Cô ấy vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó xoay đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt còn mang theo vài phần huyết sắc chậm rãi hé ra một nụ cười: "Ôn tổng, anh có đọc tiểu thuyết không?"
Tôi không hiểu lắm vì sao lúc này cô ấy lại hỏi vấn đề này.
Cô ấy cũng không trông mong tôi trả lời, tự mình tiếp tục nói: "Có một khoảng thời gian tôi đặc biệt mê tiểu thuyết, thích đọc chuyện tình yêu của nam nữ chính bên trong đó."
"Trong đó có một loại tiểu thuyết, là truy thê hỏa táng tràng, nữ chủ hạ thuốc nam chủ, nam chủ không yêu nữ chủ mà yêu nữ phụ, nhưng cuối cùng nam chủ nhất định sẽ yêu nữ chủ, bắt đầu truy thê hỏa táng tràng, nữ phụ kết cục thảm thương, còn nam phụ sẽ luôn bảo vệ nữ chủ."
Nghe Lâm Hạ kể lại, tôi không khỏi nhíu chặt mày.
Đây là cái thứ quái quỷ gì vậy? Yêu anh nên cho anh uống thuốc, rồi còn cái gì mà hỏa táng tràng, hỏa táng tràng chẳng phải là thiêu người c.h.ế.t sao?
Chẳng lẽ cuối cùng đều c.h.ế.t hết à?
Hơn nữa hạ thuốc không phải là nên vào cục cảnh sát sao?
Bạch Thiên Dư dù sao cũng đã vào rồi, dưới sự tìm tòi điều tra của Lâm Hạ và tôi, thành công tìm được người cung cấp thuốc viên cho Bạch Thiên Dư, một công đôi việc phá sập ổ nhóm.
Chúng tôi cũng vinh dự nhận được giải thưởng công dân tốt.
Chỉ tiếc là Cảnh Ngôn c.h.ế.t sống không chịu thừa nhận là bị Bạch Thiên Dư cưỡng hiếp, không có cách nào cộng nhiều tội lại xử phạt, chỉ có thể nói là hai người tự nguyện ngoại tình.
Nhưng cái này có thể được đóng dấu xác nhận, viết thành văn bản giấy trắng mực đen đàng hoàng, thành công trợ giúp Lâm Hạ ly hôn, trở thành bằng chứng thép trước tòa.
Nhớ lại vẻ mặt của Cảnh Ngôn lúc đó, tôi lại thấy buồn cười, mặt hắn ta xanh mét luôn.
Lâm Hạ từ trong túi xách đưa cho tôi một quyển sách, bìa sách màu mè lòe loẹt ——《Bá đạo tổng tài chạy trốn tình yêu - vợ yêu bé nhỏ)》:
"Ôn tổng nếu rảnh có thể xem thử, coi như giải trí một chút."
"Hôm đó tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy, tôi giống như nữ phụ trong câu chuyện này, Cảnh Ngôn chính là tên nam chủ ngốc nghếch lòng dạ do dự không quyết đoán."
"Nhưng cũng may, Ôn tổng không phải tên nam phụ ngu si ."
Tôi nhướng mày, có chút nghi hoặc vì sao cô ấy lại nghĩ như vậy: "Rõ ràng, hai người kia mới là đồ ngốc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chúng ta sẽ là người thắng đến cuối cùng."
Cô ấy uống một ngụm nước ấm trước mặt, không nói gì thêm nữa, chỉ là kéo chặt áo khoác trên người.
Xem ra có thể tặng cô ấy chút quà giữ ấm rồi.
Đồ giữ ấm thần thánh mà dạo gần đây Đoạn phu nhân dùng không tệ, có thể tặng Lâm Hạ một cái, còn có cái thùng ngâm chân massage cao cấp kia nữa, cũng phải hỏi Đoạn phu nhân xin một cái link mới được.
Hay là mua hết những thứ mà Đoạn phu nhân đang dùng đi, đều là do Đoạn phu nhân đích thân dùng thử rồi tuyển chọn, chất lượng chắc chắn không tệ.
Tôi âm thầm suy tư, chuẩn bị tối nay về sớm một chút, mua hết đồ trước đã.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Hạ, tôi không khỏi cảm thấy, cô ấy nên ăn nhiều thêm một chút, bồi bổ thêm nữa mới phải, rõ ràng trước đó trên mặt cô ấy vẫn còn chút thịt mà.
Hay là sớm ngày tiêu diệt Cảnh Ngôn và nhà họ Bạch đi, tiêu diệt bọn chúng rồi, Lâm Hạ chắc sẽ vui vẻ hơn một chút.
Sẽ không còn ai đến quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa.
Gió thu chợt nổi lên, trời dần se lạnh, nhà họ Bạch và Cảnh Ngôn cũng nên xong đời rồi.
7
Đợi đến khi tôi đưa Lâm Hạ về nhà rồi mới chuyển hướng đến quán bar, đã qua hai tiếng đồng hồ.
Cố Tư Minh vừa nhìn thấy tôi đã xông đến cho tôi một cái ôm kiểu gấu: "Anh em, không cần phaie nói gì nữa, tao hiểu mày."
Giọng điệu hắn ta ai oán, nhưng người có mắt đều có thể thấy khóe miệng hắn ta đã toe toét đến tận mang tai rồi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bạch Thiên Dư ngoại tình với Cảnh Ngôn, người vui vẻ nhất chính là hắn ta.
Tôi ghét bỏ đẩy hắn ta ra, cả người toàn mùi rượu, thật khó ngửi.
Cố Tư Minh lại như cao da chó dính lấy tôi: "Đừng mà, đừng từ chối sự quan tâm nhiệt tình của tao chứ."
Hắn ta chỉ vào tất cả mọi người, kiêu ngạo vỗ vỗ ngực: "Lão Ôn, tao dám chắc, trong số tất cả mọi người ở đây, chỉ có tao là hiểu mày nhất thôi."
"Bị cắm sừng có phải chuyện gì mất mặt đâu? Không mất mặt, là do bọn họ không có mắt nhìn, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga."