Lời khiêu khích vô cùng ngông cuồng của "Nhạc Vũ" để cho 18 đội viên đứng ở đây đều cảm thấy sững sờ.
Nam nhân phía trước, hắn ta cao 1m85, dáng người rắn rỏi, khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt đen sâu thẳm và làn da trắng, toát lên vẻ lạnh lùng nhưng quyến rũ. Hắn ta có mái tóc đen dài ngang vai buộc hờ sau gáy, vài lọn rơi xuống trán, tăng thêm bội phần thứ phong thái lãng tử. Trang phục đơn giản nhưng phóng khoáng: áo khoác da bạc màu, áo bó sát xám đậm, quần quân đội tối màu và giày chiến thuật cao cổ.
Giọng nói của hắn ta trầm ấm, lười biếng, nhưng vẫn giữ nguyên sự uy nghiêm bên trong, khiến cho người nghe vừa cảm thấy thư thái, vừa bị áp chế bởi khí thế tỏa ra từ hắn.
Chẳng phải thế mà có ba đội viên nữ đang sáng hết cả mắt lên mà nhìn về phía họ Nhạc.
Nhưng mà, cái kiểu khiêu khích trắng trợn kia thật sự là vô cùng ứa gan, mười tám người đứng ở đây thì có tới mười lăm người thay đổi sắc mặt rồi.
Ngay cả Hàn Phong cũng không ngửi được kiểu giao tiếp này của "Nhạc Vũ".
Được rồi, thằng cha đẹp trai sánh ngang với nam vương Leodro Tử Minh đang đứng cạnh hắn thực chất là Bạch Tương, hắn ta đang dựa vào Băng Nhãn và Băng Hoạt để biến đổi thành vẻ ngoài của thuộc hạ thân tín của Dục Vọng Thượng Nhân, mục đích tất nhiên là để che giấu sự mất tích của bản tôn Nhạc Vũ trước "người giám sát số 3, số 4, số 5" do bà già U70 kia phái tới, nếu như có.
Cũng may mắn, Nhạc Vũ thằng kia có kỹ năng ẩn thân chi thuật gì đó rất mạnh mẽ, gã cứ thoắt ẩn thoắt hiện, người giám sát đảm bảo cũng không thể nghi ngờ được, mà nếu hai bên có giao hẹn gặp mặt ở đâu đó mà họ Nhạc không chịu tới, vậy cũng chẳng sao, ít nhất trong 2 ngày tiếp theo thì đối phương không thể nảy sinh nghi ngờ ngay được, mà hai ngày sau chân thân Nhạc Vũ cũng đã trở thành chó săn cho Đại Hắc Cẩu rồi.
Chu Mịch là đội viên thuộc tiểu đội 2 đại đội 1, cũng là cận chiến giả tương đối mạnh mẽ, hắn ta lúc này cẩn thận nhìn qua Hàn Phong, sau khi thấy thủ lĩnh không có ám hiệu gì ngăn cản, hoàn toàn là biểu hiện mặc kệ, hắn liền bước tới phía trước lạnh nhạt châm chọc:
- Nghe nói những phi phàm giả bên ngoài trấn Hi Vọng đều là một đám phi phàm giả "hoang dã", không biết quý ngài hoang dã đây có biết vài trò biểu hiện của động vật biến dị không?
Hàn Phong thiếu chút đã chửi ra thành tiếng.
Thằng họ Chu này cùng họ với Chu Vấn, nhưng công phu mồm mép so với Tiểu Hỏi Chấm chính là mạnh gấp đôi, quả nhiên phép so sánh rất độc đáo.
Nhạc Vũ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Chu Mịch, lại nhìn 17 người khác, chậm chạp nói:
- Không dám lên mà chỉ dám đứng ở đó sủa ông ổng à? Sợ thì nói một câu thôi, mất thời gian quá.
- ...!!!
Khu cách đầu giả định trấn Hi Vọng.
Nơi này được thiết kế để mô phỏng địa hình mạt thế, mặt đất gồ ghề, cây cối đổ nát, công sự vỡ vụn, xương cụt rải khắp nơi, tàn tích vỏ đạn và đao kiếm rải đầy mặt đất.
Mấy mươi người vừa rồi khiêu khích gạ kèo nhau bên kia, lúc này đã tụ họp tại chỗ này.
Hàn Phong đứng tại một bên quan sát vào trung tâm khu cách đấu, hắn hôm nay "mời" Nhạc Vũ đến là muốn thử thách năng lực của 18 đội viên chăm chỉ này một chút.
Đây đồng thời cũng là hành động để thúc đẩy giai đoạn thứ hai trong quá trình thực hiện nhiệm vụ chức nghiệp: xây dựng một quần thể xã hội thu nhỏ rồi thành lập tương tác thông thuận bền chặt và thực tế với một quần thể xã hội ngoài đời thực.
Nhạc Vũ là thành viên thứ hai của mạng xã hội Người Bất Tử, nhưng hắn sẽ là thành viên đầu tiên tiến hành thành lập tương tác thực tế với xã hội trấn Hi Vọng, từ đó mở đường cho mạng lưới liên kết Người Bất Tử sau này.
Dựa vào quá trình tra khảo phôi IVF do Nhạc Vũ cung cấp cho trang bị level 4 Syringer-X, Hàn Phong cũng biết đại khái năng lực của gã trai đẹp này rồi.
Hắn ta mạnh ngang hoặc hơn Kha Thành một chút, nhưng thuộc vào trường phái cận chiến giả, các kỹ năng của hắn ta xoay quanh phong cách dùng chân chiến đấu, các kỹ năng có thể là Cường Hóa Biến Thể, giúp phóng to thu nhỏ bộ phận cơ thể, Vũ Điệu Cuồng Chân, giúp đá ra vô số tàn ảnh từ chân, một sợi dây trói màu xanh, tương tự tam giai Tơ Tưởng, một kỹ năng gây sát thương tâm linh tương tự tam giai Xuyên Thần, một kỹ năng tăng áp lực lên chân, khiến cú đá mạnh mẽ hơn, một kỹ năng thu nhỏ thân thể rồi bật ra để phản công, và Quang Giáp.
