Càng nói càng lố bịch, tôi nhíu mày kéo hắn ta sang một bên: "Mày muốn làm thức ăn cho lợn thì tự mình làm đi, tao không có hứng thú."
"Với lại, chuyện của tao đây cùng lắm chỉ là liên hôn thương mại mất mặt chút thôi, sao sánh được với mày? Tình yêu thuở niên thiếu c.h.ế.t dai đeo bám đuổi theo người ta đến tay, kết quả người ta vừa gặp lại mối tình đầu một cái, mày lập tức bị đá ra khỏi cuộc chơi."
Cố Tư Minh phun ra một ngụm m.á.u già, đứng cũng đứng không vững: "Thấu tim gan rồi, anh bạn."
Tôi không để ý đến trò hề của hắn ta, tự mình ngồi xuống, Lâm Đại bên cạnh đưa cho tôi ly rượu: "Đừng để ý đến nó, nó quen điên khùng rồi."
"Lần này là muốn cảm ơn mày, đa tạ mày, vốn dĩ miếng đất kia tao còn không nghĩ là có thể giành được."
"Bây giờ thì tốt rồi, nhà họ Bạch quả thực là dâng miếng đất kia tận tay người khác, tao kiếm được món hời lớn."
"Anh em, tao mời mày một ly."
"Tiếp theo, có chuyện gì cứ nói, tao đây sẽ vì mày mà đầu rơi m.á.u chảy cũng không từ nan."
Tôi nâng ly rượu chạm nhẹ vào ly hắn ta, một hơi cạn sạch.
Có lợi đương nhiên là phải chia cho người của mình, chia bánh cũng vậy, phải ưu tiên anh em trước đã.
Một mình độc đấu với nhà họ Bạch không dễ, nhưng nếu kéo thêm một đám người, ào ào kéo đến.
Dù nhà họ Bạch có là voi cũng phải bị đè chết, huống chi chỉ là con lạc đà gầy trơ xương mà thôi.
Đang lúc cao hứng, Cố Tư Minh lại xích lại gần bên cạnh tôi bắt đầu bát quái: "Lão Ôn, mày đối với cô Lâm kia…?"
Nhìn bộ dạng nháy mắt ra hiệu của hắn ta, tôi biết ngay là không có ý tốt.
Tôi lắc lắc ly rượu trong tay, không nói gì.
"Thích thì nhích thôi, dù sao người ta cũng ly hôn rồi còn gì."
Ở gần gác nước, trăng rọi trước.
Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Ấn tượng tốt ban đầu, sau này là thương tiếc kính nể, chậm rãi ở chung lâu ngày dần dần biến chất thành thứ tình cảm yêu đương khó nói nên lời.
Trong mắt cô ấy, tôi chỉ là một đối tác hợp tác, nhưng trong mắt tôi, cô ấy là mùa hè rực rỡ đẹp đẽ nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cũng may mùa hè rực rỡ giờ đã rơi xuống địa bàn của tôi rồi, không thể hành động lỗ mãng được, phải từ từ trù tính kỹ càng mới được.
Việc cấp bách trước mắt, là phải dọn dẹp sạch sẽ tất cả những chướng ngại giữa tôi và cô ấy đã.
Sau đó lại lấy thân phận bạn bè, từng chút từng chút xâm nhập vào cuộc sống của cô ấy.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tối nay cứ xem thử quyển tiểu thuyết kia mà cô ấy đưa cho tôi đã, tìm hiểu xem sở thích lúc rảnh rỗi của cô ấy là gì.
Đêm đã khuya, tôi vẫn đang đọc quyển tiểu thuyết mà Lâm Hạ đưa cho tôi, mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con Bạch Thiên Dư rồi ấy chứ.
Đây là cái thứ gì vậy?
Lâm Hạ trước kia đọc cái thứ này sao? Chẳng lẽ đây không phải là sách báo thường ngày của Bạch Thiên Dư mới đúng à?
Anh ta hạ thuốc cưỡng hiếp, đó chính là bức tranh chân thực về cuộc đời ngu xuẩn của Bạch Thiên Dư. Còn về phần nam chính trong câu chuyện, kẻ vừa phải cưới nữ chính ngốc nghếch lại vừa tơ tưởng đến nữ phụ kia, không ai khác chính là Cảnh Ngôn.
Quả nhiên là "tiểu thuyết bắt nguồn từ đời thực, nhưng lại bay bổng hơn đời thực".
Ít nhất thì Cảnh Ngôn ngoài đời thật cũng chỉ là một kẻ mong muốn dựa hơi phụ nữ để leo lên thôi, chỉ là năng lực của hắn quá kém cỏi, nếu không thì kế hoạch của tôi cũng đã không diễn ra thuận lợi đến thế.
Cái nhận thức tự cao tự đại ấy, cộng thêm khuôn mặt có chút mị hoặc lòng người, đủ để khiến Bạch Thiên Dư mê mẩn đến thần hồn điên đảo.
Kết quả của kế hoạch diễn ra suôn sẻ chính là việc Bạch Thiên Dư chặn cửa nhà tôi.
Tiết trời hơi se lạnh, cô ta mặc một chiếc váy ngắn phong cách Chanel, có chút run rẩy vì lạnh, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng nhè nhẹ.
Lúc tôi xuất hiện, một cơn gió nổi lên, cô ta không nhịn được mà run lên mấy phần.
Cô ta tiến lại gần tôi, nước mắt rơi lã chã, nhưng tôi sớm đã biết rõ bộ mặt thật của cô ta, chỉ cảm thấy ghê tởm: "Đình Ngọc, em nguyện ý gả cho anh."
"Chỉ cầu xin anh, giúp Cảnh Ngôn một chút, công ty của anh ấy sắp phá sản rồi."
"Anh ấy thực sự là đã đường cùng rồi."
"Em biết, anh nhằm vào anh ấy tất cả cũng là vì em."
"Em đảm bảo, chỉ cần anh giúp anh ấy, sau này em sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa."