Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 767: Biển người



Nửa đêm.

Khu tây nam, ngoại biên trấn Hi Vọng.

Hàn Phong cùng Ngô Soái đang kịch liệt giao thủ qua lại, thân thể liên tục cứng đối cứng, kỹ năng cọ sát kỹ năng, sóng xung kích bạo tạc theo đó điên cuồng bùng nổ, kéo theo muôn vạn đạo phi phàm lực cuồn cuộn tuôn trào như thác lũ, chấn nổ toàn bộ không gian xung quanh. Đất đá cùng thực vật biến dị bị dư ba chiến đấu cày xới tới tung khói mù, năng lượng loạn lưu tuỳ ý cắt xé bốn phương tám hướng, đem cả một khu vực mấy trăm mét dập nát thành bình địa.

Ngô Soái bàn tay xoè ra rồi nắm chặt, thân thể mờ sáng lên một luồng quang mang tứ sắc, cự quyền mang theo lực ép vạn quân điên cuồng đấm tới, sức mạnh khổng lồ nén ép vô hạn không khí thành một đòn pháo kích đặc quánh mà ập tới phía trước. Đối diện hắn ta, Hàn Phong cả người tuôn trào huyết quang đậm đặc, cánh dơi màu máu sau lưng khẽ vẫy một cái, huyết thuẫn cuồn cuộn dựng lên, mạnh mẽ cản lại uy năng pháo kích.

Ầm ầm ầm ầm...

Màn máu khổng lồ liên tục bị pháo kích không khí đấm tới vặn vẹo trầy trật, thế nhưng mỗi đòn giáng xuống lại chỉ có thể đấm cho bọt máu nát vụn thành huyết tương mơ hồ, chúng nhanh chóng tụ tập lại từ bốn phương tám hương, sắc màu đỏ rực cuồn cuộn cuốn qua, bao phủ khu vực chiến trường vào trong, liên tục tự mình phục hồi lại tổn thương đã phải nhận.

Hàn Phong cả người quấn quanh hàng chục luồng huyết dịch đỏ thẫm, khí thế càng lúc càng tăng lên không giảm, hắn lúc này giơ tay nắm một cái, cả người đã bụp bụp nổ tung, tổng thể hoá thành hàng chục con dơi máu dữ tợn mà bay đi bốn phương tám hướng.

Ngô Soái chớm nhìn tới cảnh này, hai mắt bốc lên một luồng hoả tinh nồng đậm, cũng không có bao nhiêu bối rối, trái lại bàn tay nhấn về phía trước, hô khẽ:

- Tứ giai - Châm Ngòi Ly Gián!

Kỹ năng tứ giai này vừa được kích hoạt, lấy hắn làm trung tâm,một luồng lực lượng phi phàm khổng lồ lập tức tuôn trào ra ngoài, gợn sóng kỳ dị bao phủ toàn bộ không gian hôn ám, nhấn chìm ngoại ô trấn Hi Vọng trong một thứ khí tức xa cách bài xích tới cùng cực.

Toàn bộ sự vật hiện tượng trúng phải chiêu này bắt đầu mãnh liệt xuất hiện sự dị động, lá tự rời cây, gân tự rời lá, cỏ dại tự rời đất, không khí sôi lên sùng sục, bụi đất rào rào rơi vãi từ hư không, từng tầng kiến trúc đổ vỡ xung quanh cấp tốc rữa nát, xi măng cát đá một đường, sắt thép gạch ngói một nẻo, toàn bộ thế giới đã tự dâng lên bài xích lẫn nhau, tự đi về phía huỷ diệt.

Hàng chục con dơi máu đang bay lượn trên trời cũng dính phải đòn này, bọn chúng còn chưa kịp hội tụ lại làm một thể đã quỷ dị quay đầu, mỗi con bay theo một hướng, tách xa khỏi nhau, loạn lạc như thể đã hoàn toàn mất đi phương hướng, sau đó liền triệt để biến mất trong trời đêm u tối.