Bạch Tương sẽ cố gắng mô phỏng phong cách này, thay họ Nhạc kia "sống nốt" quãng đời còn lại một cách bình thường.
Đối thủ của Nhạc Vũ gồm5 cận chiến giả, chỉ số thân thể đâu đó quanh quanh mức khá, họ nhanh và mạnh gấp 4 tới 5 lần người thường, trong đó Chu Mịch là cá nhân cực kỳ ưu tú.
Tác chiến tầm xa có2 Đao Hỏa Sư, một người trong đó tên Hoàng Bột, là mộ gã béo vô cùng tham ăn của tiểu đội 3.
Ba vị thủ hộ giả sở hữu Quang Giáp cũng sớm đứng sẵn theo trận hình, Trần Lỗi của tiểu đội 4 còn có Quang Giáp tam giai +2.
Cũng có hai vị Lôi Cầu Sư "tập sự" được trang bị máy biến tần cỡ nhỏ, Lý Dịch Phong của tiểu đội 13 đại đội 2 là trường hợp đặc biệt, người này giữ mãi điểm kỹ năng không chịu cộng, tới khi đoạt được tam giai Lôi Cầu thì mới xả ra điểm kỹ năng, hiện tại uy lực phi phàm có thể phát ra là rất lớn, chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm tác chiến.
Hai Phục Hồi Giả nắm giữ kỹ năng phục hồi nhị giai +4, có thể hồi 50% chỉ số thể lực cho đồng đội, Uông Tô Lang của tiểu đội 7 còn đang muốn bỏ trốn qua làm y sư toàn thời gian.
Cuối cùng là hai Phong Đao Sư, trong đó Trác Na Anh là hoa khôi mới nổi của đại đội 2, khuôn mặt kia phải nói thật là vô cùng xinh đẹp.
Nhạc Vũ bước tới trung tâm chiến trường, nhìn quanh 18 người đang dàn trận ở kia rồi nở một nụ cười khinh khỉnh:
- Nghe bảo tụi mày là tinh anh của trấn Hi Vọng? Tao xem tụi mày trụ được mấy phút!
Chu Mịch sớm ngứa mắt thằng mặt trắng ngông cuồng ở kia, lúc này không khỏi hét lớn:
- Đừng có khinh thường tao, hiện tại đánh cho mày quỳ xuống xin tha.
Hắn ta nói xong, không thèm đợi đồng bạn phối hợp liền lao tới tung cú đá xoáy từ trên cao:
- Chết!
Nhạc Vũ nhìn đối thủ dùng cước, nhếch mép cười:
- Nhanh hơn người thường chút xíu, nhưng với tao thì như rùa bò!
Hắn ta phóng to chân phải bằng cách gia tăng tầng hàn băng bao phủ, nhìn bề ngoài hệt như Cường Hóa Biến Thể vậy, sau đó lại xả mạnh thể lực để tận dụng đầy đủ 100 điểm nhanh nhẹn, tạo thành tàn ảnh tương tự Vũ Điệu Cuồng Chân, lúc này hai chân quét ngang đã chính thức va chạm, Chu Mịch tất nhiên không địch lại, bốp một tiếng bị đá bay ra ngoài.
Chiến đấu khoảnh khắc đã bộc phát.
Chu Mịch dò xét xong liền không dám làm càn nữa, hắn ta quay lại phối hợp với bốn Cận Chiến Giả khác chia ra hai hướng đánh hai bên, trong lúc nhất thời quyền cước tung bay túi bụi.
Song quyền nan địch tứ thủ, đó là trước tận thế, nhưng dị biến diễn ra thì khác rồi, Nhạc Vũ hai chân to như hai chiếc ô che mưa liên tục đá ra, tốc độ vượt trội cả năm người phối hợp, đối với bất kỳ phương hướng nào đều có thể che chắn cùng tấn công như vũ bão, ai dám tiếp cận liền bị hắn sút cho bay ngược ra ngoài.
Hoàng Bột đứng cách 50 mét, lợi dụmg thời cơ Nhạc Vũ vừa tung chiêu liền liên tiếp bắn sáu khoả đao lửa, trong miệng gầm lên:
- Né thử coi, thằng tự cao!
Trác Na Anh sau khi chạy tới góc trái phía trên cách xa 100 mét liềm chém bốn lưỡi đao gió, hô lớn:
- Tôi muốn xem anh mạnh thế nào!
Nhạc Vũ đột nhiên bị vây ráp, Hoả Đao cùng Phong Đao để cho hắn bị vây trong không gian hẹp ở giữa, rất khó né tránh cụ thể, trong khi năm cận chiến giả bên ngoài lại đột ngột gia tăng áp lực, muốn kìm chân hắn tại trung tâm, chờ cho lửa đốt chết.
Đây là chiến thuật phổ biến của quân đoàn Hi Vọng để đối phó với Thể Sức Mạnh.
Chẳng qua họ Nhạc là nhân loại, gặp nguy không loạn không rối, trước hết thu nhỏ cơ thể lại bằng "Thu Nhỏ Phản Công" rồi bật thẳng xuyên qua một cận chiến giả, né tránh nguy cơ vây ráp cực kỳ dễ dàng, còn quay đầu ha ha cười khiêu khích:
- Kỹ năng của tụi mày chỉ đáng làm trò hề!
Hàn Phong đứng trên gò đất quan chiến, khoanh tay nhận xét:
Nhạc Vũ áp đảo ngay từ đầu, nhưng Chu Mịch và Trác Na Anh có tinh thần chiến đấu tốt. Họ cần phối hợp chặt hơn.
