Quá giờ trưa, 351 đội viên chính quy, 347 đội viên dự bị và 575 đội viên đội tìm kiếm vật tư đã được phân chia nhiệm vụ hoàn tất.
10% tiến về tàn tích cầu Liễu Hà, chuẩn bị chế tạo một ngư trường khai thác cá quy mô lớn. 30% di chuyển qua huyện Hương Đường, tiếp tục tiến hành nhiệm vụ trục vớt phi phàm và tìm kiếm lương thực tại huyện này. 30% ở lại tại nội bộ huyện Liễu Lâm, thực hiện lùng sục từng ngõ hẻm một để tìm cho ra toàn bộ các kho vật tư ẩn. 30% còn lại là đội ngũ với số lượng nhiều phi phàm giả nhất, tất cả được điều động tới mạn phía nam huyện Long Dương, toàn lực tìm kiếm cứu nạn người sống sót, tiêu diệt thây ma hoang dã trong nhà dân, cùng với bước đầu thu gặt tài nguyên tại các cửa hàng, siêu thị, chợ, đại lý...
Trong kế hoạch 7 ngày nhằm thay da đổi thịt bộ mặt căn cứ cùng chuẩn bị ứng phó với mùa đông sắp tới do cao tầng thông qua, hầu như không có ai là người được phép rảnh rỗi, ai cũng đều có vai trò cả, người góp sức xông pha bên ngoài, người góp công ở lại hậu phương, người đào bới tài nguyên trôi nổi, người xây dựng công trình, kiến thiết trật tự, tất cả đều phải cống hiến ra sức lực của cá nhân mình, thậm chí đến trẻ con từ 9 tuổi tới 14 tuổi cũng bắt đầu được huy động cho việc dọn dẹp quảng trường khu tây nam để chuẩn bị phơi rau phơi cá rồi...
Hàn Phong không nằm trong nhóm tăng gia sản xuất và hoạt động nội bộ này, hắn hiện tại đang đứng trong một căn phòng trên tầng 25 của cao ốc viễn thông Sĩ Sơn tại trung tâm thành phố Dương Hoành mà nhìn về xa xa, hay chính xác là đứng tại ngoại biên quận Mỹ An, nhìn về phía hơn 30 phi phàm giả đang tương tác với thi đàn đông nghịt tại trung tâm quận ở kia...
Dựa vào tam giai Siêu Thị Giác tiến hành quan sát hồi lâu, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hoạt động của nhóm này, dựa vào kho dữ liệu dân cư ăn cắp được từ chính phủ, hắn cũng thành công phân biệt tới các cá nhân đang tham gia vào hoạt động này.
Người dẫn đầu tên là Lưu Bối, một đội trưởng tiểu đội chiến đấu thuộc tiểu đoàn 2 căn cứ người sống sót quận Xuân Hà, người này sở hữu kỹ năng thao túng đại địa, uy lực tạo ra tương đương kỹ năng bậc tam giai +3, nhưng chỉ số tiềm năng của người này có vẻ không nhiều lắm, bởi vì quy mô các đòn công kích không được rộng. Hai thuộc cấp ngay bên cạnh hắn ta là Trần Quân Hoàn, sở hữu kỹ năng Hoả Đao, và Lê Yến, sở hữu kỹ năng Gieo Hạt, về phần gần ba mươi đội viên khác, đây đều là các thành viên trong tiểu đoàn 2.
Đoàn trưởng tiểu đoàn 2 là Cao Chính, con trai của Cao Thành Nhân, phó bí thư tỉnh Diễn Giang, hắn ta cũng đồng thời là anh trai của Cao Trác, người đang có khá nhiều liên hệ làm ăn với trấn Hi Vọng.
Nhóm người Lưu Bối bên kia đang tiến hành nhiệm vụ tách đàn đối với hơn 6000 thây ma...
Sau khi quan sát một lúc rồi tiến hành phân tích, Hàn Phong không khỏi thở ra một hơi thật dài.
Hắn quá mạnh...
Đúng vậy, thông qua quá trình quan sát cùng phân tích đám người kia, hắn cảm thấy bản thân thật sự quá mạnh.
Việc học liên tiếp 4 bản kỹ năng cao cấp gồm tam giai Ai Thông Minh Hơn Học Sinh Lớp Năm, tam giai Dù Ai Nói Ngả Nói Nghiêng, tứ giai Biết Người Biết Ta, và tứ giai Neural Hyperlink Network (NHN) đã khiến Thể Tâm Trí và Thể Linh Hồn của hắn được tăng cường tới một mức độ khủng bố.
Hiện tại hắn đã "mạnh" tới độ bản thân cũng chưa thể lập tức xác định được mình mạnh tới đâu, hay nói cách khác là, những nan đề khó khăn lúc trước, hiện tại đã không còn cản trở được mạch tư duy của hắn nữa.
Đặc biệt là sự tăng cường trực tiếp của tứ giai Neural Hypelink Network là khó có thể tưởng được, cứ mỗi 1 trí lực cộng thêm, hắn sẽ được gia tăng 1% tải lượng kết nối của Thể Linh Hồn, mỗi 100 trí lực, tăng 50% tốc độ xử lý thông tin, hiện tại Thể Linh Hồn của hắn được tăng 218% tải lượng kết nối, 100% tốc độ xử lý gia trì trên nền tảng mạnh mẽ có sẵn, linh hồn và tâm trí của hắn đã được gia trì như thể ăn nguyên một cây thiên tài địa bảo vậy, đồng thời "cây thiên tài địa bảo" này vẫn đang liên tục hình thành lên vô số cầu synap kết nối não bộ, Thể Tâm Trí, Thể Linh Hồn, Thể Năng Lượng lại với nhau, khiến cho khả năng tư duy của hắn được nối thông toàn diện, vượt thoát quá khứ.
