Harry Deuteri nhấc mông rời đi, Hàn Phong bây giờ mới có thể thở ra một hơi. Hắn khẽ khua tay phải, Nhẫn Sung Sức level 4 chợt sáng lên một luồng quang mang nhàn nhạt, toàn bộ chỉ số tiềm năng vừa mất đi do phi phàm phản phệ đã được đổ đầy.
Nói gì thì nói, trang bị hệ thống tuy vẫn ẩn chứa phi phàm ngoại lai, thế nhưng chúng cũng là những cỗ máy tinh lọc và luyện hoá tạp chất tốt nhất, từ đó cung cấp cho người sử dụng loại phi phàm bản nguyên nhất, dùng trên cơ thể cực kỳ ít gây ra phản phệ.
Hiện tại là thời điểm nhạy cảm, hắn thật có chút ngại vận dụng Băng Hồi để hút năng lượng lưu trữ của băng đá xung quanh về để tiến hành bổ sung tiêu hao.
Lúc này sau khi điều tức xong, hắn mới lôi mớ báo cáo từ Đại Xuyên ra đọc, vừa đọc vừa viết xuống vài thắc mắc, vài lưu ý, cùng với đó là một loạt chỉ đạo chiến lược.
Thi đàn phía tây Đại Xuyên có dị động, chúng đã bắt đầu hành quân về phía trấn Nguyện Ước, cần phải khẩn trương làm ra ứng đối ngay, thậm chí theo dữ liệu drone điều tra gửi về thì thi đàn tại đông bắc huyện Long Dương, tại trung tâm huyện Ngọc Vĩ, và các thi đàn khổng lồ tại ngoại biên thành phố Vân Cốc cũng đang có dị động, tình hình toàn bộ mạn phía đông của tỉnh Nam Ô hoàn toàn không ổn một chút nào cả...
Cũng không biết cư dân bản địa Nam Ô bên kia làm ăn thế nào mà lại để cho toàn tỉnh đỏ cháy một sắc báo động như vậy, so với tỉnh Diễn Giang bên này, thật sự là khác biệt một trời một vực.
Aiz, thật ra tỉnh Diễn Giang cũng sắp nguy to rồi, chỉ là bên này có đông người hơn nên nhìn có vẻ có lực phản kháng hơn mà thôi, nhưng nếu thây ma tại trung tâm thành phố Dương Hoành mà phát điên tấn công ồ ạt, vậy thì gấp đôi số lượng nhân loại lên cũng không đủ cho chúng nó nhét kẽ răng...
Viết lại viết...
Sau khi dùng nửa tiếng giải quyết xong công việc, Hàn Phong lại một lần nữa ngồi yên tại chỗ, vừa lắng nghe cơ thể biểu tình, vừa cố gắng điều tức đau đớn đang bủa vây, muốn tự mình tìm ra cách bình ổn lại sự phản phệ tới từ phi phàm...
Chẳng qua, hắn cuối cùng đành phải thở dài một hơi bất lực, lúc này từ bên hông lấy ra một chiếc lá nho, cẩn thận quan sát.
Tổng thể chiếc lá này nhuốm lấy một loại sắc màu rực rỡ, vàng óng ánh, giống như được tắm trong ánh nắng hoàng hôn vậy, các thùy lá mềm mại, viền lá lấp lánh như ngọc trai, phảng phất hương rượu vang đỏ nồng nàn, gân lá đan xen sắc xanh ngọc bích, mạch nhựa lấp lánh tựa dòng rượu chảy, lại tựa như những lọn tóc chảy đai trong đêm đen...
Cầm chiếc lá này trên tay, người ta có thể mơ hồ nghe được thanh âm trầm bổng xa xôi, tựa như lời cầu nguyện triều bái của hàng trăm người liên tục vọng về, tôn vinh nữ thần ngày này qua ngày khác, vô cùng trang nghiêm thần thánh.