Gần chục người vây công Nhạc Vũ mà không chiếm được thượng phong, thậm chí Hoàng Bột béo phệ bên kia còn bị họ Nhạc liên tục tiếp cận cùng nhắm vào, phải bỏ chạy trối chết, Trần Lỗi lúc này buộc phải gia nhập vào màn quần chiến, hắn cùng hai Thủ Hộ Giả nhanh chóng tiến lên, tạo thành ba lớp Quang Giáp bảo vệ Hoàng Bột và một Đao Hỏa Sư, cũng che chắn cho Lý Dịch Phong cùng ba Lôi Cầu Sư.
Lý Dịch Phong từ đầu tới cuối đều an an ổn ổn quan chiến, chẳng thiệt tí tiềm năng nào, lúc này cười lạnh:
- Xem mày làm gì được đòn này.
Hắn ta phối hợp với ba Lôi Cầu Sư, bắn lôi cầu theo kiểu lưới chéo, ép Nhạc Vũ phải rút lui, sau đó chạy vòng quanh tới mấy chục giây như bị chó đuổi.
Hoả Đao, Phong Đao, Lôi Cầu giáng xuống như mưa bom bão đạn, trong khi các cận chiến giả khác liên tục chặn đường rút lui, làm trì hoãn và quấy rối khả năng trốn tránh.
Nhạc Vũ thở gấp rõ hơn, bắt buộc phải kích hoạt Quang Giáp tạo lớp giáp ánh sáng mỏng chặn lại vô số lôi cầu đổ tới, ngoài miệng giễu cợt:
- Ờ, cũng tạm được. Tao sắp ngứa rồi. Mai phá được.
Lý Dịch Phong không bởi vì Lôi Cầu bị chặn mà chán nản, lúc này gằn giọng quát to:
- Tạm được? Tao cho mày tê liệt luôn!
Lôi Cầu đã được phóng ra từ máy biến tần, uy năng tăng lên một mảng lớn.
Nhạc Vũ không nói gì nữa, tung ra Tơ Tưởng, muốn tạo sợi tơ vô hình trói chân Lý Dịch Phong và một Lôi Cầu Sư lại, loại họ khỏi vòng chiến, đồng thời bước chân liên tiếp nhảy lùi, muốn tận dụng tốc độ cao nhảy khỏi trung tâm chiến trường.
Trần Lỗi đứng cạnh thấy Quang Giáp bị chấn động thì hét to:
- Mày đừng hòng!
Hắn ta nói xong liền mở rộng tầm bao phủ quang giáp, gia tăng uy năng phóng xuất, bảo vệ Lý Dịch Phong và đồng đội vào trong.
Hoàng Bột ngón tay quanh quẩn mười đạo đao lửa tích lực, thừa cơ họ Nhạc bận bịu thì phóng ra cả mười, trong miệng quát lớn:
- Mày chạy đâu cho thoát!
Trác Na Anh cũng chém thêm đao gió, cười khẽ:
- Trai đẹp, anh sẽ không thoát đâu!
Nhạc Vũ nhìn như bị chặn mất đường lui, nhưng không hề cảm thấy gấp gáp, trái lại còn cười lạnh, bởi vì đây chính là ý định của hắn.
Bọn này quá đông, đánh bào mòn không biết tới bao giờ, giả bộ yếu thế để địch ra chiêu trước rồi mình không dấn thân vào, đó mới là thượng sách. Hoả, Phong hai đao khó chơi nhất đã ra hết, Lôi còn đang tích tụ, giờ thì lấy gì chặn lại hắn nữa.
Hắn lúc này nhún chân phóng vọt khỏi khu vực Phong Hoả bao phủ, dùng tới Tăng Áp Lực Chân, tích năng lượng vào chân trái, phóng to nó ra như một chiếc ô tô con, sau đó tung một cú đá duy nhất phá tan giáp của một Thủ Hộ Giả, đá ngất luôn người này, ha ha cười lớn:
- Giáp của tụi mày để chặn bụi à...
Trần Lỗi đứng cách đội viên Thủ Hộ Giả vừa bị đá ngất không khỏi cả kinh, bọn họ dường như trúng kế rồi, còn nữa, vì sao thằng kia mạnh và nhanh như vậy, màn phòng hộ của hắn bên này cũng bởi vì liên thông bên kia mà liên tục xuất hiện nứt nẻ, hắn không thể không vội vã tái tạo giáp, lắp bắp hô lên:
- Mày đừng quá tự mãn...
Nhạc Vũ giơ chân muốn dẫm tới, đập nốt Quang Giáp vừa hiện, chẳng qua Chu Mịch và bốn cận chiến giả khác đã lao tới ứng cứu, để cho nhóm xạ kích giả và thủ hộ giả có cơ hội lui lại.
Đấu trường nhỏ vốn phải là lợi thế của số đông, trong lúc này lại biến thành hiểm địa, họ Nhạc kia quá nhanh, bọn họ chạy quanh quanh trong này không thoát được đeo bám.
Gió lửa cùng lôi cầu bay khắp nơi, họ Nhạc có Quang Giáp bao bọc, không quá sợ hãi, trong khi nhóm Cận Chiến Giả chật vật hơn nhiều.
Hàn Phong thảnh thơi quan chiến, lúc này lại tiếp tục nhận xét:
Nhạc Vũ bị ép phải chạy, nhưng hắn ta lại lừa được mấy người này, coi như vẫn kiểm soát tốt. Lý Dịch Phong và Trác Na Anh đang gây áp lực, cần bền bỉ hơn.
Chiến đấu cường độ cao đã diễn ra trong gần bốn phút, sự xuất sắc, bền bỉ và ranh ma của Nhạc Vũ để cho hơn chục người vây công cũng không chống đỡ nổi, Uông Tô Lang đã tham gia vào vòng chiến, hắn phất tay hồi phục thể lực cho Chu Mịch và Trần Lỗi.
Chu Mịch bị đá nhiều nhất, mặt mũi sớm đã đầy vết giày, lúc này nhận được hồi phục thì cắn răng lao vào với cú đấm xoáy, hả họng hét to:
- Tao chịu hết nổi cái mặt mày rồi!
Hắn ta không dám dùng chân nữa, nếu lại dùng chân, e là hắn sẽ bị thằng mặt trắng kia đá gãy chân.
Chẳng qua không dùng chân thì không đủ áp lực, Nhạc Vũ rất dễ dàng né qua bằng Thu Nhỏ Phản Công, luồn ra sau lưng Chu Mịch, tiện chân sút một phát vào lưng gã, cười lớn:
- Tức hả, khóc đi, khóc to lên con trai.
Lý Dịch Phong đứng sau Quang Giáp cũng chịu hết nổi cái thằng mặt trắng bên kia, bàn tay bắn lôi cầu liên tục, thét lớn:
- Đéo nương tay nữa, mày chết với tao!
Hoàng Bột bặm môi bặm lợn rặn ra mười hai đao lửa liên tiếp chém mạnh, không nói một lời, trong khi Trác Na Anh cũng bồi thêm hơn chục đạo đao gió liên hoàn, thổi bùng lửa lên ngút trời.
Nhạc Vũ đã bị bao vây trong bão lửa điện.
Chẳng qua đúng vào lúc này hắn ta lại quỷ dị biến mất, sau khi hiện ra đã ở ngay cạnh nhóm xạ kích giả, đại cước to tổ chảng giáng xuống, bang một tiếng đá vỡ Quang Giáp, tiện chân đá bay luôn cả Trần Lỗi ra khỏi đấu trường.
- Haha, đầu óc chúng mày ngu như lợn, sao đỡ nổi mạt thế.
Quang Giáp bị phá, người trốn bên dưới chạy tán loạn, chỉ có Hoàng Bột béo nhất là chạy không nổi, chỉ có thể lăn lông lốc, lập tức bị trói lại bằng Tơ Tưởng.
- Nằm im đó, thằng con lợn.
Uông Tô Lang chỉ vừa kịp đánh ra đòn phục hồi thứ hai liền bị Tơ Tưởng lôi lại, bị đá cho choáng váng mặt mày, sau đó trói chung một chỗ với họ Hoàng.
Một người mà vờn 18 người như vờn chó, thật sự là giống như hổ lạc bầy dê vậy.
Nhóm xạ kích giả thí ba quân chốt, cuối cùng thoát được, Chu Mịch cùng bốn Cận Chiến Giả vội vã chạy tới cản lộ bao vây Nhạc Vũ lại, họ Chu mặt đỏ tía tai gầm lên:
- Thằng hoang dã...
Tên khốn trước mặt quá giảo hoạt, hắn ta cứ kéo bọn họ ra xa xa, giả vờ đánh đấm, sau đó lại lợi dụng tốc độ cao của mình để vòng lại tập kích nhóm yếu nhược hơn, từ đó dắt theo bọn họ chỉ có thể đuổi theo sau lưng, không thể phát huy toàn bộ năng lực chiến đấu, thật sự là vô cùng uất ức.
Nhạc Vũ nhếch mép, dùng Vũ Điệu Cuồng Chân, tàn ảnh bay ra như mưa, đá cho hai Cận Chiến Giả đang kiệt sức bay ra ba mét, còn cười lạnh khiêu khích Chu Mịch:
- Mày ồn quá, đồ óc bã đậu!
Hắn không dùng chân nữa mà phóng to tay bằng Cường Hóa Biến Thể, thanh âm quyền đối quyền ầm ầm vang lên tiếp tiếp, sau bảy tám chục quyền va chạm, Chu Mịch đã bị đánh cho gãy tay, bay ngược ra ngoài hộc máu.
- Mạnh cái mồm thôi, đồ bỏ đi!
Lý Dịch Phong vừa mới chạy thoát truy sát, lúc này cả người bốc lên bộc phá lực ngùn ngụt, quay đầu bắn ra hơn chục lôi cầu liên tục, cắn răng thét lớn:
- Mày không thoát được đâu!
Lôi cầu phủ xuống bốn phương tám hướng xung quanh họ Nhạc, điện mang lách tách trắng xoá, gần như không có điểm chết, năm lôi cầu đầu tiên đã phá vỡ Quang Giáp của hắn ta, chỉ cần gia tăng thêm áp lực, vậy thằng đẹp trai này toi chắc.
Trác Na Anh nhìn Nhạc Vũ chật vật né Lôi Cầu để lộ khoảng trống, giơ tay chuẩn bị chém đao gió.
Chu Mịch gãy tay hộc máu còn đang nằm lăn lộn bên kia lúc này cũng hét to:
- Na Anh, chém đi, đừng để nó thoát!
Trác Na Anh chần chừ nửa giây, hạ tay chậm rãi, giả vờ chém một lưỡi đao gió lệch hẳn ra ngoài, thì thào:
- Tôi mệt quá...
Hoàng Bột béo như con lợn nằm ở kia cũng ngẩn ra, lẩm bẩm:
- Trác Na Anh? Nàng ta bị trúng chiêu thao túng tinh thần gì rồi à...
Nhạc Vũ thừa cơ thoát khốn, lúc này haha cười đểu, thân thể lắn léo tiến lên cực nhanh, còn dùng lời nói nhắm vào chục người đang đứng vững reo rắc thoái ý:
- Đồng đội chúng mày nhận ra không thể thắng tao rồi, đầu hàng đi.