Mỗi giây trôi qua, hắn đều cảm giác bản thân "giỏi hơn" trước đó một chút, sau đó là nhiều chút.
Nói một cách đơn giản, nếu như muốn, vậy thì hắn có thể đuổi kịp được mức độ tư duy bậc cao về các kiến thức thuộc phạm trù hoá lý học của Đường Hiếu, trong khoảng vài ngày.
Chỉ cần cho hắn đọc lại những tài liệu mà người kia lưu trữ tại trấn Hi Vọng, thực hiện các cuộc thử nghiệm thực tế, chuyên tâm nghiên cứu khoảng ba tới năm ngày, vậy thì hắn sẽ đuổi kịp khả năng tư duy của một người với 25 năm kinh nghiệm trong ngành, sau đó liền vượt qua vĩnh viễn.
Hiện tại hắn nhìn vào hoạt động của nhóm người Lưu Bối bên kia, lại kết hợp với thông tin tình báo trong tay, ngẫm nghĩ suy luận sáu phút bốn mươi mốt giây, hắn liền thành công mô phỏng ra 5 loại khả năng mà bọn họ có thể đang theo đuổi. Đồng thời với đó, hắn còn đưa ra 8 phương án lớn, 32 phương án phụ trợ, 2 phương án dự phòng biến số, và toàn bộ quy trình chi tiết của những phương án này để ứng đối lại hành động của chính phủ.
Đây chính là sự đáng sợ của phi phàm, nó khuếch đại những tiêu chuẩn thường quy lên rất nhiều lần, tạo thành hiệu quả vô cùng khủng bố.
Nhóm người bên kia, trong kế hoạch tổng thể của liên quân chính phủ đề ra, đang tiến hành một phần trong công cuộc điều hướng thây ma trên quy mô lớn.
Thây ma tại huyện Lệ Trì hiện tại là 21 vạn đầu, nếu đánh nhau ròng rã hai ngày liên tiếp với nhân loại mà không có can thiệp bên ngoài, vậy khẳng định thi đàn này sẽ chỉ còn lại khoảng 5 vạn đầu, khi đó thì chúng chắc chắn sẽ bị tiêu diệt bất kể việc có 7 đầu Thể Phòng Hộ trên level 30 đang trấn thủ trong đội hình.
Kỹ năng hoá giải công kích có mạnh tới đâu thì cũng phải dựa trên nền tảng Quang Giáp phòng hộ chặn trước, bởi vì uy hiếp tới từ đòn dồn dập dai dẳng từ hoả khí súng đạn còn lớn hơn uy hiếp từ đòn phi phàm tổng hợp rất nhiều, nếu như không có quần thể Quang Giáp che chắn pháo kích liên tục dội tới, vậy thì đạn diệt quỷ sẽ bắn chết hết thây ma tiến hoá xung quanh mà Thể Phòng Hộ cũng chẳng làm được gì cả, do đó nếu không có đủ số lượng lớn thây ma chia sát thương thì quân đoàn thây ma sẽ bị tiêu diệt rất nhanh.
Sức mạnh của hai căn cứ chính phủ là cực kỳ lớn, họ chỉ ngại một cuộc chiến tiêu hao dai dẳng không biết điểm cuối sẽ làm suy giảm sức lực binh lính chứ tuyệt đối không sợ một cuộc chiến quy mô lớn toàn diện sống mái một lần xong hết, để đánh cù cưa thì liên quân chính phủ thua, nhưng đánh vỗ mặt không có nhân tố nào can thiệp thì thây ma chết chắc.
Tất nhiên, sẽ không có trường hợp nhân - ma tại phạm vi Lệ Trì đơn đả độc đấu, bởi vì cuộc chiến tại đây không phải cuộc chiến của hai phe, mà là ba phe tham gia.
Thây ma tại thành phố Dương Hoành sát vách cực kỳ đông đúc, với quy mô lên tới 1,1 triệu đầu, chúng luôn sẵn sàng tràn qua biên giới Lệ Trì để tham chiến bất kỳ lúc nào.
Đây là lực lượng không thường trực, không phải lúc nào cũng tham gia giao tranh, nhưng lại là lực lượng quan trọng nhất, giữ vai trò quyết định tới sự thành bại của cả hai phe nhân ma.
Mục tiêu của thi đàn Lệ Trì tất nhiên là tiến về Tam Giang thông qua phương hướng Diệu Liên, nơi không bị cản trở bởi đồi cao, lại gần với thành phố Dương Hoành, có thể bổ sung quân lực tiêu hao bất kỳ lúc nào, mục tiêu của nhân loại chính phủ cũng là giải quyết toàn bộ thây ma trong phạm vi huyện Lệ Trì, không được để nó công vào địa phận Tam Giang, càng không được để thi đàn tại thành phố Dương Hoành tham gia vào.
Thế chân vạc ba bên vì vậy mà xuất hiện.
Chính phủ chắc chắn sẽ phải dọn sạch Lệ Trì này, bởi ngoài mục tiêu đẩy lùi thây ma uy hiếp thì họ còn cần đả thông kết nối giữa hai căn cứ, sau đó xây dựng huyện thành ở giữa này thành một thành trì với quần thể lô cốt khổng lồ, biến một khu vực dài hơn 30 cây số thành "máy xay thịt", sẵn sàng tiếp đón thây ma từ phương hướng thành phố Dương Hoành tràn xuống.