Vật này tới từ thần nho của Đại Xuyên, nó ẩn chứa dấu ấn thần lực được đích thân thần nho gia trì, có chức năng như một vật tải năng lượng phi phàm, cũng là tiếp điểm định vị để tiến hành kết nối Thể Tâm Thức của người nắm giữ với Thần.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng, Hàn Phong đem thần vật này kẹp vào giữa hai tay, mắt nhắm lại, khuôn mặt trang nghiêm, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Nữ Thần Rượu Vang Tam Sắc, Biểu Tượng Của Hoà Hợp Nhân Gian Và Thiên Nhiên, Tín Sứ Của Năng Lượng Thanh Tĩnh, Thụ Thần Bảo Hộ Đại Xuyên, Hộ Đạo Giả Của Dũng Sĩ Cự Nhân, Liora Vynethia Cao Quý!"
Tôn danh của Thần vừa được cất lên, từ nơi xa xôi thăm thẳm cách nơi này hơn năm mươi cây số, một ánh mắt đen nhánh như bầu trời đêm chợt sáng lên, chăm chú quan sát.
Hàn Phong cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ dị phát ra từ chiếc lá nho trên tay, cũng cảm nhận được một ánh mắt thần bí đang nhìn về phía mình, hắn trong miệng tiếp tục lẩm bẩm:
"Tửu Đằng Thần Nữ, nữ thần rượu vang và dây nho, Liora Vynethia cao quý! Tôi kính ngưỡng Người, nguyện Người mãi mãi tỏa sáng trong vườn thánh Đại Xuyên. Tôi là Hàn Phong, tín đồ trung thành của Người. Xin hãy ban phát năng lượng phi phàm, để tôi được tràn đầy sức sống, vượt mọi gian khó. Thành tâm cúi bái..."
Lời cầu nguyện của Hàn Phong vừa chấm dứt, hắn bên tai chợt nghe được một thanh âm xào xạc than thở như thể gió lùa qua kẽ lá.
Từ xa tít tận chân trời, một luồng sáng tam sắc khoảnh khắc đã vượt qua vô tận không gian cách trở mà giáng xuống khu vực này, xuyên qua trần nhà, tựa như dòng rượu thánh từ trên chín trời chảy xuống nhân gian. "Thần lực" của Liora Vynethia đã chính thức giáng lâm, chúng hóa thành những sợi dây nho vô hình quấn quanh hắn, truyền vào cơ thể hắn năng lượng phi phàm, khiến cho hắn trở nên hoàn toàn mơ hồ.
Không gian bốn phía thong thả xuất hiện gợn sóng, hương rượu vang thoảng qua, tựa như lời chúc phúc thầm thì từ nữ thần vẫn còn quanh quẩn không dứt.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Hàn Phong hai mắt từ tốn mở ra, hỗn loạn ẩn giấu bên trong nhạt dần rồi biến mất, biểu cảm đơ cứng xen lẫn vặn vẹo trên mặt cũng từng chút một thoái lui, thay vào đó là tường hoà cùng thanh tĩnh, sắc màu trắng bạch trên tóc cũng liên tục bốc hơi, trả lại đen tuyền cứng cáp, mà toàn bộ khối năng lượng phi phàm đang điên cuồng tàn phá trong thân thể hắn cũng dần bình ổn trở lại, không còn dâng lên sóng to gió lớn như trước nữa.
Phản phệ từ phi phàm, đã được tẩy xoá tới bảy tám phần mười.
Cảm nhận được sự đau đớn như muốn xé rách cơ thể đã thực sự biến mất, Hàn Phong không khỏi lắc đầu thở dài:
- Thật sự là thần kỳ.
- Dẫu biết rằng nho biến dị có khả năng cực kỳ đặc hiệu đối với việc bình ổn sự hỗn loạn của Thể Năng Lượng, nhưng không ngờ ngũ giai Thụ Thần Giáng Thế lại giúp thiên tài địa bảo này được nâng cấp hiệu quả nhiều tới vậy.
- Thật sự là Tinh Thạch Khai Phá phiên bản biết nói chuyện mà...
Lẩm bẩm xong, lại nhìn tới chiếc lá nho trên tay đã hoàn toàn biến mất, Hàn Phong không khỏi cắn răng mắng chửi:
- Thần thánh quần què, thật sự là nhỏ nhen!
- Con ả dây leo ngu xuẩn kia hình như biết mình không thành tâm cầu nguyện nó, nên nó mới không chịu buff cấp cho mình, cũng không chịu ban cho mình tí điểm kỹ năng ngoài định mức nào cả, còn tịch thu luôn cái lá cây ghẻ kia...