Chu Mịch, người tạo ra áp lực và chống đỡ áp lực mạnh nhất đã ngã ngựa, đám người cận chiến giả còn lại rất khó cản trở họ Nhạc, bị đá cho vài đá liền lăn lộn khắp nơi, "phi phàm giả hoang dã" này bước vài bước đã đuổi kịp nhóm xạ kích giả xa xa, hai chân dùng Tăng Áp Lực tung vài cú đá liên tiếp đá bay vài người ra xa hai mét, cười lạnh lẽo:
- Xuống đất mà ngủ, lũ đần!
Hổ lạc bầy dê, họ Nhạc tiếp tục lao tới, đại cước vung ra hạ nốt vị phục hồi giả chạy nhanh nhất, tiện mồm nhận xét:
- Lần sau phục hồi cho bọn cầm Quang Giáp ấy, kỹ năng thì ngon mà óc thì như cứt!
Cước chân không ngừng đá ra, hạ tiếp Lý Dịch Phong và hai Lôi Cầu Sư bằng Thu Nhỏ Phản Công, còn ha ha cười lớn:
- Dùng bộc phá lực tăng uy lực đòn tấn công mà không tăng tốc độ đòn tấn công, óc chó!
Tụ điểm hoả lực bị phá, mỗi người ăn một cước, ngã ra như ngả rạ,Nhạc Vũ dùng Tơ Tưởng trói Trác Na Anh lại, siết mạnh khiến cho vị hoa khôi này ngã xuống, hộc máu.
- Xong rồi, con nhỏ này đã hoàn thành nhệm vụ gián điệp, haha...
Toàn bộ 18 người đã bị một người đánh ngã.
Trác Na Anh ngã dưới chân họ Nhạc, còn bị đối phương đánh cho hộc máu, thế nhưng nàng ta không hề xuất hiện tức giận hay uể oải, trái lại còn ngẩng đầu cắn môi dịu dàng nói:
- Nhạc Vũ, anh quá mạnh… Hộc hộc... Tôi thua rồi… Anh thật tuyệt…
Vài đội viên bị trói nằm bên cạnh nàng ta nghe được lời này, tiếp tục nôn ra một ngụm máu tươi.
Con mẹ nó, lời nói này còn có tính sát thương nhiều hơn là mấy đòn đấm đá.
Sau trận chiến,Nhạc Vũ đứng thẳng, áo rách ở vai, tay có vẻ tê nhẹ, phủi tay nhìn 18 người ngã rạp:
- Tụi mày gọi là tinh anh? Tao chưa dùng hết một phần sức. Hàn Phong, kiếm đám khác đi, lũ này gặp mạt thế là toi mạng ngay!
Chu Mịch bị sỉ nhục từ đầu tới cuối, lúc này cắn răng đấm đất gầm lên:
- Mày đợi đó, tao sớm muộn cũng đập mày tan xác!
Trận này hắn thua không phục, bị bó tay bó chân bởi sàn đấu và thể thức giao đấu không nói, vừa rồi đáng lẽ có cơ hội kết liễu thằng mặt trắng trước mắt nhưng thời khắc mấu chốt nhất lại bị phá hỏng bởi đồng đội, cái này để cho hắn vô cùng uất ức.
Trác Na Anh miệng dính máu, thở hổn hển, nàng ta nhìn Nhạc Vũ bằng ánh mắt long lanh, tiếp tục "phản chiến":
- Anh mạnh quá… Tôi chưa thấy ai mạnh như anh…
Hàn Phong nghe được lời này, khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.
Chưa thấy ai mạnh như anh sao...
Hắn muốn trục xuất ả họ Trác này...
Khốn nạn thật, thế này mà "Nhạc Vũ thật" xâm nhập vào trấn Hi Vọng để điều tra trinh sát thì đúng là còn cái nịt...
Đúng là sức mạnh của trai đẹp có khác, rõ ràng đánh gái hộc cả máu, vậy mà gái vẫn ngưỡng mộ, lại còn là gái xinh.
Nếu để mà hắn ta tay đánh người ta hộc máu, e là sẽ bị kiện cho bay luôn cái chức chủ tịch ghẻ lở gì đó ở kia, làm gì có chuyện được ngưỡng mộ sức mạnh như lúc này.
Nhạc Vũ liếc Chu Mịch, cười lạnh khiêu khích:
- Mày mà đập tao? Óc mày để trưng à?
Sau đó hắn quay sang Trác Na Anh giễu cợt:
- Còn con nhỏ này khá, còn thủ lĩnh của cô đứng ở kia kìa, sao không hỗ trợ tôi hạ luôn hắn đi?
Hoa khôi đại đội 2 lén lút đưa mắt nhìn Hàn Phong đang đứng đó, sau đó vội vã cụp mắt xuống.
Hàn Phong bước xuống khu vực giao chiến, giọng điệu bình thản:
- Nhạc Vũ, anh mạnh như tôi mong đợi, nhưng cái mồm của anh đúng là khó ưa. Dù vậy, đám này không kém như anh chửi. Họ cần rèn luyện thêm thôi.
Nói gì thì nói, mục đích của trận chiến này không phải đánh nhau sống chết mà là để rèn luyện, thử nghiệm, cổ động tinh thần, nếu cứ để cho Bạch Tương ra oai, e là tinh thần thuộc hạ của hắn sẽ hỏng bét hết.
Nhạc Vũ nhếch mép, vẫn giữ nguyên giọng điệu khiêu khích:
- Rèn luyện? Hàn Phong, mạt thế nó không chờ lũ ngu này lớn đâu. Tìm người khác đi, tao làm hết việc rồi!
Hàn Phong lắc đầu cười nhẹ:
- Tôi vẫn là tin vào tiềm năng của họ. Cảm ơn anh đã cho tôi thấy điểm yếu.
