Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 735: Harry Deuteri



Hàn Phong bàn tay giơ ra phía trước liên tục nhào nặn, băng hàn lực theo đó cuồn cuộn phóng xuất, hình hài của một đứa trẻ băng giá bắt đầu thong thả ngưng kết..

Người Bất Tử thứ tư đang được hắn tiến hành chế tác ngay sau "cuộc đấu trí" cách gần một nửa vòng trái đất.

Đối với việc xây dựng cỗ phân thân thứ tư này, hắn đã tích luỹ được tương đối nhiều kinh nghiệm từ các lượt xây dựng trước đó, bởi vậy khuôn kỹ năng được tạo ra vô cùng thuần thục. Thể lực trí lực đều đặn phóng xuất đan xen, tâm lực tinh thuần được điều hoà khéo léo bởi Thanh Tâm Phổ Thiện Chú, vừa mang theo nhu nhuyễn, vừa mang theo nhiệt huyết, tâm trí chính chuyên với gần như toàn bộ kinh nghiệm cùng ký ức được đúc kết chung một chỗ, sáu đạo kỹ năng chức nghiệp lần lượt đan xen, khiến cho tất cả năng lượng phi phàm đều được triệt để gắn kết.

Tạo hình được non nửa, cái tôi cá nhân cùng cái tôi xã hội bắt đầu được hắn gia trì thêm vào, dưới quyền hành tử vong sơ thành của kỹ năng chức nghiệp tổng hợp, một linh hồn non nớt chợt từ trong vô hạn phi phàm hoà quện lại rồi sáng lên rực rỡ, nó vươn mình nảy nở từ hư không, để rồi hoàn toàn hoá thành một chủ thể với tư duy độc lập giữa trời đất, mà thân ảnh của phân thân cũng đã hoàn toàn thành hình.

Hàn Phong bàn tay khẽ thu lại, vô hạn hàn khí mờ ảo chậm rãi biến mất, phân thân của hắn đã được triệu hồi ra ngoài, đứng thẳng lưng, ngay giữa tầng 25 của một tòa nhà đổ nát.

Đây là một đứa trẻ khoảng 11, 12 tuổi với dáng người nhỏ nhắn, cao tầm vai người lớn, mang một vẻ ngoài vừa quen thuộc vừa kỳ lạ. Gương mặt tròn trịa, làn da trắng nhợt nhạt như ánh trăng, điểm xuyết vài vết tàn nhang mờ nhạt trên má, mang theo nét mềm mại và bí ẩn. Đôi mắt to tròn màu xanh lục, sáng như thể ngọc bích, đồng tử thuôn dài co giãn linh hoạt, lóe lên ánh sáng cơ trí và lanh lợi.

Chỉ bằng một cái lướt mắt nhanh như điện xẹt dưới ánh mặt trời buổi chiều muộn, xuyên qua những khung cửa sổ vỡ nát để hướng ra không gian bao la bên ngoài, nó dường như đã nắm bắt được mọi thứ từ khi tân sinh.

Mái tóc đen rối bù, dày và xù, vài chỗ bỗng chợt dựng lên như thể đang báo hiệu tới một chút căng thẳng, lại phất phơ nhẹ trong làn gió đang luồn qua những bức tường loang lổ. Đứa trẻ dường như hơi giật mình vì vừa tỉnh lại giấc mơ, bàn chân chợt lui lại phía sau hai bước, cử chỉ mang theo cảnh giác, gót chân lướt nhẹ đầy tinh tế trên sàn nhà gồ ghề, tránh những mảnh gạch vỡ mà gần như không phát ra tiếng động.

Đến tận bây giờ, nụ cười tinh nghịch của nó mới thoáng hiện trên khuôn mặt, nhưng rất nhanh liền ẩn đi sau biểu cảm thần bí, hàm răng trắng đều cắn nhẹ, hai chiếc răng nanh hơi nhọn lấp ló khi nó hé môi, để rồi một cơn gió mạnh thổi qua, làm rung lên những tấm sắt rỉ sét còn sót lại, cỗ phân thân này khẽ phát ra tiếng “grừ” nhẹ trong cổ họng, như thể không quá hài lòng.