Bụp!

Âm thanh nổ tung từ máu thịt đột ngột xuất hiện, xa xa cách Ngô Soái hơn trăm mét, thân thể huyết tộc của Hàn Phong từ trong hư không tụ hội lại, bàn tay cầm huyết kiếm đỏ tươi, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy sự kinh hãi.

Thật sự là đòn khủng bố!

Hắn cánh máu khẽ vẫy một cái, huyết thuẫn xung quanh thân thể chợt sôi lên sùng sục, toàn thể cấp tốc thu nhỏ lại thành một giọt máu duy nhất lớn chừng nắm đấm, sau đó giọt máu này nhanh chóng mọc ra mắt mũi mồm miệng, chân tay đầu thủ, đã hoá thành một huyết nhân tí hon.

Huyết nhân vừa xuất hiện liền thét lên chói tai như ngạ quỷ đói khát, mồm máu của nó há ra khợp một tiếng cắn về phía địch thủ xa xa, nhai nuốt nhồm nhoàm.

Ngô Soái khuôn mặt lập tức trở lên tái mét, thân thể cao 4 mét bốc khói nghi ngút, nhỏ dần như quả bóng xì hơi, bàn tay cũng đưa lên ôm ngực, trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi.

Hắn cảm giác như trái tim vừa bị cắn xé tới điên dại, đau tới thấu tâm, hoàn toàn đánh mất khả năng tư duy, trong khi máu huyết toàn thân đã quỷ dị ngược dòng, đem uy năng phi phàm tàn phá khắp nơi, tự mình hại mình.

Hàn Phong nhìn tới cảnh này, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Lục Kiếm Hoành quá mạnh rồi.

Ngô Soái trong trạng thái Cự Nhân Biến cũng không thể đỡ được một đòn công phạt với uy năng mô phỏng tương đương 77% bản gốc của cái người kia, thế này thì làm sao mà đánh lại họ Lục đây.

Con ma cà rồng này được tăng phúc quá nhiều trong bóng tối rồi, chiến đấu từ nãy tới giờ, Ngô Soái còn không đụng được tới cái góc áo của bá tước dracula bên này, thật sự là hỏng bét.

Xem ra không thể giao thủ với họ Lục tại thời điểm màn đêm buông xuống được...

Chẳng qua, sau một giây suy nghĩ cùng phân tích, Hàn Phong lại hô to không ổn.

Sự việc trước mặt dường như có chút yếm trá, tại sao phòng ngự của Tiểu Im Lặng lại thấp như vậy?

Nhận ra không đúng, hắn lập tức vẫy đôi cánh máu sau lưng, thân thể vút bay qua bên trái, sau đó vị trí hắn vừa đứng xuất hiện một cái nắm tay cự đại to như chân voi, quyền kình khổng lồ chói sáng quang mang hoàng sắc của hoá thân thần lực, ầm một tiếng đấm cho huyết nhân tí hon nát bét thành bụi bặm.

Ngô Soái một đòn vồ hụt thì quay qua bên trái cắn răng kêu to:

- Tiểu Lạnh Lẽo, chạy đâu cho thoát!

Hàn Phong nghe được lời này, cánh máu tiếp tục vẫy nhẹ, thân thể lướt đi như u linh, chẳng qua hắn chỉ vừa mới nhích được một chút đã cảm giác vô cùng phiền phức, bởi vì không gian xung quanh đã biến thành một bãi bùn lầy rộng lớn vô tận tới không có điểm dừng rồi.

Tứ giai Cách Không.

Tiểu Im Lặng dùng chiêu này mỗi lúc một kỳ ảo.

Quyền kình từ phương xa lại tiếp tục ầm ầm trút xuống bên này như mưa bom bão đạn, năng lượng khổng lồ đè ép cho toàn bộ năng lượng phi phàm vỡ tan thành loạn lưu, Hàn Phong trốn dưới huyết thuẫn, ánh mắt đỏ máu khẽ loé lên, bàn tay gầy gò với năm chiếc móng vuốt sắc nhọn của hắn đưa lên ngực móc một cái, đã thành công móc ra một trái tim đen đúa vặn vẹo.