- Hừ hừ hừ, ông đây đếch cần, cứ chờ đấy rồi xem...
------
20h23p tối.
Trấn Hi Vọng.
Phòng họp trung tâm.
Toàn bộ cao tầng binh đoàn Hi Vọng đã tập trung đông đủ, ngoài các tiểu đội trưởng đóng tại Đại Xuyên, 19 tiểu đội trưởng đều đã có mặt tại đây.
Hàn Phong như thường lệ ngồi tại ghế chủ vị, bên dưới là Ngô Soái cùng Sử Thắng, còn có Chu Vấn, Châu Lam, Kha Thành, bọn họ đang sôi nổi bàn luận về chiến dịch sẽ diễn ra vào ngày mai, nơi mà 475 phi phàm giả sẽ chiến đấu tại Lệ Trì.
Chu Vấn đã lâu rồi mới trở lại Liễu Lâm bên này, thế nhưng cậu ta vẫn như thường lệ dâng lên bài xích cực lớn đối với chính phủ, lúc này cậu ta nhe răng oang oang kêu lên:
- Ôi, mọi người không biết chứ bên Đại Xuyên kia đang có một đàn bò hạt dẻ biến dị đi ngang qua đấy, mà con nào con nấy to như cái xe bus vậy, vô cùng nhiều thịt, thịt còn đặc biệt thơm ngon.
- Mà bọn nó còn hiền khô à, cấp độ cao nhưng năng lực yếu, đánh giết chúng nó dễ lắm luôn, kỹ năng với vật phẩm rơi ra cứ phải gọi là hết ý...
- Tiếc là đàn thú này sắp chạy mất rồi...
- Aizzz... Giờ mà đổ được binh lực qua bên kia để săn đàn bò hạt dẻ này thì chúng ta sẽ có mấy trăm tấn thịt dự trữ ăn dần qua mùa đông đấy...
- Chỗ kia chỉ có mỗi khúc mắc là địa hình có chút hiểm trở mà thôi...
Chu Vấn vừa nói vừa lôi một miếng bò khô ra ăn, hương vị thơm lừng lan toả khắp phòng họp, cái này để cho ai cũng phải ghé mắt qua nhìn.
Hàn Phong ngồi trên ghế dựa, nghe được những lời này, cũng ngửi được mùi hạt dẻ nướng thơm lừng khiến cho người ta chảy dãi, khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.
Bò hạt dẻ mà hiền lành cái quái gì vậy, không phải đàn bò kia vừa mới phá tan cả cái đập nước suối Mơ, cũng phá luôn bốn cái tua bin thuỷ điện dân sinh vừa mới được lắp đặt à...
Làm sao sau khi qua miệng Tiểu Hỏi Chấm, mấy con bò rừng phát điên kia lại chuyển thành động vật hiền lành rồi.
Cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, cái này thật sự là kỳ bí, từ bao giờ mà thằng này lại khôn thế nhỉ.
Ranh con này từ trước tới nay đều chỉ biết dùng đúng một chiêu là ném cứt vào hội nghị để thể hiện thái độ phản đối về vấn đề gì đó, đối với vấn đề giao lưu cùng chính phủ này, thường thường nó sẽ ngoạc mồm chửi đổng vô cùng dã man, bất quá chửi như vậy lại không đem đến bao nhiêu tác dụng, ai cũng đều ném lời của nó ra sau đầu, nhưng mà sao hôm nay nó lại biết chơi trò dương đông kích tây này nhỉ?
Muốn thu thập ý kiến phản đối chiến dịch Lệ Trì, vậy thì tìm ra một chiến dịch khác có lợi ích lớn hơn và nguy cơ thấp hơn để thu hút chú ý của dư luận là xong.
Chu Vấn khôn được thế sao.
Hay có ai bày cho nó?
Quả như dự liệu, thông tin của Chu Vấn lập tức gây ra một trận xôn xao, bắt đầu có vài người nhanh chóng dâng lên hứng thú mà quay qua hỏi thăm về mấy con bò hạt dẻ...
Đại đội trưởng đại đội 1 được nước lấn tới, bắt đầu kể về đủ mọi loại tài nguyên đang tồn tại tại Đại Xuyên, rằng nếu có khoảng 300 phi phàm giả hợp sức tấn công hang ổ quái vật, vậy sẽ thu về lợi ích vô cùng khổng lồ...