Trác Na Anh được đồng đội đỡ dậy, ánh mắt sáng lên, dịu dàng nói:
- Nhạc Vũ, anh thật sự quá giỏi… Tôi muốn theo anh, ừm, học hỏi từ anh…
Chu Mịch vẫn còn đang ôm cái tay gãy, lúc này không thể tin nổi mà kêu to:
- Cô bị điên à, Trác Na Anh?
Trác Na Anh lắc đầu, giọng nhẹ nhàng:
- Mọi người không thấy sao… Anh ấy mạnh hơn tất cả chúng ta...
Lần này Nhạc Vũ cũng không biết đáp sao, trong khi Hàn Phong thì đã triệt để cạn lời...
"Liên kết xã hội" mà hắn vừa tạo ra không khỏi quá mạnh.
Đáng lẽ hắn chỉ muốn cho Nhạc Vũ thể hiện sương sương một chút thôi, để cho tên này hình thành viber phản diện, bị người khác bài xích một chút, ghét bỏ một chút, khiến ấn tượng của người khác về gã sâu đậm một chút, người khác sẽ nhớ tới lâu hơn, liên kết tâm trí sẽ bền chặt hơn.
Có ai dè lại vì biểu hiện khoa trương này mà vô tình vồ được một em gái non tơ xinh tươi...
Cái này chỉ có thể trách họ Nhạc quá đẹp trai, toàn quân binh đoàn Hi Vọng, không ai đẹp trai bằng hắn ta, chẳng những vậy hắn ta lại còn mạnh nữa, vừa mạnh vừa đẹp trai, lại còn có địa vị "ngang bằng" với thủ lĩnh, sao mà không hấp dẫn nữ nhân cho được?
Đẹp trai quân tử, thục nữ hảo cầu...
Gần đây trấn Hi Vọng rất thiếu trai đẹp, trai đẹp còn mạnh lại càng thiếu, Trác Na Anh tranh thủ cơ hội như vậy không phải không có lý do, thậm chí còn rất khôn ngoan là đằng khác.
Dù sao họ Nhạc là do thủ lĩnh tự mình dắt tới, nàng ta còn phải lo về thân phận của hắn ta không đủ trong sạch sao, có ai hỏi hay nghi ngờ thì đi mà hỏi thủ lĩnh ấy.
Về phần người kia quá mức kiêu ngạo, haha, kiêu ngạo là đặc quyền của kẻ mạnh, yếu hơn thì lo mà nằm đất đi.
Chiến đấu tới đây kết thúc, Hàn Phong đuổi hết 18 đội viên khác về dưỡng thương, sau đó cũng búng tay biến mất tại chỗ.
Xem ra hắn cũng cần cải thiện chiến đấu cận chiến một chút...
...
Tới khi Hàn Phong xuất hện trở lại, hắn đã trở về phòng riêng, về phần Bạch Tương, hắn ta đã "cải trang" thành Nguỵ Huyền Cơ rồi chạy tới khu đặc huấn để trấn an tinh thần đội viên tiểu đội Dao Găm rồi.
Họ Nguỵ bị Dục Vọng Thượng Nhân nhốt trong hầm mỏ tại cực đông nam huyện Bình Sơn đã bốn ngày, cũng nên "trở về" báo tin một chút cho đồng đội yên tâm chứ hả.
Hôm qua Hàn Phong tới thăm gã, gã sống "rất khoẻ", chỉ là hiện tại người kia đã hoàn toàn trở thành người tình trăm năm của mụ già U70 kia rồi, hàng ngày hỗ trợ mụ ta tấn công thây ma từ biên giới tỉnh An Phong tràn qua.
Hàn Phong không gặp khó khăn với vấn đề họ Nguỵ đang mắc phải, hắn tuy không thể cắt đứt được Tơ Tình, nhưng có thể dùng Thanh Tâm Chú để sơ bộ áp chế sự hỗn loạn của ngũ giai Se Duyên lại, thành công tạm giải vây tâm lý cho đội trưởng Dao Găm, nhưng khi hắn hỏi họ Nguỵ có muốn vượt ngục hay không, họ Nguỵ vậy mà lại muốn ở lại để "thu thập thêm thông tin".
Từ đó Hàn Phong biết được Nguỵ Huyền Cơ là một tên háo sắc...
Chẳng qua hắn cũng lười quản.
Thằng kia là người lớn rồi, thậm chí họ Nguỵ còn lớn tuổi hơn cả hắn, gã muốn sống thế nào đó là quyền của gã, việc gã đem đến rất nhiều thông tin đã chứng tỏ đủ giá trị của gã, vậy là được.
Chờ đến lúc Dục Vọng Thượng Nhân bị giết, Se Duyên chấm dứt, thằng kia tự khác sẽ hồi tâm chuyển ý mà thôi.
Về phần nếu họ Nguỵ kia không hồi tâm chuyển ý, vậy thì Dao Găm sẽ có đội trưởng mới.
Trấn Hi Vọng rất thiếu người tài, nhưng thiếu hơn cả là người tài và có tâm đối với toàn trấn.
Lại nói, tên Bạch Tương kia đang sở hữu năng lực khiến cho bản thân Hàn Phong cũng phải ghen tị.
Hắn ta không hề bị cố định ở bất kỳ nhân dạng nào cả, nếu như muốn biến đổi thành ai đó, thậm chí con gì đó, vậy đơn giản chỉ là dùng Băng Nhãn và Siêu Thị Giác để quét toàn bộ hình ảnh và cử chỉ dĩ thái bên ngoài của họ, bao gồm cả cử động mặt, cử động mắt, khẩu hình miệng... Sau đó "phát lại" chúng trên bề mặt thân thể, cuối cùng là dùng Băng Hoạt cố định, dùng linh hồn tàn khuyết để xử lý tuỳ biến các chuyển động theo thời gian thực sao cho chân thật nhất, coi như cải trang thành công.