Hắn không chút do dự bóp mạnh bàn tay, trái tim lập tức vỡ tan thành vô số huyết thuỷ, bên trong lộ ra một thanh thánh giá màu bạc, trên thánh giá có một người đàn ông trần truồng bị đóng đinh, khuôn mặt kia không phải của hắn thì còn ai khác.

Cây thánh giá này mới chính là kỹ năng chức nghiệp tổng hợp đích thực của Lục Kiếm Hoành.

Đúng vào lúc này, phương xa lại bất chợt vang lên tiếng hú thăm thẳm:

- Húuuuuuuu...

Cả Hàn Phong và Ngô Soái sau khi nghe được tiếng hú này thì đều nhướng mày.

Đây là tiếng hú của Đại Hắc Cẩu, con chó kia phát hiện sinh vật mạnh mẽ tầm cấp đoàn trưởng tiến vào phạm vi trấn Hi Vọng.

Có ngoại lai xâm nhập, chiến cuộc trước mắt chỉ có thể buộc phải dừng lại, Hàn Phong đứng trên hư không, cảm giác vừa tức giận, vừa tiếc nuối, lại vừa thấy sợ hãi.

Chiến đấu nãy giờ là có mục đích cả, đây là hắn và Ngô Soái đang trong quá trình dùng Nhẫn Mô Phỏng để điều tra toàn bộ năng lực chức nghiệp của đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Xuân Hà Lục Kiếm Hoành, từ đó làm ra đối ứng với người kia, thế nhưng tại sao đúng vào lúc mấu chốt nhất thì lại có biến cố chứ, đây không phải quá mức trùng hợp đi?

Nếu không có phi phàm, vậy điều này có thể là sự trùng hợp, nhưng bởi vì có phi phàm, tất cả mọi việc diễn ra đều không còn sự trùng hợp nữa.

Một sự kiện diễn ra kỳ dị như thế nào, phi phàm tác động vào nó kỳ dị như thế.

Nói theo ngôn ngữ tà môn của Thần Quan Tiểu Oánh kia, sự kiện trùng hợp thất bại trước mặt có thể là biểu hiện của thiên cơ nhiễu loạn, tức là, bí mật về năng lực của Lục Kiếm Hoành đang được trời đất bảo hộ thông tin, nếu như không phải hắn ta tự mình thi triển, tự mình lộ lọt, vậy thì người khác không thể ác ý tiếp cận được.

Thật sự là khí vận chi tử, được trời đất bảo vệ tới thế là cùng.

Cái kỹ năng chức nghiệp tổng hợp chết toi này thậm chí còn có cấp độ cao hơn cả ngũ giai Se Duyên của bà già Dục Vọng Thượng Nhân kia, dù sao Tiểu Oánh dám điều tra Se Duyên, nhưng nàng ta không dám điều tra Lục Kiếm Hoành, từ điểm này cũng có thể thấy được lốm đốm.

Cảm nhận được nguồn năng lượng gia trì tới từ Nhẫn Mô Phỏng level 4 sắp cạn kiệt, hoá thân huyết tộc cũng đang trên đà biến mất, mà tiếng hú của Đại Hắc Cẩu tại xa xa càng lúc càng đem theo cảnh báo gấp gáp, Hàn Phong chỉ có thể hậm hực bỏ qua.

Hắn trực tiếp kết thúc quá trình hoá thân, bàn tay nhấn về phía cây thánh giá tại đó gõ một cái, một luồng Băng Giáp cuồn cuộn phóng xuất ra ngoài, bao bọc "vật" này trong hàn băng phong kết, khiến cho nó không thể bùng nổ hay tiêu tán.

Chỉ hi vọng cặp đôi Băng Giáp và Băng Hồi có thể níu giữ uy năng phi phàm cấp bậc tiến hoá giả này càng lâu càng tốt.

Xong xuôi đâu đấy, hắn tuỳ tiện thu cây thánh giá vào Nhẫn Trữ Vật, lại liếc qua Ngô Soái một cái ra hiệu, bàn chân nhún nhẹ, thân thể đã biến mất tại chỗ.

Hắn muốn xem xem kẻ nào to gan như vậy, lại dám ngang nhiên xâm nhập trấn Hi Vọng vào lúc nửa đêm, phá rối việc tốt của hắn không nói, nghe tiếng chó hú còn không chịu tời đi, đây không phải cố tình khiêu khích sao.

------

Bờ tây sông Lệ.

Bến thuyền kho quân nhu loại biên.

Bầu trời mù mịt mây mờ, đêm đen hôn ám hoàn toàn bao phủ không gian, dưới lòng sông đã rộng gấp rưỡi so với trước tận thế vì thuỷ quái tàn phá, bảy chiếc thuyền lớn đang liên tục lượn lờ trên mặt nước, khi hợp khi tan, khi tụ khi tán, vô cùng kỳ dị.

Đứng trên bờ sông là đoàn trưởng tiểu đoàn 3 Tam Giang Lạc Thanh Thuỷ, dáng hình thanh thoát như một tranh thủy mặc, mái tóc màu lam dài quá gối của nàng ta khẽ lay độ g trong gió đêm, ánh lên sắc bạc lạnh lẽo. Lúc này đôi mắt màu lam sắc sâu thẳm tựa bầu trời đêm của nàng ta nhìn chằm chằm vào 7 chiếc thuyền dưới sông, phi phàm lực cứ thế cuồn cuộn tuôn trào, hơi nước bao phủ toàn bộ không gian bán kính mấy trăm mét.

Hàn Phong và Ngô Soái vừa hiện ra cạnh khúc sông này liền đồng loạt nhíu mày.

Phi phàm lực thật sự là nồng đậm, không cần dùng kỹ năng trinh sát, chỉ dựa vào cảm nhận đơn thuần, ai cũng có thể nhận ra năng lượng trong khu vực này đang vô cùng "khắc nghiệt", thậm chí là có phần "cực đoan".

Hàn Phong hai mắt nheo lại kích hoạt Phản Chuyển để quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó lại quan sát Lạc Thanh Thuỷ xa xa, quan sát vài chiếc thuyền đang chạy qua chạy lại, cuối cùng cắn răng lẩm bẩm:

- Phi phàm phản phệ.

- Con ả này đang gặp vấn đề với kỹ năng chức nghiệp tổng hợp, nàng ta sắp "chết" rồi.

Ngô Soái nghe được những lời này thì không khỏi xuất hiện lo lắng, hắn lập tức nhìn về phía quần thể kiến trúc trấn Hi Vọng xa xa, vị trí bến phà này chỉ cách vị trí gần nhất bên kia có hơn 2 cây số, nếu họ Lạc phát điên, vậy khả năng cao bên kia cũng sẽ bị liên luỵ.

Hàn Phong tất nhiên cũng nhận ra điểm nguy ngập này, hắn phất tay một cái liền triệu hồi tới phân thân Thần Hi Vọng, sau đó trầm giọng nói:

- Đệ lập tức trở về huy động toàn bộ thủ hộ giả lập trận phòng ngự hướng về bên này, đồng thời bật báo động cấp 3, sẵn sàng tổ chức dân cư di động về phía đông bắc.

- Họ Lạc này mà triệt để phát điên, vậy thì khả năng cao sẽ kích động hai con thuỷ quái đang nằm dưới đáy sông, tới lúc đó thì tai hoạ sẽ vô cùng khó đoán định.

Ngô Soái nghe được lời này, do dự một chút, cắn răng nói:

- Đại ca, đệ có sức phòng ngự cao hơn...