Trang phục của nó bắt đầu thong thả hiện ra, chúng mang theo những đường nét Tây phương thế kỷ 19, hoà trộn với cảm giác siêu thực kỳ ảo: áo sơ mi trắng vải lanh cổ cao cứng cáp, nút áo bằng đồng đỏ nổi bật lệch tông, như cố ý phá cách, áo choàng dài màu đen sẫm đã sờn vài chỗ do bụi bẩn, phủ bên ngoài hình dáng thấp bé, quần dài đen ôm sát chân, và đôi giày da thấp sờn nhẹ ở mũi, phủ một lớp bụi mỏng. Chiếc khăn quàng lụa xám buộc lỏng quanh cổ phất phơ theo từng cử động, thêm chút thanh lịch trẻ trung giữa khung cảnh hoang tàn.

Bàn tay đứa trẻ cầm lấy một chiếc đũa dài khoảng 15 inch, màu nâu sẫm pha xám, thân thô ráp với những vân uốn lượn như mạch cổ thụ, dọc thân đũa là những nút tròn nhỏ giống quả cơm nguội khô, xếp đều thẳng tắp, tạo thành một loại hoa văn độc đáo, tay cầm gồ ghề với hoạ tiết khắc sâu như rễ cây, đầu đũa thon nhọn, mang vẻ quyền uy pha thêm chút bất an lạnh lẽo.

Khí chất của đứa trẻ này là sự hòa trộn kỳ lạ: ngây thơ trong nụ cười thoáng qua, hoang dã trong từng bước lướt nhẹ, thanh thoát trong từng cử động nhỏ bé, tất cả được dẫn dắt bởi đôi mắt sắc sảo đầy trí tuệ.

Đứa trẻ này nhìn qua Hàn Phong, đôi mắt xanh lục lấp lánh quét từ đầu xuống chân hắn, như thể đang đánh giá người đã triệu hồi mình trong không gian đổ vỡ này.

Xung quanh, những bức tường nứt nẻ để lộ khung thép gỉ sét, gió lùa qua mang theo tiếng rít lạnh lẽo từ độ cao tầng 25, trong miệng đứa trẻ khẽ kêu lên:

- Meooooo...

Tiếng kêu nhỏ ấy vang lên giữa không gian yên tĩnh của buổi trời chiều, hòa lẫn với âm thanh của tòa nhà đổ nát cùng hàng loạt tiếng khò khè rên rỉ xa xa, mang theo chút gì đó vừa cảnh giác, vừa tò mò, vừa thân thuộc, giống như một lời chào kỳ lạ gửi đến người trước mặt.

"Xin... Xin chào... Meo?"

Hàn Phong nhìn vào đứa trẻ, khoé miệng khẽ nhếch lên một đường cong hứng thú.

Phân thân Bạch Tương là Người Bất Tử đầu tiên mà hắn triệu hồi, gã được thiết lập để trông giống hệt như một bản sao của chính hắn vậy, chỉ là tính cách đã được khuếch đại cùng vặn vẹo lên vô số lần.

Phân thân thứ hai là Nhạc Vũ, là một kẻ có vẻ ngoài đẹp tới nghẹt thở, nhưng tính cách lại ngang tàn ngông cuồng, xấc xược kiêu ngạo, đem tới một loại sức hút vô cùng kỳ lạ, cũng khiến cho người đối nghịch cảm thấy vừa căm hận, vừa tự ti.

Phân thân thứ ba là Nguỵ Huyền Cơ, là một người thâm trầm lạnh lẽo, nói ít làm nhiều, tuyệt tình khắc nghiệt, đối với bất kỳ hành động nào đều muốn dùng tới ám sát đi hoàn thành.

Cả ba phân thân này đều được hắn thiết lập để hoạt động, hay nói cách khác, mạch tư duy của bọn họ đều đang phát triển theo hướng mà hắn muốn.