Đây không chỉ là vấn đề tồn vong của đơn độc Tam Giang mà còn là vấn đề sinh tử của cả Xuân Hà, bởi vì căn cứ người sống sót huyện Tam Giang chỉ có một mặt Diệu Liên để thây ma đột nhập mà thôi, trong khi căn cứ người sống sót quận Xuân Hà lại là một quận đính liền của thành phố Dương Hoành, nếu không biến Lệ Trì thành chiến trường chung để dồn thây ma tới, hai bên căn cứ cùng san sẻ áp lực, vậy thì hang ổ của bọn họ sẽ bị thây ma từ bốn phía tràn tới dọn sạch.
Về phần 1,1 triệu thây ma tại thành phố Dương Hoành, haha, có vẻ mục đích của chúng cũng là muốn chờ thời cơ cho nhân loại và thi đàn Lệ Trì "lưỡng bại câu thương", sau đó nhảy vào ăn hôi thì phải...
Nghĩ tới khả năng này, Hàn Phong đưa mắt nhìn về xa xa, trong lòng thầm phần tích một chút.
Cảnh tượng phía trước ở trong mạt thế nguy cơ đã hoàn toàn thay đổi so với quá khứ, toàn bộ khu vực năm cây số tại trung tâm quận Mỹ An đã biến thành một bức tranh u ám, ghê rợn, đậm chất diệt vong. Những bức tường gạch, vốn từng là biểu tượng của sự kiên cố do nhân loại xây dựng, giờ đây đổ nát tan hoang, vỡ vụn thành từng mảng lớn nhỏ nằm rải rác trên mặt đất. Lớp vữa bong tróc để lộ những vết nứt sâu hoắm, như thể chính chúng cũng đã thấm đẫm nỗi tuyệt vọng của thế giới này.
Đường phố trước kia luôn tấp nập tiếng cười và nhịp sống, giờ đây đã nhuộm đỏ bởi những vệt máu khô loang lổ, hòa lẫn với những vũng máu tươi vẫn còn lầy nhầy, chưa kịp khô lại dưới ánh sáng mờ nhạt của bầu trời xám xịt.
Xe cộ ngổn ngang khắp nơi, chen chúc trong sự hỗn loạn cuối cùng của loài người. Những chiếc xe hơi bị bỏ rơi nằm nghiêng ngả, kính vỡ tan, cửa bung ra, một vài chiếc còn bốc khói nghi ngút từ động cơ đã cháy rụi. Bên trong cabin, những vệt máu kéo dài từ ghế ngồi ra ngoài, giống như dấu vết của những nạn nhân bị lôi đi trong tuyệt vọng.
Trên đường, thịt vụn và nội tạng vương vãi khắp nơi, những mảnh cơ thể bị xé toạc, ruột lòng thòng, óc nhầy nhụa, tạo nên một mùi hôi thối nồng nặc, lẫn vào không khí ẩm ướt, nhờ nhợ của màn sương mù dày đặc bao trùm.
Sương mù ấy không chỉ làm mờ tầm nhìn mà còn khiến mọi thứ trở nên ma quái, như thể chính nó là tấm màn che giấu sự sống cuối cùng.
Và rồi, từ trong màn sương mù nhợ nhạt, hàng nghìn thây ma kinh tởm hiện ra, lê bước chậm chạp nhưng đầy đe dọa.
Bọn chúng không còn là con người nữa, da thịt hoàn toàn rữa nát, bong tróc thành từng mảng, để lộ xương trắng và cơ bắp thối rữa. Mắt chúng trống rỗng, trắng dã, hoặc đục ngầu máu, miệng há ra để lộ hàm răng đen sì, rỉ nước dãi vàng khè. Tiếng gầm gừ rên rỉ của bọn chúng hòa quyện thành một bản nhạc kinh dị, vang vọng khắp khu phố hoang tàn.
Một số thây ma kéo lê chân, tay đứt lìa đong đưa, trong khi những con khác bò lết bằng bụng, để lại vệt máu và chất nhầy khủng khiếp trên mặt đất, tất cả đều đang di động đuổi về phía trước, dường như vĩnh viễn cũng không chịu ngưng lại.
Không khí nặng nề ngột ngạt, sự sống đã hoàn toàn bị rút cạn khỏi nơi này rồi, chỉ còn lại sự chết chóc và nỗi kinh hoàng vô tận.
Đây không còn là khu phố của con người nữa, mà là lãnh địa của tử thi biết đi, nơi mọi hi vọng đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát và máu thịt.
Đứng trên nóc một toà nhà ba tầng tại giao lộ đổ nát, Lưu Bối, đội trưởng đội tiên phong 011 của căn cứ người sống sót quận Xuân Hà, lúc này phất tay ra hiệu cho đồng đội.
Cách đó hơn 50 mét, thuộc cấp của hắn ta là Trần Quân Hoàn nhanh chóng gật đầu đáp lại, sau đó là ba bốn đạo kỹ năng phi phàm bắt đầu được đánh ra ngoài.
Những đạo kỹ năng này cũng không có trực tiếp nhắm vào thi đàn bên dưới mà đánh vào trên vài chiếc xe tải cũ nát, tạo ra âm thanh cong cong chói tai, cũng gây ra một trận hoả hoạn nhỏ.
Động tĩnh trong khoảnh khắc truyền ra cả một con phố.
Gần 40 ngày đã trôi qua, nhân loại đã tích luỹ được rất nhiều kinh nghiệm khi đối diện với thây ma, đặc biệt là khi muốn hành động nhóm nhỏ kín đáo, vậy phải nghiêm ngặt tuân thủ theo ba quy tắc an toàn.
Thứ nhất, nếu muốn giết, vậy phải giết chết ngay lập tức, giết nhanh gọn lẹ, ra chiêu là phải hoàn tất, tuyệt đối không để thây ma giãy dụa kêu la, giết xong liền chạy ngay, không chần chờ.