Hàn Phong giơ tay cắt lời biểu đệ, lạnh lùng nói:

- Đệ óc chó lắm, làm gì có đủ kiến thức phi phàm và bình phàm để xử lý chuyện này, xen vào chỉ tổ tốn thời gian mà thôi.

Nói xong, hắn lại bổ sung thêm:

- Nhanh đi đi, ta còn dùng Băng Ảnh chạy được, hơn 2000 người tại trấn Hi Vọng thì không chạy được đâu.

Ngô Soái cắn răng một cái, do dự hai giây, cuối cùng đành phải xoay người rời đi.

Chỉ còn Hàn Phong ở tại, hắn lúc này nhấn trên chiếc khiên Thần Hi Vọng một cái, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Băng Thuẫn Vĩnh Tâm, Đích Đến Nguyện Cầu Của Mọi Sinh Linh, Thủ Hộ Giả Hi Vọng, Hoá Thân Của Sự Bất Tử, Tín Sứ Lưu Giữ Chân Diện Mục, Auralith Vĩ Đại!

- Tôi là Hàn Phong, con dân trung thành của trấn Hi Vọng. Cầu xin Người hãy ban phát năng lượng phi phàm, để tôi có thể ra sức bảo hộ Hi Vọng khỏi tai ách hoạn nạn!

Lời cầu nguyện chấm dứt, tấm khiên Thần Hi Vọng trên tay Hàn Phong chợt phát ra quang mang trắng sữa nhu hoà, một tầng Băng Giáp cuồn cuộn mà dày đặc khoảnh khắc đã bùng lên như sao xa, hoá thành tấm khiên khổng lồ che chắn cả một khu vực hơn ba trăm mét bờ tây sông ệ lại.

Nguyện cầu đã được đáp ứng.

Hàn Phong nhìn tới cảnh này, mặc dù tình hình phía trước đang tương đối nguy cấp, thế nhưng hắn cũng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Thật sự là đủ mất mặt, thật sự đủ phiền phức.

Phân thân Người Bất Tử "Thần Hi Vọng" này không quá khác biệt so với các Người Bất Tử khác, thậm chí còn có chút hạn chế về mặt di động, nó chỉ là được gia trì thêm lời chúc phúc tới từ Chân Ngôn Lưu Danh mà thôi. Chẳng qua là hắn tham vọng quá lớn, muốn biến nó từ "Nguỵ Thần" thành "Chân Thần", vậy nên đã cố tình học theo cung cách hành xử của Vynethia Liora của Đại Xuyên.

Đầu tiên hắn tước đoạt khả năng trao đổi một cách bình thường của nó, sau đó nhốt nó trong hình dạng khiên chắn này, đồng thời thiết lập "khoá tương tác", chỉ có ai cầm băng đá trên tay, nêu được ra chính xác "tôn danh" của nó, từ đó mới có thể giao tiếp được, ngay cả hắn cũng không phải ngoại lệ.

Việc "Thần Hi Vọng Auralith" đáp lại lời thỉnh cầu của hắn vẫn chỉ thông qua tương tác Thể Năng Lượng, không phải tương tác Thể Tâm Thức gì cả, quá trình mất thời gian vừa rồi, tất cả chỉ là để làm màu mà thôi.

Ném màu mè ra sau đầu, Hàn Phong lúc này quay qua Lạc Thanh Thuỷ đang đứng bên kia hô lớn:

- Lạc tiểu nương, tôi cho cô mấy chiếc thuyền này luôn đó, mau kéo nó về bến phà Giang Lăng đi!

Âm thanh hô quát này không nhận được phản hồi, hay chính xác hơn, nó bị cản lại bởi sương mù lam sắc xung quanh, không thể đến được tai của Lạc Thanh Thuỷ.

Hàn Phong trong lòng càng thêm trầm xuống.