Sở dĩ hắn có thể làm điều đó, và phải làm điều đó, đó là do hắn hiểu rất rõ Bạch Tương, Nhạc Vũ, và Nguỵ Huyền Cơ, người thì chính là hắn, người là thuộc hạ thân tín, người lại bị rút máu tra khảo, do đó dữ liệu đầu vào của hắn nạp cho Người Bất Tử rất hoàn thiện, bọn họ được tạo ra cũng tương đối hoàn thiện.

Nhưng mà, bởi vì hoàn thiện theo các khuôn mẫu có sẵn, vậy nên nếu xét về mặt bản chất, họ có khá ít vết tích cá nhân tự mình phát triển.

Họ chỉ sống dựa theo lý niệm của người khác bơm cho, đồng thời cái tôi xã hội của họ chiếm tỉ lệ quá cao, linh hồn tàn khuyết cũng vì vậy mà không thể hiện rõ ràng bản sắc của một "người chết tân sinh", không có "cái mới".

Trong khi đó, phân thân trước mặt thì hoàn toàn khác.

Harry Deuteri, cậu ta được tạo từ một chút xíu rất rất nhỏ thông tin đầu vào: một đứa trẻ dưới 12 tuổi, có thể là người châu Âu, rất thông minh, dũng cảm, khiêm tốn, một chút cô đơn, và có lòng trắc ẩn rất lớn... Nguồn gốc của dữ liệu này chỉ tới từ các đặc điểm được phỏng đoán ra từ câu trả lời cho câu hỏi: "làm sao để giảm thiểu thương vong..." Đồng thời dữ liệu đầu vào còn tới từ một con mèo biến dị, ngu, đụt, lười, láo, nhát gan, thượng đẳng, không chịu tiến hoá, và tràn đầy dấu hiệu nhân tính.

Việc Harry Deuteri xuất hiện dưới hình hài trước mặt, với bộ dạng giống hệt như Harry Potter bước ra từ trong phim ảnh, tới ngay cả cây đũa phép Cơm Nguội và tấm áo choàng phù thuỷ cũng giống, đây không phải dữ liệu mà hắn nạp cho phân thân, mà là do phân thân tự mình quyết định.

Đây chính là bản sắc của cậu ta, là sự đột phá về mặt tư duy độc lập, được xây dựng dựa trên sức mạnh tâm lực vô cùng khủng bố của 4 kỹ năng tăng cường phi phàm, một chiến thắng vang đội của "học sinh lớp năm thông minh nhất thế giới", và một con mèo biến dị có lẽ cũng thuộc vào hàng thông minh nhất trong số các loài động vật biến dị.

Một phân thân "mạnh nhất" trong số 4 phân thân đã từng được hắn tạo ra.

Hàn Phong giơ tay, mỉm cười nói:

- Chào mừng tới với thế giới này!

Cậu bé trong nhân dạng giống hệt Harry Potter 12 tuổi lai với Harry Deuteri 39 ngày tuổi sau khi nghe được "lời chào" đầy tính hưng phấn chợt lui lại một bước nhỏ, nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó dò hỏi:

- Anh... Anh định sai tôi đi giết người sao?

Hàn Phong khoé miệng chợt cứng lại, biểu cảm trên mặt có chút bối rối, hắn gãi gãi gáy, lắc đầu đáp lại:

- Hoà bình nào cũng cần đánh đổi, cậu có thể nghĩ cách khiến thương vong trở về 0 điểm mà...

Thằng ranh con này có chút lạ lạ, sao vừa hiện ra đã lo bị điều động đi làm việc xấu rồi?

Harry Deuteri chớp con mắt xanh lục, lẩm bẩm bất mãn:

- Anh lúc nào cũng tự nói mình rất lý trí, nhưng sao cứ tự tìm lý do để hợp lý hóa chuyện xấu hoài vậy, chẳng lẽ sau này mỗi lần anh muốn lừa người ta thì đều sẽ tiến hành lừa mình trước như vậy sao?

- Tôi có thể nghĩ ra phương pháp giảm thiểu thương vong về 0, cho tôi ba ngày nhé.

Hàn Phong lắc đầu, nghiêm túc đáp lại:

- Ba ngày quá dài, ba phút thì được. Việc này là ngoại lệ trọng đại, nó liên quan tới sinh tử tồn vong của trấn Hi Vọng!