Thứ hai, nếu lỡ may giết không được trong chiêu đầu, thây ma có thể kêu lên ầm ĩ, vậy cũng phải lập tức dùng toàn bộ sức lực bỏ chạy, vừa chạy vừa chủ động phòng ngự và liên tục xoá dấu vết.
Tại sao lại vậy, bởi vì ngoài thị giác gần như tiêu biến ra thì tất cả giác quan còn lại của thây ma đều vô cùng nhạy bén, chỉ cần một thây ma rú lên, toàn bộ thây ma xung quanh đều sẽ biết, sau đó là toàn bộ thi đàn phía sau cũng sẽ biết, chỉ huy thi đàn sẽ dựa vào đó mà giáng thẳng công kích tâm linh bao trùm xuống khu vực khả nghi, đem quân tiên phong đánh cho nổ đầu.
Thi đàn có chỉ huy vô cùng hung dữ, cũng vô cùng nhạy bén, chỉ cần có thây ma chết bởi năng lực phi phàm, vậy thì chúng tất sẽ phát hiện ra thủ phạm, mà đã phát hiện ra rồi thì chúng sẽ dựa vào định vị sóng âm để truy sát tới cùng, nhóm vài chục người chỉ cần dính một chút uy năng là sẽ bị đè cho bẹp đầu ngay.
Bởi vậy nên quy tắc thứ ba chính là: nếu muốn dụ thây ma đi theo quỹ đạo mong muốn, vậy tuyệt đối đừng đánh vào thây ma, hãy đánh vào khu vực muốn thây ma đi tới.
Không trực tiếp tấn công thây ma, chúng sẽ không thể phát hiện ra nguồn tấn công tới từ chỗ nào, do đó Thể Thao Túng nấp phía sau cũng không giáng công kích trúng người thi triển được, trong khi đó tấn công vào khu vực khác vừa tạo ra tiếng động gây nhiễu, vừa rải ra "khí tức năng lượng phi phàm" của nhân loại, từ đó thu hút được cả lính lác kéo tới lẫn chỉ huy phía sau tập trung vào mục tiêu ảo này, bọn chúng sẽ cứ thế bị dẫn dụ theo lộ tuyến.
Hơn 6000 thây ma cả bình thường cả tiến hoá đã bị dụ dỗ di chuyển tới phương hướng chiếc ô tô đang bốc cháy nghi ngút từ ngọn lửa Hoả Đao và vài hạt giống biến dị ở kia.
Khoảng 30 phi phàm giả Xuân Hà, dưới sự chỉ huy của Lưu Bối, lần lượt xả ra công kích dẫn dụ, đem hàng nghìn thây ma tách ra khỏi thi đàn tại trung tâm quận Mỹ An.
Huyện Lệ Trì và thành phố Dương Hoành tiếp giáp nhau trên bộ tại hai quận, gồm quận Mỹ An và quận Lai Nguyên, kế hoạch của chính phủ chính là dồn toàn bộ thây ma đang bồi hồi tại quận Mỹ An qua quận Lai Nguyên, sau đó bố trí số lượng lớn công sự nhằm bít kín tất cả thông đạo di chuyển của nội bộ quận này lại, từ đó khiến cho thây ma nếu muốn tràn từ thành phố Dương Hoành về phía Lệ Trì nhằm tiếp ứng cho chiến đấu thì sẽ chỉ có thể tiến tới từ một phía, đó là từ quận Lai Nguyên chạy qua.
Biên giới quận Lai Nguyên và huyện Lệ Trì lại chính là công sự hào sâu do liên quân chính phủ tích cực đào bới suốt hơn hai ngày qua.
Tam Giang Xuân Hà muốn biến cả Lệ Trì thành lô cốt rồi hút thây ma vào tiêu diệt từ từ, để chuẩn bị cho kế hoạch này, họ muốn trước hết biến quận Mỹ An thành "tiểu lô cốt" ngay tại tuyến đầu, từ đó vĩnh viễn bóp nghẹt và điều hướng dòng chảy thây ma của thành phố Dương Hoành, kế đó thì đại lô cốt Lệ Trì mới có thể đủ sức đương đầu lại áp lực của cả triệu quái vật.
Đây chính là hành động mang tính chiến lược mà chỉ có nhân lực vật lực của hơn 16.000 người hợp sức với nhau mới có thể hoàn thành nổi.
Tất nhiên, công việc điều hướng này không dễ dàng chút nào, nó vô cùng khó khăn và tràn đầy nguy hiểm.
Thây ma tại bên trong cảnh nội quận Mỹ An có khoảng 15 vạn, chúng tập trung dưới trướng một đầu Thể Thao Túng, có lẽ là level 31, hoặc level 32, uy lực Hồn Áp do nó phát ra đủ sức nghiền áp một trăm tầng Quang Giáp nhị giai, tam giai, do đó quá trình điều hướng của trinh sát đội phải đảm bảo diễn ta chuẩn chỉnh từng li từng tí một theo kế hoạch, tuyệt không được phép sai lầm, bằng không nếu để thứ quái thai xa xa bên kia phát hiện rồi đánh trúng một đòn, vậy thì hơn 30 người ở đây đều sẽ chết ngay tức thì.
Thật ra là hơn 200 phi phàm giả chia thành 5 tiểu đội, dàn trải trong phạm vi 14 cây số tại biên giới hai quận Mỹ An, Lai Nguyên.
Chẳng những vậy, việc "nhập đàn" và "cố định đàn" tại hai quận này vào một quận là không hề dễ dàng.
