy xét như vậy, cũng không biết trôi qua bao lâu, thời điểm trăng treo trên cao đã dần ngả về tây, âm thanh ầm ĩ từ concert bên kia cũng không biết đã biến mất từ bao giờ, hắn lúc này mới hộc ra một hơi mệt mỏi.

Vô vọng, vẫn là mò kim đáy bể.

Khả năng xử lý thông tin và quá trình suy luận tình huống của hắn đã chạm tới giới hạn, đã chính thức bó tay trước sự quỷ dị của kẻ xâm nhập.

Giờ thì chỉ có thể quy cho việc chính phủ đã quá cao tay khi đã mời tới một người xa lạ vượt quá tầm nhận biết của Đại Hắc Cẩu, đồng thời cũng là do bản thân hắn quá may mắn khi có Con Rối U Linh level 4 hỗ trợ phòng ngự tại cửa hầm ngọc biến dị, bằng không thì lần này gặp phải rắc rối to rồi.

Nghĩ tới đây, Hàn Phong mới dưới đất đứng lên, muốn trở về phòng riêng nghỉ ngơi một chút, thế nhưng sau đó hắn vẫn như cũ đứng lặng tại chỗ.

Hắn không cam tâm...

Hay chính xác là, hắn không dám về...

Hắn đã cố gắng rất nhiều rồi, thế nhưng tại sao lại vẫn đi sau người khác như vậy.

Tại sao kẻ khác lại có thể xâm nhập rồi rời đi nơi này một cách dễ dàng như vậy, đây là nơi có hệ thống an ninh mạnh nhất toàn bộ Liễu Lâm, một con ruồi cũng không bay lọt nổi, đừng có nói là con người, vậy mà một người lại thực sự có thể xâm nhập, thoải mái thoát ly, trong khi đó hắn còn không hề có nửa điểm biện pháp chống cự lại quá trình này, thậm chí muốn truy tra một chút cũng không thể truy tra nổi.

Hắn không chấp nhận điều này, Đại Hắc Cẩu là lá bài tẩy mạnh mẽ nhất mà hắn có thể xuất ra, nhưng tại sao con bài tẩy này lại bị người ta khắc chế một cách đơn giản như vậy cơ chứ...

Chưa bao giờ Hàn Phong cảm giác sợ hãi như vậy, sợ hãi vì sự an nguy của bản thân đang bị đe doạ một cách nghiêm trọng.

Nếu kẻ xâm nhập không lao đầu vào biệt thự này rồi dính khống chế của Con Rối U Linh mà lựa chọn tấn công hắn trong lúc hắn đang say ngủ, vậy kết quả sẽ ra sao?

Đại Hắc Cẩu có thể phóng vọt tới bên cạnh Con Rối U Linh để tấn công kẻ thù, nhưng nó có kịp nhảy tới bên cạnh hắn để bảo vệ hắn hay không?

Chắc chắn là không thể.

Nếu kẻ xâm nhập muốn giết hắn, vậy hắn có khả năng cao đã chết toi rồi, hoặc không chết thì cũng thương nặng...

Đây là điều không được phép xảy ra.

Tại ngoại biên trấn Diệu Liên, thời điểm bị 2 tiến hoá giả, 4 phi phàm giả mạnh mẽ, và hơn 20 phi phàm giả ưu tú khác vây đánh, hắn lúc đó không hề xuất hiện nửa điểm sợ hãi, bởi vì hắn luôn nắm chắc an toàn của bản thân trong tay. Nhưng lúc này đây, ngay tại hang ổ trấn Hi Vọng mà bản thân rất tự tin, tính mạng của hắn lại đang bị uy hiếp tới độ không có cách nào chống đỡ lại.

Hàn Phong từ từ ngồi xuống, bàn tay khẽ phất một cái, rất nhiều tài liệu đã được hắn triệu hồi ra ngoài.

Đây là tất cả tài liệu về tình hình chi tiết dữ liệu dân cư tại căn cứ người sống sót huyện Tam Giang và căn cứ người sống sót quận Xuân Hà mà hắn thu thập được.

Hắn bắt đầu xem lại từng người một, với hi vọng tìm ra những dấu hiệu khả nghi nhất mà bản thân có thể bỏ qua.

Nếu đã không thể đột phá thông tin từ phương hướng An Phong, Nam Ô hay trung ương, vậy thì ít nhất cũng phải lật lại những thông tin đã có, từ đó tìm cho ra những liên hệ nhỏ nhất với kẻ đột nhập hôm nay, cũng như sẵn sàng đối phó với các đòn xâm nhập trong tương lai.

Sắp chết toi tới nơi rồi, lúc này không nỗ lực thì lúc nào...

Giờ mà về phòng ngủ thì không khéo hắn sẽ lập tức bị người ta chặt ra thành tám chục khối chứ chẳng chơi...

Thời gian cứ như vậy lẳng lặng trôi qua, cho tới tận khi Hàn Phong duyệt xét tới lượt thứ ba, hắn mới là nhíu mày lẩm bẩm:

- Có ba người trong số này khá phù hợp với các tiêu chuẩn mà mình đang tìm kiếm.

- Người thứ nhất tên là Hà Liêu, là một đại hán 30 tuổi tại căn cứ người sống sót quận Xuân Hà, người này cao gần 2 mét, lông mày rậm, hốc mắt sâu, trong tư liệu đề cập gã là công nhân thuộc phòng tìm kiếm vật tư, từng phải nhập viện 2 lần vì ngất xỉu... Có lẽ sát thủ không phải gã này, ai đời chính phủ lại để con bài tẩy bị Lục Kiếm Hoành hút máu tới ngất chứ... Tất nhiên, tài liệu mình chôm chỉa được có khả năng chỉ là bức bình phong, Hà Liêu chỉ là một cái thân phận giả để đánh lạc hướng quá trình gián điệp mà thôi....