Sử Thắng ngồi đối diện Chu Vấn, hắn ta không lo lắng nỗ lực của họ Chu sẽ đảo ngược được quyết định hợp tác với chính phủ tại Lệ Trì lần này, thế nhưng hắn ta lại vô cùng lo lắng với dư luận lần sau.
Cứ nhìn biểu hiện của Hàn Phong ở kia thì biết.
Lần này thủ lĩnh bị phe chính phủ làm cho mất mặt tại Lệ Trì, hắn ta đã "dỗi" mà bỏ về ngang chừng. Chẳng qua dưới nỗ lực thuyết phục của hắn, thủ lĩnh cuối cùng vẫn đồng ý tiếp tục hợp tác. Nhưng có lẽ chỉ là lần này mà thôi, nếu như có lần sau, vậy thì mọi việc chắc chắn sẽ rất khó khăn, bởi vì những thanh âm trái chiều trong tổ chức đã ngày một "khôn ngoan" hơn rồi.
Người phản đối chính phủ đã ngày một bài bản hơn, giờ đây họ không chỉ đơn thuần đả kích phe chính phủ một cách sáo rỗng nữa, họ đã biết cách hướng sự chú ý vào lợi ích chung của toàn bộ cư dân, kết hợp với kêu gọi sự thống nhất nội tại và sử dụng chiêu bài thao túng cảm xúc, từ đó nêu bật lên luồng ý kiến "phục vụ lợi ích chung của cộng đồng", gây ra sự so sánh và bài xích với luồng ý kiến "phục vụ lợi ích của tinh hoa cao tầng".
Đối với sự kiện trước mặt, Chu Vấn không hề công khai lên tiếng phản đối việc hợp tác với chính phủ, thay vào đó, cậu ta đem lợi ích chung của tập thể trấn Hi Vọng đối với nguồn lương thực dự trữ cho mùa đông lên bàn cân để so sánh, từ đó rải truyền tâm lý vị kỷ cho tất cả mọi người, bài xích tâm lý vị tha đồng cảm đối với chính phủ ngoại lai.
"Chúng ta nên đi săn bò hạt dẻ để phục vụ cho chúng ta hơn là tham gia chiến dịch Lệ Trì để phục vụ lợi ích của chính phủ."
Trong tâm lý học chính trị, lphương pháp này được gọi là "chủ nghĩa dân tuý", nơi người ta dùng lợi ích của người dân để làm mồi dụ người dân.
Và nó luôn hiệu quả.
Sử Thắng do dự vài giây, sau đó chậm rãi nói:
- Việc tổ chức săn bò hạt dẻ đúng là rất cần thiết, nhưng không tới mức cấp thiết.
- Nếu không có biến cố gì, vậy thì lương thực hiện tại của chúng ta đủ để ứng phó tới mùa hè năm sau.
- Việc cấp thiết hiện tại là đối phó với thây ma xâm lấn.
- Mọi người ở đây hẳn cũng đều nắm được tình hình rồi. Kể từ khi chiến dịch Minh Thái tại huyện Hương Đường chấm dứt, huyện thành này đã được giải phóng hoàn toàn khỏi thây ma, đây có thể coi như một khu vực tương đối an toàn. Thế nhưng mà, thây ma từ thành phố Dương Hoành lại bắt đầu tràn qua Hương Đường, bước đầu tụ tập thành một thi đàn cỡ nhỏ rồi.
- Thi đàn này rất có khả năng sẽ nhanh chóng lớn mạnh, quy mô dễ dàng chạm tới mốc 10 vạn đầu, với thủ lĩnh là một thây ma cấp cao trên level 30, thậm chí hơn cả thế.
- Liễu Lâm và Hương Đường là hai huyện sát vách, huyện Hương Đường lại nhỏ như vậy, rất có khả năng thi đàn này sẽ từ thành phố Dương Hoành tập kích chúng ta.
- Sức mạnh của thi đàn level 30 với quân số trên 10 vạn, hẳn mọi người cũng hiểu, chúng ta rất khó để có thể đơn thương độc mã đối đầu được.
- Nhưng nếu lần này chúng ta giúp đỡ chính phủ tại chiến dịch Lệ Trì, vậy thì họ sẽ giúp đỡ chúng ta ở lần sau.