Thây ma có xu hướng cát cứ riêng lẻ, trừ khi là áp đảo đẳng cấp level 29 với level 30, nếu không thì chúng sẽ ở riêng, phân li mỗi con sống tại một khu. Nhân loại dụ được dòng chảy thây ma Mỹ An chảy về phía Lai Nguyên không quá khó, nhưng để bọn chúng chấp nhận ở lại tại chỗ không về hang ổ, đồng thời thu hút được hết sự chú ý của Thể Thao Túng về "nhà mới", tạm bỏ qua nhà cũ, tranh thủ thời gian cho nhóm bố trí công sự hoạt động an toàn, đây lại là điều rất khó khăn.
Thây ma cũng không phải rất ngu ngốc, nếu cứ đuổi theo mấy đám cháy nổ chỉ có chút khí tức nhân loại mà không có lợi ích thực tế nào, vậy thì Thể Thao Túng dần dần sẽ chỉ cử vài thây ma tiến hoá dạng hình Thể Tốc Độ đi trinh sát, tuyệt đối không cử cả một đạo quân năm sáu nghìn đầu đi làm gì.
Tam Giang Xuân Hà có rượu nho biến dị, có cỏ bốn lá biến dị, nếu dẫn dụ bằng thứ kia, vậy có thể đảm bảo gom và cố định quái vật hoàn hảo, chẳng qua nhân loại cũng không điên tới mức dám bỏ thiên tài địa bảo ra nuôi lớn thây ma, đây không phải muốn tương lai nhân loại sẽ chết không có chỗ chôn sao.
Để giải quyết việc này mà không dùng tới thiên tài địa bảo, liên quân Tam Giang Xuân Hà chọn cách hiến ra máu thịt nhân loại, thi thoảng bọn họ sẽ lộ diện chân thân, điều động toàn bộ thủ hộ giả dưới trướng tới để đánh một trận nhỏ lẻ, cùng nhau chống đỡ vài chục lượt Hồn Áp, sau đó để lại chút máu tươi cho thây ma xâu xé, điều này khiến cho Thể Thao Túng quận Mỹ An hiểu rằng nó "đang đi đúng hướng", từ đó bị cố định tại mạn phía bắc này, mạn phía nam sẽ rảnh tay xây công sự cản lộ.
14h27p chiều ngày thứ 39 hậu dị biến.
Hàn Phong nhét nốt miếng thịt lợn biến dị nướng sa tế vào mồm, nuốt hết xuống bụng, âm thầm lẩm bẩm:
- Thiện và ác không phải là sự thật. Chúng được sinh ra từ con người, do con người định nghĩa, và mỗi người sẽ nhìn nhận chúng bằng những sắc thái khác nhau...
Thiện và ác cũng không phải là những thực thể tuyệt đối, mà là khái niệm do con người tạo ra để đánh giá hành vi, tư tưởng và kết quả của một hành động trong một bối cảnh xã hội nhất định.
Giết người thường bị xem là ác, nhưng giết một kẻ độc tài để giải phóng dân chúng có thể được xem là hành động chính nghĩa. Ăn cắp là sai trái, nhưng một người ăn cắp bánh mì để cứu đói gia đình có phải là ác không?
Thiện và Ác còn là sản phẩm của xã hội. Xã hội đặt ra quy tắc đạo đức, luật pháp để phân định thiện – ác nhằm bảo vệ trật tự chung. Và mỗi nền hóa khác nhau sẽ có chuẩn mực thiện – ác khác nhau. Một số bộ lạc cổ đại coi hy sinh người sống là một nghi lễ thiêng liêng, trong khi xã hội hiện đại xem đó là tội ác.
Thiện và ác không chỉ bị ảnh hưởng bởi xã hội mà còn phụ thuộc vào nhận thức cá nhân. Một người coi hành động của mình là thiện, nhưng người khác có thể nhìn nó theo hướng ác. Ví dụ, một vị tướng tiến hành chiến tranh để bảo vệ đất nước mình, nhưng đối với dân nước khác, ông ta là kẻ tàn bạo.
Những kẻ phản diện thường không nghĩ rằng mình đang làm điều ác. Họ tin rằng mình có lý do chính đáng để hành động.
Thêm vào đó, không có ai hoàn toàn thiện hay hoàn toàn ác.Một người có thể tốt bụng với gia đình, nhưng tàn nhẫn với kẻ thù.Một kẻ phạm tội cũng có thể là người cha tốt, chăm lo cho con cái.
Tính cách con người là tập hợp của nhiều sắc thái khác nhau, và hành động của họ là kết quả của hoàn cảnh, bản năng sinh tồn, và các giá trị họ theo đuổi.
Cuối cùng là, thiện và ác, theo sự nắn chỉnh có chủ đích, có thể triệt để thay đổi. Sự giáo dục và trải nghiệm sống có thể khiến một người thay đổi nhận thức về thiện – ác. Một đứa trẻ lớn lên trong môi trường đầy bạo lực có thể cho rằng sự tàn nhẫn là bình thường. Nhưng nếu nó được tiếp cận với một thế giới khác, nó có thể học cách suy nghĩ khác đi.
Quyền lực và hoàn cảnh cũng có thể khiến người ta đánh mất hoặc thay đổi đạo đức. Một người lương thiện có thể trở thành kẻ tàn nhẫn khi đối mặt với nghịch cảnh. Ngược lại, một kẻ từng tàn nhẫn cũng có thể hối cải và thay đổi.
Trong bối cảnh mạt thế nguy cơ này, ranh giới giữa thiện và ác còn trở nên mờ nhạt hơn. Giết chóc có thể là tàn bạo, nhưng đôi khi lại là cần thiết để bảo vệ cộng đồng. Một kẻ phản bội có thể là tội đồ trong mắt đồng đội, nhưng cũng có thể là người hùng trong câu chuyện của chính hắn.