Hàn Phong nếu muốn làm được vậy, hoặc làm gần giống như vậy, vậy ít nhất phải có các kỹ năng "có vẻ có tác dụng đó", như là tam giai "Trang Điểm", hoặc tứ giai "Dịch Dung Thuật", tứ giai "Thay Da Đổi Thịt", hoặc ngũ giai "Người Quen"...
Nói chung, phi phàm xuất hiện biến tính đã đem tới rất nhiều lợi ích, hắn phải khám phá từ từ cho thoả thích mới thôi.
Lúc này Hàn Phong vừa cởi ra trang phục tập luyện vừa kêu to:
- Đói quá, có gì ăn không?
Rất nhanh liền có thanh âm Hương Vẫn Tình đáp lại:
- Có đồ ăn trong bếp đó...
Hàn Phong nghe được câu trả lời, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Hôm nay bảo mẫu của hắn nấu ăn nhanh vậy sao, mọi hôm giờ này vẫn còn đang ngúng nguẩy ngoáy đít ưỡn mông chán chê trong bếp để "câu dẫn hắn" cơ mà...
Khụ khụ, được rồi, hắn thừa nhận kia không phải do nàng ta muốn câu dẫn hắn, là do nàng ta phải nấu quá nhiều món kỳ quái do hắn đột nhiên nghĩ ra rồi đòi hỏi nên mới mất thời gian như vậy.
Về phần tại sao hắn lại cố tình đòi ăn mấy món kỳ quái mất thời gian, cố tình làm khó nàng ta, haha, tất nhiên là để thừa cơ.
Khụ khụ, được rồi, nếu không đẹp trai, xin hãy giữ liêm sỉ.
Còn nữa, hắn ngửi thấy mùi ngực thư ký thơm phức đang ngập tràn khoang miệng rồi mà nhỉ, ả mông to kia hôm nay không ríu rít chạy tới nịnh hót nữa à, làm sao cảm giác có chút thiếu thiếu.
Sau khi dùng Băng Nhãn nhòm qua tình hình của Mộc Diễm Lâm và Hương Vẫn Tình tại bàn làm việcê bên kia, Hàn Phong rốt cuộc hiểu ra.
Tối qua có rất nhiều dự luật, thông cáo, sắc lệnh, quyết định, chỉ thị và nghị định thư được hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng sơ bộ thông qua, bởi vậy khối lượng công việc cần phải sắp xếp và xử lý trong tương lai gần và tương lai xa đều rất lớn. Đặc biệt là rất nhiều tờ trình, đơn xin phê duyệt, bảng đề xuất, hồ sơ kê khai, bảng kế hoạch, phiếu chi các loại đã được cả cá nhân và phòng ban cấp dưới gửi tới ngay trong sáng nay, việc mà văn phòng chủ tịch phải làm chính là xem xét thẩm định, phê duyệt, ra chỉ thị, ra hướng dẫn, hoặc chuyển giao phân công, đối với tất cả hơn 130 loại tài liệu, làm sao để phúc đáp toàn bộ số lượngơ đơn từ này trong thời gian sớm nhất, do đó thư ký đã huy động cả bảo mẫu tới hỗ trợ mình rồi, bọn họ chính là đang thảo luận với nhau ở kia.
Về phần tại sao không "gọi thủ lĩnh tới" để cùng bàn bạc.
Trong cái phòng này ai cũng biết rằng, trong những giờ khắc khó khăn nhất, thủ lĩnh thường sẽ nhòm ngực người khác hơn là tập trung công việc.
Hàn Phong đột nhiên lại xuất hiện cảm giác bản thân dường như đang có chút thừa thãi ở đây, thậm chí là có chút ăn hại, sau khi lúng túng một hồi, hắn mới là gãi gãi cổ nói:
- Mộc Diễm Lâm, soạn thảo quyết định thành lập ra ban thư ký và ban cố vấn, số lượng và thành viên trong ban thư ký do cô tự quyết định, ban cố vấn thì sắp xếp 5 người, bao gồm trưởng ban cố vấn Lý Hùng Minh, phó ban cố vấn Trần Thái Quân, ba người khác, để cho họ tự mình tìm kiếm, tự mình lựa chọn.
- Lương thưởng và phụ cấp của các vị trí này tương đương với đội viên dự bị, có thể đồng thời kiêm nhiệm cả những các chức vụ hiện thời.
Mộc Diễm Lâm vốn đang cau mày vì mấy vấn đề trước mặt, sau khi nghe được Hàn Phong ra lệnh ở kia thì chợt ngẩn ngơ.
Sau đó nàng liền kêu to:
- Chồng yêu, anh muốn giải toả áp lực cho em à, hihihi... Để em soạn thảo quyết định liền, anh ký luôn trong sáng nay nhé...
Hàn Phong khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.
Chồng yêu quần què, mới đó lại dở chứng rồi.
Một lát ký quyết định sa thải cô.
Hắn thành lập ban thư ký đúng là nhằm cung cấp một biện pháp nhằm giải toả bớt áp lực cho Mộc Diễm Lâm, nhìn cái nữ tử 22 tuổi này vật vạ với việc làm thay công việc của cả chục người, hắn lo cả nàng ta và cả trấn Hi Vọng đều sẽ sớm sụp đổ mất.
Hay nói cách khác là, biểu hiện và nỗ lực trong quá trình xây dựng và cải thiện trật tự xã hội đối với các hoạt động nội bộ trấn Hi Vọng của Mộc gia trong thời gian gần đây đã chinh phục hắn, hắn quyết định để bọn họ có thêm một bước nữa nắm giữ quyền lực thực tế, đồng thời cũng được công khai tham gia vào vòng tròn cao tầng, đây xem như tưởng thưởng xứng đáng họ phải có.