Hắn vừa bị phi phàm phản phệ, hiện tại không dám vận dụng Thanh Tâm Chú ở mức độ tối đa, từ đó không thể đục thủng được tầng phòng ngự "Đập Nước" do họ Lạc bày ra mà tác động tới nàng ta, này thật sự là đáng chết mà.

Ả điên kia, điên lúc nào không điên, lại điên đúng lúc này, đây rõ ràng là muốn kéo hắn chết cùng mà!

Lúc này hắn sau khi suy nghĩ một chút thì cắn răng hạ quyết tâm, bàn tay nhấn về phía chiếc thuyền hư ảo đang trôi nổi bên trên 7 chiếc thuyền dưới sông một cái, Nhẫn Mô Phỏng level 4 đã thành công sao chép uy năng kỹ năng.

Đạt được "chìa khoá", hắn tiếp tục búng tay, chiếc thuyền buồm hàng fake được tụ tập từ 7 mặt chức nghiệp phi phàm đã được triệu hồi ra ngoài.

Hàn Phong đem tấm khiên Thần Hi Vọng ném tại bờ sông, sau đó nhún chân nhảy lên thuyền buồm hàng fake vừa được triệu hồi, cánh buồm nhanh chóng căng phồng đón gió, dựa vào sự đồng điệu trong cấu trúc năng lượng, nó từ tốn tiến nhập biển mây mù màu lam mà không gây ra quá nhiều bài xích phản ứng.

Ba phút sau, hắn đã thành công tiếp cận vị trí Lạc Thanh Thuỷ đang đứng, lúc này hắn một tay cầm Tinh Thạch An Toàn, một tay cầm Bản Đồ Cố Hương, ánh mắt đen nhánh lướt qua khuôn mặt mơ hồ của nữ nhân đang đứng kia, chậm chạp hỏi:

- Cô là ai?

Lạc Thanh Thuỷ đang đắm chìm với kỹ năng chức nghiệp của mình, lúc này dường như hơi giật mình một cái vì có người tiếp cận, nàng ta không khỏi quay qua nhíu mày, sau đó hỏi ngược lại:

- Tôi là Lạc Thanh Thuỷ, tại sao anh lại hỏi như vậy?

Nói xong, nàng ta nhìn con thuyền dưới chân Hàn Phong một cái, chậm rãi bình luận:

- Dường như anh bị phi phàm phản phệ rồi.

Hàn Phong không khỏi lâm vào một trận im lặng.

Không biết đứa nào mới bị phi phàm phản phệ đây.

Chẳng qua hắn cũng không có cãi lại họ Lạc, nàng ta vẫn tỉnh táo để giao tiếp, đó là tín hiệu tốt, lúc này hắn gật gật đầu, bình thản đáp lại:

- Đúng, tôi đang bị phi phàm phản phệ, cô biết nguyên nhân tới từ đâu không?

Phi phàm phản phệ, dựa theo suy đoán của hắn, có lẽ là có ba kiểu.

Kiểu thứ nhất sẽ khiến người ta phát điên, không thể tự chủ suy nghĩ mà làm ra những hành động phá hoại mất kiểm soát, thích sử dụng phi phàm vô tội vạ, đây là kiểu phản phệ vào tâm trí.

Kiểu thứ hai khiến người ta trộn lẫn vào phi phàm, thân thể xuất hiện biến tính khác biệt, như là đổi màu tóc, cao lớn hơn, thi thoảng bốc cháy, kiểu này ẩn chứa nguy cơ bùng nổ vào bất kỳ lúc nào, đây là kiểu phản phệ vào năng lượng.

Kiểu cuối cùng khiến người ta hoàn toàn bị nô dịch, đánh mất bản tâm, biến thành ngu dại, đây là kiểu phản phệ vào linh hồn.

Hắn bị phản phệ vào tâm trí và năng lượng, Triệu Băng Vũ bị phản phệ vào linh hồn, nhìn biểu hiện của họ Lạc trước mặt, nàng ta vẫn tương đối bình tĩnh tỉnh táo, hẳn là bị phản phệ vào năng lượng rồi, nhưng mức độ thì vô cùng nặng nề, vã có khả năng cũng đã ảnh hưởng tới tâm trí rồi.