- Không chỉ là một thi đàn, mà còn nhiều thi đàn khác.
- Mọi người nói xem, với khoảng cách chỉ hơn 20km, hơn 1,2 triệu thây ma từ thành phố Dương Hoành mà liên tục tấn công, nếu như không liên kết với chính phủ, vậy tự chúng ta có thể đối phó được không?
- Tôi cho là không tới 10 ngày, chúng ta sẽ hoàn toàn vỡ trận, đừng nói là chờ được tới mùa đông để ăn bò hạt dẻ...
Luận điểm của Sử Thắng đưa ra để cho rất nhiều người ở đây đều âm thầm gật đầu.
Sự đáng sợ của thi đàn level 30, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ, đặc biệt là con số 1,2 triệu thây ma tại thành phố Dương Hoành kia lại càng thêm khủng bố. Bọn họ tuy đúng là có bài xích chính phủ, nhưng cũng không thể não tàn tới mức nghĩ rằng trấn Hi Vọng không cần chính phủ cũng có thể sống sót an ổn được.
Lời bàn luận ủng hộ Sử Thắng bắt đầu vang lên, ban đầu chỉ hai ba người, sau đó là hơn chục người, tuy rằng luận điểm chủ yếu vẫn xoay quanh 1,2 triệu thây ma tại Dương Hoành, thế nhưng tâm lí muốn hỗ trợ chính phủ đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Nói gì thì nói, sự hợp tác giữa trấn Hi Vọng và chính phủ tại chiến dịch Minh Thái Hương Đường đã tiếp thêm rất nhiều niềm tin cho cư dân Liễu Lâm, đơn giản là chẳng ai muốn mang cái danh thổ phỉ cả, và cũng chẳng ai muốn có chiến tranh người - người.
Chu Vấn đã rơi vào thế bí, không biết phản bác Sử Thắng ra sao, lúc này Châu Lam ngồi bên kia lại nhàn nhạt nói:
- Tôi nghĩ chúng ta nên huy động toàn bộ phi phàm giả tiến hành đào một con kênh kết nối toàn bộ các hồ chứa nước trên địa bàn Hương Đường lại.
- Đây sẽ là hàng rào tự nhiên ngăn cách thành phố Dương Hoành và huyện Liễu Lâm, tương tự như sông Lệ Giang ngăn cách Tam Giang và Liễu Lâm vậy.
- Diện tích huyện Hương Đường khá nhỏ, trong khi số lượng và diện tích ao hồ lại rất nhiều. Việc kết nối toàn bộ ao hồ thành một thể thống nhất là điều hoàn toàn khả thi.
- Chỉ cần có hàng rào này, động vật biến dị sẽ thay chúng ta ngăn cản thây ma xâm lấn!
Một quả bom hạt nhân vừa được ném thẳng vào hội nghị.
Ý tưởng điên rồ của Châu Lam để cho toàn bộ những người có mặt tại hiện trường đều trở lên sững sờ.
Cái gì, biến Hương Đường thành một hồ nước khổng lồ để chặn thây ma từ Dương Hoành sao?
Có thể sao?
Chu Vấn vỗ ầm một cái lên mặt bàn, hô to:
- Haha, chí phải!
- Các vị nói xem 1,2 triệu thây ma, chúng ta làm sao cản được, có sự giúp đỡ của chính phủ cũng không cản được.
- Kể cả là 1,2 triệu con lợn giơ cổ ra cho chúng ta chém thì cũng phải chém mất cả tháng mới xong, đừng nói là thây ma, đây là chuyện không thể nào.
- Thà rằng chúng ta bỏ thời gian và công sức ra để xây dựng công sự phòng ngự chủ động còn hơn là lao đầu vào chỗ chết.
- Nói cho các vị biết, tôi thả tin vào thủy quái tại các hồ nước trên địa bàn huyện Hương Đường còn hơn là tin vào sự báo đáp của chính phủ!
Mất tiểu đội trưởng thuộc đại đội 1 lập tức hùa theo, trong đó Lưu Giang là to mồm nhất:
- Haha, nói cho các vị một bí mật, tôi có một kỹ năng tứ giai rất thú vị về nước, đảm bảo sẽ có thể hiện thực hoá được công trình thuỷ công sự này!