Phân thân nhỏ tuổi nhất trong số bốn phân thân nhe hai chiếc răng nanh trắng nõn ra, gầm gừ nhỏ:

- Meo... Anh nói đạo lý thì nghe hay lắm, nhưng có vẻ mớ đạo lý của anh chỉ áp dụng cho người khác thôi nhỉ? Có lẽ tất cả việc người khác làm đều là vi phạm đạo đức, còn tất cả việc mà anh làm đều là ngoại lệ?

Hàn Phong bị thằng nhóc trước mặt nói trúng tim đen, khuôn mặt lập tức biến thành màu gan heo.

Con lợn nhựa này, muốn chết à, vừa được triệu hồi ra đã bố láo trả treo rồi?

Không đúng, là do ấn tượng của hắn về con mèo ngu đang nằm ở nhà kia quá xấu, vậy nên đứa trẻ trước mặt mới trở nên "xấu" như vậy.

Xem ra trình độ tư duy của con mèo cam và "thằng nhóc lớp năm" kia khi kết hợp lại đã quá cao rồi.

Thấy bản tôn im lặng không đáp, phân thân Harry Deuteri càng được nước lấn tới, cậu ta liên tiếp lớn tiếng chất vấn hai câu liền:

- Anh trai à, nếu anh thật sự tin rằng ‘kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết’ là quy luật tự nhiên, vậy tại sao anh lại xây dựng Trấn Hi Vọng? Tại sao lại làm những việc này để duy trì nó? Sao không để mọi người tại trấn Hi Vọng tự sinh tự diệt theo quy luật mạnh được yếu thua đi?

- Tôi đoán rằng… Anh cũng biết có những thứ không thể lý giải chỉ bằng sức mạnh hay lý lẽ. Nếu mọi thứ có thể được biện hộ bằng một câu ‘đây là quy luật sinh tồn’, vậy thì con người chẳng khác gì dã thú cả.

- Bằng không thì...

Hàn Phong đã chịu hết nổi.

Con lợn nhựa này kêu nheo nhéo suốt từ nãy tới giờ, y hệt như con mèo ngu ở nhà vậy, đạo lý nói ra còn làm người ta nhức hết cả trứng.

Học gì không học, học cái thói lắm mồm, thật sự là điếc tai.

Hắn lúc này hừ nhẹ một tiếng, khoé miệng nhếch lên đầy tàn nhẫn, lạnh lùng cắt lời:

- Dã thú không biết cười, còn anh mày thì có!

Lần này tới lượt phân thân Harry Deuteri trở nên câm nín.

Nhìn vào nụ cười tàn nhẫn của nam nhân trước mặt, cậu ta lại lui tiếp hai bước nữa.

Bản tôn và dã thú chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là nụ cười thôi sao?

Một bên thì cứ thế lao vào cắn xé, bên còn lại thì cười xong rồi mới cắn xé.

Dã thú hình người?

Thấy phân thân lặng im không đáp, Hàn Phong bèn được nước lấn tới, tiếp tục doạ nạt:

- Dã thú và nhân loại thực ra rất giống nhau, cả hai đều có điểm chung: sợ chết. Chỉ khác là, dã thú không biết thương lượng. Còn anh mày thì có.

- Giờ anh mày cho mày một cơ hội thương lượng duy nhất đây, thuận theo kế hoạch để được làm người, hoặc ngay bây giờ đầu thai làm mèo toàn thời gian luôn, cho giống dã thú một thể?

Harry Deuteri nghe được lời này, khuôn mặt dần biến thành tái xanh.

Cậu ta do dự một chút, kêu nhỏ đầy uỷ khuất:

- Meo meo... Đại ca, anh nói rất đúng. Chính phủ liên tục đụng chạm tới an nguy tồn vong của chúng ta, vậy nên việc chúng ta phản kháng là thiên kinh địa nghĩa, phù hợp quy luật sinh tồn, bọn họ phải nhận về trừng trị thích đáng cũng là đúng đạo lý.

- Nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo, vậy nên việc chúng ta đang làm chỉ làm chút thiện duyên nho nhỏ: giúp chính phủ sớm gặp quả báo hơn thôi... Người ta bảo gieo nhân nào gặt quả nấy, chúng ta cũng chỉ đang đóng vai thiên nhiên, giúp họ ‘gặt’ nhanh hơn một chút mà thôi.

Hàn Phong thấy con lợn nhựa trước mặt rốt cuộc cũng chịu "quay đầu là bờ" thì không khỏi hài lòng thoả mãn, nghe được từ "thiện duyên" kia thì càng thoả mãn hơn, hắn lúc này mới thu lại nụ cười nanh ác dữ tợn, hứng thú hỏi:

- Quần áo của chú mày là làm sao triệu hồi tới?

"Nâng cấp" về mặt tư duy độc lập của Harry Deuteri, nếu so với ba phiên bản tiền nhiệm, thông qua màn trả treo vừa rồi cũng đã thể hiện được một hai, nhưng nâng cấp về mặt kiểm soát phi phàm của thằng nhóc này mới là thứ khiến Hàn Phong để ý, nó thật sự vô cùng nổi bật.

Băng đá, xét về mặt bản chất, vẫn là vật chất tồn tại ở trạng thái cứng rắn, việc dùng tâm lực để làm mềm hoá nó thông qua bẻ cấu trúc tinh thể bằng cách chặt đứt liên kết hidro là khả thi, nhưng kể cả như vậy thì việc tạo ra quần áo băng đá mềm và mỏng tới độ gió thổi cũng bay phất phơ thì rất rất khó.

Bản thân hắn không làm được, hay chính xác hơn là làm thì có thể, nhưng không thể làm tới độ màu sắc sặc sỡ, vừa cãi nhau vừa duy trì hoàn hảo như phân thân Harry Deuteri được.

Phân thân lại sở hữu khống chế lực mạnh hơn bản tôn, thật sự là vô cùng ngược đời.

Harry Deuteri thấy Hàn Phong có hứng thú với quần áo của mình, sau khi đảo mắt một cái, chợt nói:

- Cái này là quá trình áp dụng vật lý hạt vào giải thích phi phàm, nội dung tổng thể có hơi phức tạp, anh muốn bắt đầu từ bản chất bên trong trước hay sơ lược vòng ngoài trước?

Hàn Phong nghe vậy, đang định nói giải thích bản chất bên trong luôn đi, chẳng qua sau khi nghĩ một giây, hắn lại giở nụ cười nanh ác ra doạ nạt:

- Đồ con lợn, định lừa cả anh mày à?

- Chú mày định cố tình luyên thuyên câu giờ cho tới khi đám người bên kia hoàn thành nhiệm vụ rồi rút đi hết, để cho chuyện này hỏng bét, từ đó tránh phải giết người, có đúng không?

Harry Deuteri khuôn mặt xuất hiện biểu cảm xấu hổ, nó tiếp tục đảo mắt, xoa xoa tay nói:

- Hay là thôi, chúng ta nói sau, vấn đề kia vô cùng thâm sâu, sao có thể giải thích đơn giản, giờ chúng ta cứ làm chính sự trước?

Đối với câu trả lời này, Hàn Phong vẫn không cảm thấy hài lòng, tiếp tục hừ nhẹ:

- Chú mày lại định thao túng anh à?

- Biết thừa anh đây ham học hỏi nên muốn dụ khị bằng "thâm sâu", khích bác bằng "không thể giải thích đơn giản", này là muốn anh mày càng dâng lên hứng thú có đúng không?

Phân thân Harry Deuteri cầm cây đũa phép Cơm Nguội ở tay, trong đôi mắt của cậu ta lúc này, Hàn Phong đã biến thành chúa tể Voldermort.

Cậu ta cúi người, bắt đầu khóc lên đầy nức nở, chẳng qua Hàn Phong lại hừ lạnh cắt ngang:

- Đừng có giả ngu, cho chú mày ba mươi phút giải thích rõ ràng, bằng không anh mày triệu hồi tới Nhạc Vũ để quét sạch đám người bên kia, sớm một bước kích động phe chính phủ và phe Nhân Dục Đạo Tràng đánh nhau luôn một thể.