Quan trọng nhất là lựa chọn của mỗi người. Khi không có đúng tuyệt đối hay sai tuyệt đối, thì chính ý chí và niềm tin mới quyết định con đường ta đi.
Đứng tại chỗ này, Hàn Phong có thể ngửi thấy và phân biệt ra được hương vị tanh tưởi vô cùng nồng đậm của huyết dịch, với số lượng lên tới hơn 15.000 nguồn khác biệt.
Tại sao có nhiều máu thế?
Tam Giang, Xuân Hà đang vận động gần như toàn bộ cư dân trong phạm vi thế lực quản hạt tiến hành hiến máu để hiện thực hoá kế hoạch "cố định thi đàn".
Mùi máu ở khu vực nào là nồng đậm nhất?
Ở giao giới hai quận Mỹ An, Lai Nguyên sao?
Không phải... Hương vị máu tươi của hơn 15.000 cư dân không nằm ở ngoại cảnh mà nằm trên người của một tiến hoá giả đang đứng cách nơi này 13 cây số về phía tây bắc.
Lục Kiếm Hoành.
Nhìn tới thân ảnh này, Hàn Phong lại khẽ lắc đầu.
Lục Kiếm Hoành... Hắn ta đang sử dụng nguồn máu từ 15.000 cư dân hai căn cứ Tam Giang - Xuân Hà để rèn luyện chức nghiệp.
Năng lượng mà hắn ta phát ra, so với ba ngày trước, đã có sự thăng hoa vô cùng khác biệt.
Điều này cho thấy ranh giới thiện - ác mong manh đến thế nào.
Việc tham ô máu tươi này tất nhiên là một "việc ác", nó khiến cho nguồn máu để thực hiện kế hoạch "cố định thi đàn" giảm xuống, từ đó cư dân phải hiến máu nhiều hơn, gây ra sự suy giảm sức khoẻ toàn quân.
Chẳng những vậy, việc cư dân liên tục bị rút máu không có điểm dừng, cũng không biết rõ máu của mình sẽ chảy đi đâu, đây cũng là một "tội ác".
Nhưng mà, nếu đặt hành động này trong bối cảnh hậu tận thế, trong những quy tắc hậu tận thế, trong góc nhìn của Lục Kiếm Hoành, của Bằng Công, trong trải nghiệm phi phàm, trong tình thế trước mắt, và trong lợi ích của bản thân, hành động đó lại không còn ác nữa.
Hút máu cư dân để "bảo vệ cư dân", thế thì có gì mà ác chứ.
Hành động thiện hay ác, đều là do con người tới phán xét.
Một khi phủ được vải lụa lên đồ đao, vậy thì đao chém xuống sẽ không thấy máu, bởi vì lụa thấm máu rất tốt.
Nghĩ tới đây, Hàn Phong lại đưa mắt nhìn qua Lưu Bối, Trần Quân Hoàn, Lê Yến, và gần 30 phi phàm giả đội ở kia, sau đó nhìn vào hai tay mình.
Hắn chuẩn bị thực hiện kế hoạch quấy phá hoạt động tách và cố định thi đàn của chính phủ, dựa theo tính toán, để kế hoạch có thể diễn ra theo một cách hoàn mỹ nhất, sẽ có 9 người phải chết.
Hành động này của hắn, trên bản chất, chính là một việc ác.
Không có ai đáng phải chết chỉ vì kế hoạch của một người cả.
Hàn Phong hiểu điều này.
Đúng như Trần Thái Quân nói, thủ lĩnh trấn Hi Vọng, là một tên siêu độc ác.
Chẳng những vậy, hắn còn là một kẻ cơ hội, một kẻ ngụy biện, một kẻ thực dụng cực đoan.
Hắn không quan tâm thiện hay ác, chỉ quan tâm đến lợi ích. Nếu giết chóc mang lại lợi lộc, hắn sẽ làm mà không do dự. Việc buộc tội chính quyền trước, chỉ là cái cớ để hắn dẹp bỏ lương tâm.
Hắn biết rõ việc mình làm có thể bị coi là sai trái, nhưng thay vì thừa nhận, hắn dùng triết lý để che đậy, khiến bản thân có vẻ “vô tội” hoặc “cao siêu”.
Hắn có thể không phải kẻ ác đơn thuần, mà là người tin vào “mục đích biện minh cho phương tiện”. Nếu hy sinh vài người để cứu nhiều người hơn, hắn sẽ không chùn tay.
Hắn đã có lựa chọn, hiểu lựa chọn đó, hiểu rõ thiện ác trong đó, và chỉ đang cố trấn an bản thân mà thôi.
Trước đây, khi kích động Vương Hoành, Tư Đồ Ngôn, Đinh Sĩ đánh nhau, hắn đã tự trấn an một lần, hiện tại, khi chuẩn bị thực hiện việc ác, hắn lại tiếp tục tự trấn an lần nữa.
Khi một người phải viện đến lý lẽ để biện hộ cho hành động của mình, nghĩa là sâu thẳm bên trong, hắn vẫn ý thức được ranh giới thiện ác, hắn chỉ cố tình lờ đi mà thôi.
Hàn Phong hít sâu một hơi, trong lòng liên tục diễn luyện lại kế hoạch phá đám của mình, cuối cùng còn tự hỏi:
"Làm sao để giảm bớt thương vong..."
"Làm sao để giảm bớt thương vong..."
"Làm sao để giảm bớt thương vong..."
...
Xa xôi thăm thẳm...
Thủ đô của E quốc...
Phòng họp trung tâm, người đã tập trung đông đủ.