Sử Thắng đã hoàn toàn nghệt mặt.
Cái... Cái quái gì thế này...
Hàn Phong ngồi yên tại chỗ, trên mặt thì không xuất hiện biểu cảm gì cả, thế nhưng trong lòng thì không khỏi cười lạnh.
Tốt lắm, cãi nhau đi, cãi nhau to lên.
Bọn này cãi nhau càng to, mẫu thuẫn càng nhiều, vậy thì xử lý lại càng dễ.
Trước đó hắn đem hơn 200 phi phàm giả qua Lệ Trì tham chiến trong trạng thái bị động, buộc phải nghe theo người ta bài bố mà làm việc, vô cùng bó chân bó tay, hiện tại sau khi phá rối được đám người kia, giành lại được quyền chủ độn, vị thế đối ngoại của trấn Hi Vọng đã hoàn toàn khác biệt.
Mà trước đó hắn vội vã tập hợp binh lực dưới trướng tham gia đánh trận, ít nhiều cũng sẽ gây ra hoài nghi và bất mãn trong nội bộ cao tầng, hiện tại có một màn tranh luận này, không ai chịu ai, tư tưởng li tán như rắn mất đầu, thế chủ động đối nội của hắn lại một lần nữa được đẩy lên đỉnh cao, quyền định đoạt đã chính thức trở về tay rồi.
Các liên kết xã hội luôn phức tạp như vậy, dây mơ rễ mà búi xùi như cuộn lông, kể cả có làm thủ lĩnh thì cũng phải cẩn thận xử lý cho chuẩn xác, hiện tại chính là thời điểm bộc phát ra quyền làm chủ của mình.
Bên dưới cãi nhau đã đến cao trào, một bên ủng hộ dẫn binh trợ giúp chính phủ, một bên đòi chia binh hai đường, một đường đào hào xây kênh, một đường đi săn bò hạt dẻ, thật sự là loạn thành một bầy.
Hàn Phong lúc này liếc mắt nhìn Ngô Soái một cái, sau đó giơ tay cản lại tranh luận, thản nhiên nói:
- Được rồi, tôi thấy chúng ta hoàn toàn có thể hiện thực hoá tất cả mục tiêu trước mắt.
- Chiến dịch Lệ Trì sẽ chỉ diễn ra trong một hoặc hai ngày, nếu chúng ta sẽ tham gia trợ giúp chính phủ đẩy lui thây ma, điều đó cũng không gây ra sự trễ nải cho các kế hoạch sau.
- Bởi vậy, tôi cho là chúng ta nên ưu tiên cứu người trước.
- Ở đây tôi muốn đề cập tới hơn 6000 cư dân Tam Giang và hơn 10.000 cư dân Xuân Hà, đây là sinh mạng của hơn 16.000 người sống sót.
- Đây phải là ưu tiên hàng đầu.
- Sau chiến dịch Lệ Trì, chúng ta sẽ xem xét thái độ của những người đứng đầu chính phủ trong việc thực hiện cam kết về hỗ trợ phòng thủ chung, từ đó đưa ra phản ứng thích hợp.
Sau khi nói xong những lời này, Hàn Phong dừng lại một chút, khuôn mặt hiện lên biểu cảm mệt mỏi, thở dài:
- Mọi người, tôi hiểu, trong chuyện này có rất nhiều nguy cơ, thậm chí là nguy cơ bị thất tín sẽ rất cao.
- Bất quá, trấn Hi Vọng của chúng ta không chỉ là nơi lưu giữ hi vọng, đây còn là nơi hi vọng có thể sinh sôi, có thể toả sáng, là ngọn đèn trong gió bão mà bất kỳ ai cũng có thể nương tựa, có thể tìm kiếm sự che chở.
- Thà một lần ân hận vì đã trao lòng tốt cho kẻ chẳng xứng, còn hơn cả đời day dứt bởi vì đã thờ ơ trước những mảnh đời cần được chở che.
- Việc tốt xuất phát từ tâm, tuyệt đối không cần phụ thuộc vào ngoại cảnh.
- ...
Trong phòng họp, âm thanh quyết tâm vang vọng bốn phía, quan điểm về việc hỗ trợ chính phủ tại chiến dịch Lệ Trì đã chính thức được thông qua.