Nhìn nàng ta có vẻ đang tỉnh táo, nhưng chẳng có ai điên dại tới mức chạy tới đây thi triển kỹ năng phi phàm vào thời điểm nửa đêm này cả.

Sự kiện này chắc chắn không phải ngẫu nhiên, họ Lạc kia biết ngày mai cần phải đánh trận, cần phải nghỉ ngơi hơn là tới bên này nghịch nước. Nàng ta đang bị kỹ năng chức nghiệp tổng hợp dẫn dắt tới đây rồi lôi thuyền ra bơi qua bơi lại, để cho nó được bấu víu vào những chiếc thuyền kia, từ đó tự hành hoạt động.

Thật sự là đáng buồn thay...

Những phi phàm giả yếu ớt chỉ sở hữu kỹ năng nhất, nhị, tam giai sẽ không bao giờ gặp phải phản phệ ở mức độ giống hắn và những cường giả cấp đoàn trưởng khác, bọn họ cùng lắm chỉ đau nhức mệt mỏi mà thôi, nghỉ ngơi cùng tạm ngưng sử dụng phi phàm liền ổn rồi, chỉ có những người mạnh mẽ mới gặp phải phi phàm phản phệ ở cấp độ cao như biểu hiện trước mặt, từ đó có khả năng gây ra tai hoạ bất cứ lúc nào, ngay cả chính bản thân cũng không thể nhận ra.

Phi phàm không ban tặng, nó chỉ lấy đi.

Phi phàm không tăng cường, nó chỉ ăn mòn.

Phi phàm không hỗ trợ, nó chỉ nô dịch.

Càng mạnh mẽ, càng nhanh "chết"...

Hắn từng suýt chết vào chiều nay, họ Lạc trước mặt, cũng sắp chết toi rồi.

Nàng ta sắp bùng nổ rồi...

Lại nói, món đồ với 63% uy lực dưới chân hắn được mô phỏng y nguyên từ kỹ năng của họ Lạc, nàng ta là người có quyền lên tiếng bình phẩm nhất.

Nếu nàng ta đã lạc lối bởi bản gốc, vậy thì đem bản hàng fake này tới cho nàng ta tham khảo xem sao, dù sao vật này được tạo thành từ kết tinh của trang bị hệ thống, uy năng có thể không bằng bản gốc, nhưng độ tinh thuần của năng lượng cấu thành và sự ổn định của cấu trúc thì chắc chắn là tốt hơn nhiều.

Hiện tại tranh cãi với nàng ta vô ích, đuổi đi cũng rất khó, mà đánh nhau thì càng là hạ sách, chỉ có thể tạm thời vào hùa với nàng ta để bình ổn mặt tâm trí trước, sau đó nỗ lực hỗ trợ nàng ta dùng bình phàm đi chế ngự phi phàm mà thôi.

Lạc Thanh Thuỷ quan sát con thuyền lam sắc dưới chân Hàn Phong một chút, hai mắt nhíu nhẹ, sương mù xung quanh cuồn cuộn tuôn trào, một lúc lâu sau, nàng ta thở dài nói:

- Nó không thể bơi được.

Hàn Phong nghe vậy, ngẫm nghĩ hồi lâu, nghi hoặc hỏi lại:

- Nó đã bơi từ ngoài kia vào tới tận đây, tại sao lại không thể bơi được?

Lạc Thanh Thuỷ tiếp tục khẳng định:

- Đó là biểu hiện giả dối.

Hàn Phong chỉ vào con thuyền hơi nước khổng lồ đang ngự phía trên 7 con thuyền dưới mặt sông bên kia hỏi:

- Vậy chiếc thuyền kia có thể bơi không?

Lajc Thanh Thuỷ tiếp tục lắc đầu đáp lại:

- Vẫn không thể bơi.

- ...