Lần này thì Harry Deuteri đã hoàn toàn chịu thua.

Kẻ trước mặt quá mức độc ác, cậu ta không có cách nào chống đỡ lại áp lực được.

Lúc này cậu ta vừa sụt sùi khóc, vừa mếu máo nói:

- Meo meo... Huhu...

- Dựa vào tương tác hạt trong vật lý lượng tử, việc tạo ra lụa băng có thể giải thích thông qua cả bốn loại tương tác, sáu trong tổng số 17 loại hạt cơ bản.

- Thứ nhất là tương tác mạnh, hay Strong Interaction - Gluon - Màu Sắc.

- Tương tác này có chức năng khiển và khuếch đại lực giữ các hạt nhân lại với nhau.Bình thường nó chỉ hoạt động ở tầm hạt nhân, nhưng phi phàm giả chúng ta có thể mở rộng hoặc thao túng nó theo ý muốn.

Hàn Phong mới chỉ thoáng nghe tới đây thì đã nhướng mày nghi hoặc.

"Phi phàm giả chúng ta."

Hỏi chấm?

Không đúng, tại sao thằng phân thân Người Bất Tử này lại nói là "phi phàm giả chúng ta".

Ý thức tồn tại của nó cao đến thế ư?

Chỉ là một kỹ năng chưa hoàn chỉnh, vậy mà nó muốn làm người sống luôn rồi?

Hửm? Đây là biến cố. Có vẻ nó đã bị ô nhiễm bởi đứa "học sinh lớp năm" kia tới độ quá mức "nặng nề" rồi à?

Cỗ phân thân này đã vượt đã thoát khống chế của hắn rồi sao...

Harry Deuteri ở bên kia không nhận ra kỳ lạ, vẫn miệt mài vừa khóc vừa kể lể:

- Về mặt phi phàm học, chúng ta có thể khuếch đại và vặn vẹo tương tác mạnh có trong băng đá, từ đó đạt thành hiệu quả vượt thoát thường quy. Bằng cách ức chế hoặc bổ trợ lực này, ta có thể phân giải hoặc tăng cường kết cấu vật chất, từ đó biến đổi độ bền của băng đá, hoặc tạo băng đá có độ cứng bất thường, bền hơn thép, nhẹ hơn vải.

- Thứ hai là tương tác điện từ, hay Electromagnetic Interaction - Photon - Điện Tích.

- Phi phàm lực ảnh hưởng đến sự vận động của các hạt mang điện và sóng điện từ, phi phàm giả chúng ta có thể khuếch đại, vặn vẹo, hoặc điều khiển dòng điện, ánh sáng và từ trường tồn tại trong băng đá.

- Từ đó ứng dụng vào việc khiến băng đá "mất điện", cấu trúc bên trong khối băng sẽ tự phân rã rồi mềm đi, tới mức mềm dẻo hoàn toàn như lụa....

- Thứ ba là tương tác yếu, hay Weak Interaction - Boson W/Z - Phân Rã.

- Chúng ta có thể thao túng tốc độ phân rã, hoặc tái cấu trúc vật chất băng đá, bằng cách thay đổi loại hạt sinh ra trong quá trình này, từ đó ứng dụng vào việc làm lành lụa băng đã bị rách một cách nhanh chóng, cũng sớm tái cấu trúc phần lụa băng lỡ có mất kiểm soát...

- Thứ tư là tương tác hấp dẫn, hay Gravitational Interaction - Graviton - để tạo cảm giác phấp phới chân thực, hoặc lụa băng bó sát vào người...

- Thứ năm là giảm tương tác cấu trúc lụa băng, bằng cách tác động lên Neutrino, ta có thể khiến lụa băng trong suốt vô hình...

- Thứ bảy là tác động vào Boson Higgs, khiến lụa băng nặng như chì, hoặc nhẹ như khí...

- Thứ tám là ổn định cấu trúc tổng thể của lụa băng bằng kích thích hoặc ức chế lên hệ thống Quark up/down...