Về phần thành lập ban cố vấn, đây chính là muốn tạo một cánh tay ẩn, với nhiệm vụ kiềm chế và kiểm soát hoạt động của ban thư ký do Mộc gia dẫn đầu.
Lý Hùng Minh trước tận thế làm việc ở viện kiểm sát nhân dân tỉnh Diễn Giang, sau tận thế, ở ngày thứ 31, ông ta đã từng gửi thư tố cáo Trần Mẫn Nghi cố ý làm phức tạp hoá quy trình xét duyệt gia nhập khu thương mại tự do, nội dung thư tố cáo kia nêu tới bảy mục sai sót, chín điểm bất hợp lý...
Trần Thái Quân trước tận thế là giám đốc nhân sự của tổng công ty thuốc lá Khánh Duyệt, sau tận thế, ở ngày thứ 32, ông ta từng viết thư chửi thẳng mặt hắn là loại ái kỷ, đạo đức giả, độc ác nhẫn tâm, thao túng dư luận, còn yêu cầu hắn phải từ chức chủ tịch hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng, đồng thời đi điều trị bệnh tâm lý.
Sở dĩ hắn hai người này không phải vì hắn biết rõ năng lực của họ rất tốt, mà là do hắn biết rõ họ là những nhân tố "phá rối" rất tốt, hay nói cách khác, họ là những người nhìn nhận sự việc rất chuẩn, có thể chỉ ra chân tướng một việc, đồng thời nêu giải pháp cho việc đó.
Chẳng những vậy, hai người này còn tương đối bảo thủ, tương đối ngay thẳng, không cảm thấy sợ hãi cường quyền, khi mà họ đã dám công khai đứng ra chỉ trích những nhân vật cộm cán nhất trong hệ thống chính quyền non trẻ của trấn Hi Vọng, đây chính là loại tâm thế mà trấn Hi Vọng rất cần trong giai đoạn hỗn tạp nhiều biến động này.
Trước đây Hàn Phong chưa dùng tới họ, đó là do hắn vẫn còn đang muốn nắn chỉnh trấn Hi Vọng bước đi theo quỹ đạo của mình mong muốn, hiện tại hắn quyết định dùng họ, đó là do trấn Hi Vọng đang đứng trước sự thay đổi mang tính chiến lược, với quy mô lớn nhất từ trước tới nay, là thành hay bại, là đúng hay sai, là tốt hay xấu, là hiệu quả hay kém cỏi, rất khó nói trước.
Nhưng dù cho thế nào thì thứ cần nhất lúc này cũng chính là những con cừu đen, những con cừu có trí tuệ, có năng lực, có giá trị cao, và đặc biệt là "dám đen" như Lý, Trần hai người kia.
Có âm thanh trái chiều của họ nhằm công kích, bới móc, phản đối và đi ngược lại các quyết định do cao tầng ban bố, vậy hắn sẽ có cơ sở xem xét đúng - sai một cách đa dạng và chuẩn xác hơn.
Hắn không hề ngại Mộc gia biết rõ ý định này, bởi vì đây chính là điều họ đã gợi ý cho hắn thông qua bài diễn văn cừu đen mà Mộc Diễm Lâm đã trình bày ba ngày trước.
Chính họ cũng muốn được "liêm", hắn tất nhiên sẽ thoải mái đáp ứng.
Lúc này Hàn Phong thong thả ngồi xuống bàn ăn, chỉnh chỉnh chiếc ghế cho thoải mái rồi thò tay bốc con cá biến dị hấp xì dầu đang toả khói nghi ngút lên nhét vào miệng nhai nhồm nhoàm, cũng không quên múc tới một bát súp cua, húp sùm sụp như chó húp cháo, hoàn toàn không xem quy định tránh lãng phí thực phẩm vào trong mắt.
Nếu ai trong hai người ngoài kia dám tố cáo hắn, hắn sẽ khai họ là đồng phạm.
Con mèo Harry được Mộc Diễm Lâm dẫn về Hạ Sa chơi một hôm, tới hôm nay đã được bế trở lại, nó vốn còn đang nghịch ngợm cục len ở kia, vừa rồi không hiểu nghĩ tới cái gì lại ngưng lại, sau đó chạy tới bên này húc vào chân hắn một cái, kêu ầm lên:
- Meoooo...
"Nhân loại hèn mọn, sao ta cảm giác có chút bực bội? Meo."
Hàn Phong nghe con mèo phế vật này than vãn, khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.
Phế vật, mày ăn ngủ cả ngày, ngồi đó mà bực bội.
Hắn lúc này vừa ăn thịt lợn nướng muối tiêu xanh vừa nhìn xuống chân hỏi:
- Meo?
"Đồ con lừa, mày có định làm gì hữu ích không? Meo"
Con mèo Harry nghiêng đầu ngẫm nghĩ hai giây liền đáp lại:
"Nhân loại hạ đẳng, hữu ích là việc của con người, ta là mèo. Meo!"
Hàn Phong vốn còn đang định trả treo lại, nhưng nghĩ mãi cũng không biết trả treo thế nào.
Trong trường hợp này, hắn nói gì cũng thua cả.
Chẳng qua hắn không thích thua, nhất là thua một con mèo thì lại càng không, vẫn tiếp tục chày cối châm chọc:
- Meo.
"Nhưng mày có phải mèo thường đâu? Mày là mèo biến dị mà? Meo!"
- Meooo?
"Nhân loại hạ đẳng, thế ngươi có phải con mèo không?"
- Méo!
"Đồ con lừa, tao tất nhiên không phải mèo. Meo"
- Méooooo...
"Nhân loại hạ đẳng, nếu ngươi không phải mèo, tại sao biết mèo vô dụng? Ngươi có thể liếm lông không, không thể đúng không, ngươi thật vô dụng. Meo!"
------
Lý Hùng Minh, Trần Thái Quân lần đầu xuất hiện ở chương 653.