Bờ tây sông Lệ, đèn đuốc sáng trưng, hàng trăm thủ hộ giả đã tề tựu đông đủ.

Hàn Phong liếc mắt nhìn tới cảnh này, sau khi cẩn thận suy nghĩ, hắn mới hoàn toàn đẩy ra lời trong lòng:

- Lạc Thanh Thuỷ, cô là một Đố Đốc Hải Quân đúng không?

Phía bên kia, đoàn trưởng tiểu đoàn 3 Tam Giang gật gật đầu, nhưng không đáp lại, chỉ có những chiến thuyền càng thêm gia tăng tốc độ.

Hàn Phong trong lòng không khỏi xuất hiện căng thẳng, quả nhiên, con mẹ này sắp phát nổi rồi.

Hắn hít sâu một hơi, chậm chạp nói:

- Đô Đốc Hải Quân sao có thể bơi thuyền trong sông trong hồ chứ. Theo logic thông thường, cô cần bơi ra biển thì mới có thể thoả mãn chức nghiệp của mình.

- Chỉ có ở biển thì thuyền mới có thể bơi được.

Lạc Thanh Thuỷ nghe được lời này, lần đầu tiên trong suốt cuộc trò truyện, nàng ta phải khựng lại vì hoang mang, sau đó cẩn thận suy nghĩ.

Một hồi sau, nàng ta mới thở dài nói:

- Hàn Phong, cảm ơn anh vì lời khuyên.

- Anh nói đúng, tôi cần phải lập tức lên đường chạy về phía tây để tới biển...

Hàn Phong nghe vậy, mỉm cười, giơ tay cản lại nói:

- Đi đâu xa xôi thế, không phải ở ngay đây cũng có biển sao?

Lạc Thanh Thuỷ lại đơ người.

- Biển ở đâu?

Hàn Phong chỉ vào hàng trăm người đang đứng phòng thủ tại bờ tây sông Lệ, sau đó lại chỉ về bên bờ đông, phương vị căn cứ người sống sót Tam Giang, điềm nhiên nói:

- Biển người cũng là biển.

- Một Đô Đốc Hải Quân thì đâu thể tự mình điều khiển thuyền một mình chứ?!

- ...

- Biển... Biển người... Cũng là biển sao...

Đôi mắt xanh lam của Lạc Thanh Thuỷ khẽ sáng lên một đạo quang mang thanh sắc nhàn nhạt, mái tóc màu lam phất phơ tung bay trong gió, dưới đêm đen mờ mịt, nó dường như càng thêm một bước trở nên đậm màu hơn nữa, thế nhưng nàng ta lại chợt mỉm cười, nụ cười còn hiếm hoi hơn cả mặt trời mọc ở đằng tây.

Lúc này nàng ta nhẹ nhàng phất tay một cái, "biển sương mù" xung quanh chợt sục sôi lên vô tận những con sóng lăn tăn bọt nước, chiếc thuyền khổng lồ phía xa bắt đầu căng buồm rẽ sóng, chậm rãi bơi về phía này.

Lạc Thanh Thuỷ nhón chân một cái đã xuất hiện trên mạn thuyền, sau đó nàng ta quay đầu về phía Hàn Phong đang đứng trên chiếc thuyền bên kia, cúi người, êm ái nói:

- Cảm tạ anh.

- Lần sau sẽ mời anh lên thuyền.

Nói rồi, cả người cả thuyền thong thả biến mất.

Hàn Phong đứng yên tại chỗ, cảm nhận lấy phi phàm lực bốn phương tám hướng đã hoàn toàn bình lặng, hắn không khỏi thở ra một hơi may mắn, sau đó lập tức hộc ra một ngụm máu tươi, trên mặt liên tục đan xen giữa vô cảm và điên loạn.

- Con bà cô, Lạc chó chết.

- Không có 5 triệu minh tệ tiền công, đừng hòng tôi bỏ qua chuyện hôm nay.

- Oẹeeee...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com