- Còn có thể vặn vẹo vào Entropy, khiến Entropy ngưng hoặc giảm, nhằm đảo ngược lại quá trình lụa băng bị rách...

- Ngoài ra còn có lợi dụng Positron để huỷ lụa băng hoặc huỷ các tác động vào lụa băng...

- ...

Hàn Phong đứng trước mặt Harry Deuteri, khuôn mặt sớm biến thành âm trầm.

Dường như "câu trả lời" của thằng nhóc lớp năm nào đó, giờ phút này mới hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.

Có khả năng cao vào thời điểm hắn hỏi đáp với thằng nhóc kia, nó đồng thời cũng phát hiện ra dị biến, bởi vậy đã ngầm cài cắm tri thức bậc cao vào câu trả lời "chiến thuật giảm thương vong".

Nó muốn thách thức ngược lại trí tuệ của người đặt câu hỏi, muốn thử xem người hỏi đang đứng ở vị thế nào, có "hiểu những gì mà nó nói không".

Hay chính xác là, nó đang đe doạ người đã hỏi nó, rằng: Nếu ngươi quá dốt nát, vậy đừng làm phiền tới ta nữa.

Cuộc chiến vô hình xuyên qua vô tận không gian cách trở, dường như bây giờ mới chính thức nổ ra.

Nửa tiếng trôi qua, một tiếng cũng đã trôi qua, cột mốc thời gian được định trước đã gấp đôi giới hạn ban đầu.

Harry Deuteri cuối cùng cũng phải ngừng lời, ánh mắt len lén liếc ra ngoài cửa sổ, đôi đồng tử xanh nhạt kia nhìn tới hơn 200 phi phàm giả quân tiên phong, mang theo đầy sự thương sót.

Hàn Phong ánh mắt thâm trầm liếc nhìn phân thân mới này, sau đó thở dài.

Thằng nhóc học sinh lớp năm nào đó, quá mức mạnh mẽ rồi.

Tại sao tây phương lại ra một nhân tài như vậy chứ?

Nó vượt thoát tiến hoá giả, hấp thu hoàn chỉnh thiên tài địa bảo, nhận được thiên giáng hồng phúc, cầm nắm kỹ năng ngũ giai hệ tăng cường trí lực, hay trang bị level 5, hay thăng chức thành công rồi.

Hay là tất cả yếu tố này hợp thành lại?

Ôi...

Lại nói, quá trình tìm hiểu về hệ thống phi phàm tại phương đông này dùng sự cảm ngộ mối liên kết phi phàm - bình phàm để làm động lực thăng tiến, thì hệ thống phi phàm tây phương lại dùng bản chất và quy tắc khoa học để làm động lực thăng tiến, khác biệt thật sự là quá mức to lớn.

Sự xuất hiện của Syringer-X, Neutral Hypelink Network và đứa trẻ lớp năm thần bí kia đã cho thấy thế giới phi phàm này rộng lớn tới mức nào.

Cái gì cơ, dùng tương tác của 17 hạt cơ bản để thao túng phi phàm?

Đây là muốn dùng bản chất thế giới để giải thích toàn bộ cái hệ thống phi phàm chứ còn gì bí ẩn nữa.

Tây phương đã tiến bao xa trên con đường phi phàm này rồi...

Nghĩ tới đây, Hàn Phong thở hắt ra một hơi, lắc đầu lẩm bẩm:

- Có vẻ như sẽ còn lâu lắm nữa mình mới dám "thách đấu" thằng học sinh lớp 5 kia.

- Ít nhất đến khi mình "Biến Người Biết Ta" được chuỗi trăm thắng đầu tiên đã.

- Bằng không, nếu hỏi vớ vẩn, e rằng sẽ chỉ làm lộ ra bản thân yếu kém, nhục cả mặt....

Lẩm bẩm xong, hắn giơ tay chỉ vào mặt Harry Deuteri, quát to:

- Đồ ngáo ngôn này, đừng co đứng đực mặt ra đó nữa, đi giết người cho anh mày mau.

- Có muốn biến thành mèo luôn không?

- Huhuhu... Meo meo... Chỉ biết bắt nạt trẻ con...