Tường ốp gỗ nâu sẫm, thảm xám tro dày, đèn chùm pha lê tỏa ánh sáng dịu dàng xuống chiếc bàn gỗ gụ dài bóng loáng đặt ở chính giữa. Xung quanh bàn, 15 chiếc ghế bọc da đen đứng ngay ngắn, được sắp xếp đều đặn, mỗi chiếc cách nhau một khoảng vừa đủ để tạo sự thoải mái, nhưng vẫn giữ được sắc thái chuyên nghiệp.
Một nhóm người châu Âu, khoảng hơn chục người, đang ngồi quanh bàn. Người ngồi đầu bàn mặc một bộ vest màu tím đậm với áo choàng lông chim công dài quét đất, chiếc mũ cao lêu nghêu đội lệch một bên. Bên cạnh là một người khác trong bộ đồ liền thân bó sát màu bạc lấp lánh, như thể vừa bước ra từ phim khoa học viễn tưởng, tay cầm bút ghi chép như chẳng có gì bất thường. Một người nữa mặc áo sơ mi rách tua rua màu cam rực, kết hợp với quần ống loe kẻ sọc vàng-đen, chân đi giày cao gót đính đá lấp lánh...
Tiếng nói chuyện vẫn trầm đều, giấy tờ xào xạc, nhưng sự tương phản giữa không khí chuyên nghiệp và trang phục quái đản khiến căn phòng trở nên có chút siêu thực.
Ánh trăng lấp lánh từ ô cửa sổ trên cao chiếu vào trong phòng đã trở nên cực độ tinh thuần, giống như nguyệt quang kia đã được trải qua thanh tẩy vô hạn lần bởi thứ quyền năng mạnh mẽ tới không gì sánh nổi.
Ở ghế thứ năm bên tay trái, một đứa bé khoảng 11 tuổi ngồi đó, trên người mặc một bộ trang phục kỳ dị không kém những người xung quanh: áo khoác dài quá đầu gối màu xanh lá cây rêu, đính đầy những chiếc chuông nhỏ, chúng kêu lên leng keng mỗi khi cử động, kết hợp với quần ngắn lửng màu đỏ tươi và đôi giày mũi nhọn cong vút, khiến cho nó trông giống như vừa mới bước ra từ trong truyện cổ tích.
Đứa trẻ có tóc nâu nhạt cắt ngang vai, được buộc thêm vài chiếc lông vũ sặc sỡ, đôi mắt to tròn ẩn chứa ánh sáng trí tuệ đang liêm tục chăm chú quan sát, đôi tay đặt trên đùi khẽ rung, kéo theo tiếng chuông nhỏ phát ra kỳ ảo.
Không ai trong đám người lớn kỳ dị kia để tâm lắm đến sự hiện diện của đứa trẻ này, như thể đây là điều hết sức bình thường.
Rồi đột nhiên đứa trẻ chợt ngẩn ra, đôi mắt sáng bừng tò mò bỗng mờ đi, trống rỗng, như lạc vào một cõi khác, đầu nghiêng nhẹ, môi hé ra, bàn tay đang nghịch mấy chiếc chuông bỗng ngừng lại, buông thõng bên ghế.
Tiếng leng keng nhỏ dần tắt. Cảm giác “chợt ngẩn ra” ấy như một khoảng lặng giữa cơn bão sắc màu và âm thanh kỳ quặc của căn phòng.
Không buồn, không sợ, chỉ là một sự trôi xa mơ hồ, như thể đứa trẻ này vừa chạm đến một suy nghĩ vượt quá tầm hiểu biết, hoặc bị cuốn vào một thế giới nội tâm chẳng ai thấy được.
Xung quanh, những người lớn trong trang phục dị biệt vẫn đều đều nói chuyện, nhưng đứa bé dường như đã tách khỏi tất cả, lơ lửng trong một khoảnh khắc tĩnh lặng giữa sự hỗn loạn đầy màu sắc.
Một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, nhưng lại dài như hàng thiên niên kỷ...
Sau đó đứa trẻ này chợt hoàn toàn thanh tỉnh, đôi mắt nó sáng lên trở lại, nhưng không còn vẻ tò mò với những câu chuyện xung quanh như lúc ban đầu.
Nó ngồi thẳng dậy, vai hơi căng, khuôn mặt nhỏ nhắn dần hiện lên một nét nghiêm trọng lạ lùng, hai hàng lông mày nhíu chặt, đôi môi mím lại, như thể vừa chứng kiến điều gì đó không thể tin nổi.
Những chiếc chuông trên áo khẽ rung lên khi nó hít một hơi sâu, ánh mắt quét quanh căn phòng với vẻ cảnh giác.
Một người lớn ngồi gần đó – người mặc bộ đồ liền thân màu bạc lấp lánh – nhận ra sự thay đổi. Ông ta ngừng gõ bút lên bàn, quay sang, giọng trầm nhưng mang chút tò mò:
- Này nhỏ, sao thế? Trông cháu như vừa thấy zombie vậy.
Đứa bé không đáp ngay. Nó đưa tay lên vuốt nhẹ mấy chiếc lông vũ trên tóc, như để lấy lại bình tĩnh, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông. Giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng, pha chút run rẩy, vang lên trong không gian:
- Vừa rồi… Có kẻ đột nhập...
Cả căn phòng bỗng chốc im lặng. Tiếng giấy tờ ngừng xào xạc, những cái đầu trong trang phục kỳ quái đồng loạt quay về phía đứa bé. Người đàn ông áo bạc nhíu mày, nửa nghi ngờ nửa ngạc nhiên:
- Kẻ đột nhập? Cháu nói gì vậy?
Đứa bé không trả lời thêm. Nó chỉ ngồi đó, đôi mắt vẫn ánh lên sự nghiêm trọng, tay siết chặt mép áo như đang cố giữ lấy một bí mật mà chính nó cũng chưa hiểu hết.