- Người thứ hai là Trần Tuyến Hằng, là một gã với khuôn mặt thư sinh, tuổi đời 28, cao hơn 2 mét, là nhân viên phòng vật tư của căn cứ người sống sót huyện Tam Giang... Gã này mình biết sơ sơ, gã còn từng qua Liễu Lâm này vài lần để chủ trì công tác trao đổi thân xác của Thể Phòng Hộ lấy tài nguyên của trấn Hi Vọng rồi... Gã này là người thường thật, nhưng có khi nào là giả dạng người thường để trà trộn xâm nhập cho dễ không nhỉ...

- Người thứ ba là Chương Lãm, cao hơn 1,9m, trước tận thế là một nhân viên bảo kê quán karaoke, sau tận thế cũng ngựa quen đường cũ, là nhân viên bảo kê cho hộp đêm Chân Trời Góc Bể...

Hàn Phong xem xét một hồi thì thả ba bản tư liệu xuống, đứng lên bước về phía cây ớt biến dị.

Khi đi ngang qua Đại Hắc Cẩu đang cuộn tròn như đống cứt đen đúa nằm chết toi ở đó, hắn không khỏi tiện chân sút một phát vào đùi nó, cắn răng sủa:

- Gâu!

"Đồ ăn hại nhà mày... Gâu."

Đại Hắc Cẩu vẫn như cũ ngủ say như chó chết, lưỡi dài thòng lòng vắt qua bên cạnh, dớt dãi tùm lum, với cái thân thể to như con trâu mộng và lớp da dày tới độ đạn 7,62mm cũng khó bắn xuyên thủng của nó thì một cú sút của thủ lĩnh trấn Hi Vọng có vẻ không ăn thua.

Lại nói, xét về mặt bản chất, nếu ai đó có can đảm thu số dớt dãi mà con chó này đang chảy ra để nấu ăn thì sẽ no rất lâu đấy.

Hàn Phong ánh mắt nhìn về phía cây ớt có chút xuất thần.

Đây là báu vật đầu tiên của trấn Hi Vọng, trải qua thời gian dài chung sống cạnh nhau, nó đã thể hiện ra tác dụng cực lớn trong quá trình nhân loại đương cự lại tận thế. Chưa nói tới quả ớt hiếm có khó tìm kia, chỉ nói tới lá ớt mỗi ngày đều rụng xuống mỗi ngày đều mọc ra kia, mỗi lá đều đem tới 5 chỉ số phục hồi trong nửa tiếng, 2 lá là 10 chỉ số, đây là hỗ trợ lớn khiến cho binh đoàn Hi Vọng có thể chiến đấu bền bỉ liên tục từ sáng tới chiều mà không bị hụt hơi.

Ăn lá ớt cũng tính là ăn thiên tài địa bảo, mặc dù chỉ số phục hồi của người ăn lá ớt không được tăng cường vĩnh cửu, nhưng thể phi phàm lại được tăng cường rất nhiều, toàn quân hiện tại có rất nhiều người sắp đạt được trạng thái "hoá thân phi phàm" ở dòng chỉ số phục hồi, điều này sẽ khiến khả năng kiêm trì chiến đấu của đội viên tăng lên mảng lớn.

Thiên tài địa bảo này hiện tại đã cao tới 1,5 mét, gốc cây lớn như cổ chân người trưởng thành, rễ dài chi chít hút chặt lấy năm sáu xác chết Thể Sức Mạnh bên dưới hố, 9 nhánh cây khẳng khiu từ đó vươn lên trời cao rồi toả tán rộng ra xung quanh tới hơn 2,3 mét, bên trên các nhanh cây có vô số cành con, mỗi cành con lại phân nhánh nhỏ hơn, nhỏ hơn nữa, chính là nơi để cho hàng chục nghìn chiếc lá ớt bám vào, trên chín cành chính có 9 trái ớt đỏ mọng lớn chừng ngón cái dài nửa gang tay đang nhẹ nhàng đung đưa, nhìn từ bề ngoài thì có vẻ chúng sắp chín rồi.

Ừm, chắc là ba bốn ngày nữa nhỉ?

Đứng tại chỗ này, hắn có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp do chúng phát ra đang vô cùng cuồng nhiệt.

Hắn trước đó vốn vẫn còn 3 quả ớt biến dị thành phẩm, cũng định trao cho mấy thuộc hạ đủ tín nhiệm dưới trướng sử dụng rồi đấy, chẳng qua mấy ngày trước hắn đã đưa hết cả ba quả cho Tường Vi đem về biếu nhạc phụ nhạc mẫu làm quà ra mắt hết rồi, lúc này chỉ có thể chờ lượt ớt mới chín để bù lại cho thuộc hạ thôi...

Cây ớt này tính ra cũng khổ, cống hiến bao nhiêu công sức rồi mà suốt ngày bị lôi ra làm bức bình phong, âu cũng là thiếu công bằng với nó...

Phía đông, những tia nắng đầu tiên báo hiệu cho buổi sáng ngày thứ 38 hậu dị biến đã manh nha xuất hiện.

Hàn Phong ngắm cây ớt thêm một lúc nữa thì thu ánh mắt lại, hắn xoay người bước về phía đống tài liệu, vừa bước vừa lẩm bẩm:

- Xem lại lượt nữa vậy...

- Tập trung vào hai đối tượng khả nghi kia xem sao...

- ...

- Khoan đã? Hai đối tượng khả nghi?

- Không thể nào?!