Mặt Trời Của Ôn Tổng

Chương 11



Vẻ mặt cô ta đau khổ, như thể đang phải chịu đựng nỗi ủy khuất và tủi nhục vô cùng lớn.

Gả cho tôi là chuyện khó chấp nhận đến vậy sao?

Tôi có tiền, có ngoại hình, có dáng vóc, tuổi trẻ tài cao, tám múi cơ bụng, người theo đuổi tôi xếp hàng dài từ cửa nhà đến công ty.

Chắc là đầu óc tôi có vấn đề mới đi cưới một người phụ nữ phẩm hạnh không đoan chính, tâm cơ độc ác, lại còn từng vào đồn cảnh sát như cô ta.

Tôi vội vàng lùi về sau một bước, sợ rằng cô ta sẽ nhào vào lòng tôi mất.

Bạch Thiên Dư không nhào được vào người tôi, ngã mạnh xuống nền đá, nghe tiếng thôi cũng thấy đau, đáng đời.

Bản thân đã mang đầy mầm bệnh, còn muốn lây nhiễm cho người khác.

"Bạch tiểu thư, cô đúng là quá tự cao rồi đấy."

"Cô tính là cái thá gì? Dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ cần cô? Tôi đâu phải trạm thu gom rác thải."

Cô ta ngồi bệt dưới đất, khóc nức nở, vẫn không quên tạo dáng vẻ đáng thương, khiến da gà da vịt của tôi nổi hết cả lên:

"Đình Ngọc, em biết trước đây em đã làm tổn thương anh."

"Sau này em sẽ sửa đổi."

Tôi lấy điện thoại ra, gọi đến bệnh viện tâm thần: "Chào ngài, ở đây có một người thần kinh, xin hãy mau chóng đến."

"Đường xxx, khu Giang Thành, tòa nhà xxx."

Bạch Thiên Dư nhìn tôi nghiêm túc gọi điện thoại, vẻ mặt dần dần lộ ra vẻ kinh hoàng.

Tôi mới là người kinh hoàng được không? Cứ nghĩ đến việc đã từng hẹn hò ăn tối cùng cô ta, nhìn bộ dạng bình thường của cô ta, đêm nào nằm mơ tôi cũng nổi hết cả da gà lên.

Trước khi xe của bệnh viện tâm thần đến, cô ta đã rời đi.

Bị cô ta làm lỡ dở mất một lúc, tôi dứt khoát quyết định đi làm muộn một chút, trực tiếp đi xem lại camera giám sát trước cửa nhà.

Lâm Hạ mà xem được màn trình diễn của Bạch Thiên Dư chắc chắn sẽ vui lắm đây.

Cơ hội lấy lòng người đẹp, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Quả nhiên, Lâm Hạ rất nhanh đã gửi cho tôi một tấm ảnh hải cẩu cười bò, đúng là cười đến đau cả bụng:

【Ôn tổng càng ngày càng độc miệng.】

【Em thích!】

Nhìn hai dòng chữ trên màn hình, tôi im lặng ấn chụp màn hình, lưu lại.

Nghĩ một hồi, lại chụp thêm một tấm ảnh nữa, chỉ giữ lại hai chữ kia.

8

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhà họ Bạch dưới sự công kích từng lớp từng lớp của tôi, đã không còn sức xoay chuyển càn khôn.

Tôi cướp đi rất nhiều hạng mục hợp tác của nhà họ Bạch, tôi không tiêu hóa hết cũng không sao, có thịt thì mọi người cùng ăn, có canh thì mọi người cùng uống, chia cho các công ty của anh em, ai mà không thích cơ chứ?

Có thêm lợi ích làm hậu thuẫn, tự nhiên làm việc cũng càng tận tâm tận lực hơn.

Nhà họ Bạch và tôi sớm đã là kẻ thù không đội trời chung rồi, không đạp c.h.ế.t bọn họ, tôi ngủ cũng không yên giấc.

Bạch tổng mặt dày mày dạn đến tìm tôi, cố gắng dùng lợi ích cuối cùng để lay động tôi: "Đình Ngọc, chú đã nhìn cháu lớn lên."

"Ngày xưa, khi cha cháu còn sống, chú và cha cháu thường nhắc đến cháu."

Còn nhắc đến cái gã đàn ông đó làm gì?

Tro cốt của gã đàn ông đó sớm đã bị tôi rải xuống biển rồi, không biết nói chuyện thì đừng có mở miệng.

"Đình Ngọc, cháu là một đứa trẻ thông minh, hôm nay chú đến tìm cháu, tin rằng cháu cũng biết rõ."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Thiên Dư đứa bé này bản tính không xấu, chỉ là lúc đó bị mê hoặc thôi."

"Trong lòng chú, cháu vẫn luôn là người thích hợp nhất mà chú chọn."

"Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi."

"Nhưng chỉ cần cháu bằng lòng, nhà họ Bạch nguyện ý lấy Thiên Dư làm của hồi môn."

Tôi trực tiếp cắt ngang cái giọng điệu bề trên của Bạch tổng, hóa ra vẫn là muốn tôi làm kẻ ngốc nghếch.

Tôi lấy ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo văn phòng:

"Bạch tổng, hay là ông cứ xem qua rồi nói tiếp."

Tôi mỉm cười đưa cho ông ta.

Ông ta cầm lấy tập tài liệu bắt đầu lật từng trang từng trang xem, tôi kiên nhẫn chờ đợi ông ta đọc.

Bên trên là ảnh chụp Bạch Thiên Dư ra vào bệnh viện, khoa phụ sản.

Cô ta có thai rồi, đứa bé trong bụng đương nhiên là con của A Ngôn yêu dấu của cô ta.

Hôm đó cô ta đến tìm tôi, chính là muốn gả cho tôi, sau đó để tôi nuôi con cho người đàn ông khác.

Tôi trông dễ bị bắt nạt đến thế sao?

Trên mặt tôi viết rõ ba chữ "kẻ đổ vỏ" chắc? Sao cứ nhắm vào mỗi con dê béo là tôi để mà vặt lông thế?

Mấy chục năm sau lại diễn một màn kịch nhận thân, tốt nhất là tôi c.h.ế.t ngay tại chỗ, Bạch Thiên Dư cầm tài sản nhà tôi vui vẻ chạy đến vòng tay Cảnh Ngôn.

Bọn họ sao có thể nghĩ được đến thế cơ chứ? Có phải là suốt ngày mơ mộng, mơ nhiều quá, không phân biệt được ngày và đêm nữa rồi không?

Một lũ thiểu năng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com