Nó vừa được tăng cường một chút sức mạnh...
Dựa vào câu hỏi vừa được gửi tới...
Đây là... Chúa trời ban tặng vì đã vượt qua thử thách... Hay là... Quỷ dữ ban thưởng vì đã cống hiến ra sức lực...
Trong không khí trang nghiêm xen lẫn kỳ dị của căn phòng, sự hoang mang trong đôi mắt đứa trẻ giống như thể một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, để lại những gợn sóng khó đoán giữa đám người lớn.
Có người có thể xâm nhập vào căn phòng với tổng cộng sáu tầng "Tier-4 Luminous Armor" sao, đặc biệt một tầng trong đó còn do chính đứa trẻ này thi triển?
Không thể nào!
Người đàn ông áo bạc không nhận được hồi âm, tiếp tục gặng hỏi:
- Kẻ đó là ai, xâm nhập từ hướng nào, trong bao lâu, hắn ta đã nghe được gì rồi?
Đưa trẻ nhíu mày một chút, sau đó không chắc chắn lắm đáp lại:
- Hắn ta có vẻ tới từ hướng đông, cách chúng ta từ 6000 tới 7000 dặm đường chim bay...
- Cũng có thể không phải...
- Hắn ta tới nơi này trong một khoảnh khắc rồi rời đi, hắn ta không nghe được gì cả...
- Tôi không biết hắn ta là ai...
Tất cả những người trong phòng đều cảm thấy sững sờ.
Người đàn ông áo bạc tiếp tục truy vấn:
- Tại sao hắn ta xâm nhập và rời đi được? Chúng tôi không hề cảm nhận được gì cả?!
Đứa trẻ trầm ngâm một hồi lâu, sau đó cắn môi đáp:
- Hắn ta có thể đã xâm nhập thông qua biển Tiềm Thức tập thể...
- Hoặc có thể đã xâm nhập thông qua Thể Tâm Thức...
...
Hàn Phong hai mắt chợt mở ra, khuôn mặt dần xuất hiện nghiêm túc.
Nhờ vào phi phàm, hắn đã trở nên rất thông minh.
Nhưng, hắn vẫn không thể thông minh bằng học sinh lớp năm.
Mặc kệ việc bản thân hắn đã "trang bị hoả lực" cho Thể Tâm Trí và Thể Linh Hồn tới tận răng, hắn vẫn không thể "thắng" nổi một đứa trẻ nào đó trong một cuộc đấu phân tích tình hình...
Vừa rồi, trong một nỗ lực "phủ vải lụa lên đồ đao", hắn đã vận dụng tam giai Ai Thông Minh Hơn Học Sinh Lớp Năm để tiếp tục "tỏ ra đạo đức", giống như thể bản thân đã cố gắng đến chút sức lực cuối cùng rồi.
Hắn lẩm bẩm kế hoạch trong lòng, sau đó hỏi "đứa trẻ ngẫu nhiên" nào đó rằng, làm sao để giảm số người thương vong xuống.
Và rồi, kết quả liền là, kế hoạch mà hắn dành hơn 1 tiếng đồng hồ nghiên cứu, kế hoạch mà bản thân vô cùng tự tin, vậy mà vẫn có thể cải tiến thêm.
Đứa trẻ kia đã thắng hắn trong cuộc đấu xây dựng kế hoạch này, hắn cần 9 người phải chết để kế hoạch thành công, đứa trẻ kia chỉ cần hi sinh 8 người.
Hàn Phong đưa mắt nhìn về phía tây, âm thầm lẩm bẩm:
- Đúng là núi cao còn có núi cao hơn...
- Nhưng mà, câu trả lời bằng tiếng Anh cách xa tới nửa vòng trái đất, liên hệ này, làm sao kết nối được chỉ với một kỹ năng tam giai đây chứ...
- Một thể cấu thành mới cho phép liên thông tâm trí, hoặc liên thông linh hồn, hoặc một thứ gì đó khác, một cơ chế khác, một định luật khác?
- Hay là, quá trình liên thông này được thực hiện trực tiếp thông qua hệ thống làm vật dẫn...
- Đứa trẻ kia là ai? Tiến hoá giả đại thành? Chức nghiệp đại thành? Hay là một thứ sinh vật đột biến nào đó?
- Mạnh tới như vậy, hẳn là đã phát hiện ra mình rồi sao?
- ...
- Hoặc là, đứa trẻ này thực chất chính là hệ thống giả danh?
- Hay là ly kỳ hơn, đứa trẻ này chính là mình, ở một thời không khác?
- Hay bà xã Tường Vi đã thành công đẻ ra Nhược Tuyết rồi...
- Con mình lớn nhanh thế, mới đó chục ngày thụ tinh trôi qua mà đã khôn hơn cả bố cả mẹ rồi...
- Khôn như này thì chắc là gen của mình trội hơn rồi, chứ bà xã ngu lắm...
- ...
- Con bà nó, đầu năm nay sao lại có quái thai như vậy trên đời chứ, đây là muốn người già cũng thất nghiệp sao?
- Đám Gen Alpha này mạnh quá...
Sau khi lẩm bẩm xong, Hàn Phong lúc này mới ném chuyện hỏi đáp này ra sau đầu, sau đó nhìn về phía quần thể kiến trúc xa xa, bàn tay khẽ phất:
- Người Bất Tử thứ ba, ra đây đi.
- Tên của cậu sẽ là, ừm Harry Deuteri!
- Con trai, khôn cho lắm thì vẫn làm con của bố thôi nhé.
------
6000 - 7000 dặm: ~ 10.000km
Gen Alpha: GenZ là thế hệ 1997-2012, gen alpha là từ 2010 đổ lên 2025