Cố Thời An vén rèm, chỉ nghe Cố lão gia nói: “Trước kia là ta có lỗi với con. Nếu thi không đỗ, thì quay về, nơi này mãi là nhà của con.”
Cố Thời An hậm hực buông rèm xuống, nhào vào lòng ta, bực bội nói:
“Thế là thế nào? Lão tử còn chưa đi thi, hắn đã rủa ta thi trượt. Đúng là đồ khốn!”
“Đại Lực, nhớ cho kỹ, dù có phải đi ăn mày ở kinh thành, chúng ta cũng tuyệt không quay về cái chốn rách nát này!”
Ta ôm Cố Thời An, khúc khích cười khờ:
“Tướng công, dù chàng thi đỗ hay không, ta vẫn theo chàng. Chàng ở đâu, nơi đó chính là nhà của ta.”
Cố Thời An úp mặt vào eo ta hồi lâu chẳng nói, đến lúc ra khỏi cửa thành mới khẽ thì thầm:
“Mẫu thân, người có thể yên tâm đi đầu thai rồi. Từ nay, nhi tử đã có Đại Lực bầu bạn…”
-HOÀN CHÍNH VĂN-
NGOẠI TRUYỆN
Cố Thời An đỗ Thám hoa.
Trong triều cũng kiếm được một chức quan không lớn không nhỏ.
Chàng vốn chẳng có chí tiến thủ gì mấy; thiên hạ người người ở nha môn đều dốc sức làm việc, sẵn sàng chờ thăng chức, chỉ riêng chàng, cứ đến giờ là vội vàng chạy về nhà, đêm xuống liền chui vào chăn của ta.
“Chàng… không muốn thăng quan… sao?”
Cố Thời An nhịp lưng không ngừng.
“Sức lực của ta đều để trên người nàng rồi, còn đâu mà thăng quan…”
…
Một năm sau, chúng ta sinh được một tiểu nữ nhi.
Cố Thời An thương con như mạng, lại càng chẳng muốn cố gắng nữa.
Chàng tự nhận mình chẳng có bản lĩnh, xin được một chức nhàn tản, cả ngày kè kè bên con.
Những người đồng khoa năm ấy nay đã cao hơn chàng hai bậc quan, thấy không đành lòng bèn tới khuyên:
“Thời An à, ngươi vốn có thực học, sao lại không chịu tiến thủ? Ngươi phải cố gắng chứ! Thời buổi này ai ai cũng cầu vinh hoa phú quý, có ai dám sống an phận như ngươi đâu.”
Cố Thời An uống một ngụm rượu, nhìn ta đang đùa với con dưới hành lang:
“Quan cao lộc hậu cũng chỉ là để gia quyến sống tốt hơn. Mà hiện giờ ta đã rất hạnh phúc, sao còn phải cố nữa?”
Vị đồng khoa im lặng, hất tay áo bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người vừa khuất, Cố Thời An vui vẻ chạy ra, đón con gái giơ cao, cha con cười tươi như hoa.
Ta đứng dưới hành lang lặng lẽ ngắm nhìn.
Kỳ thực ta hiểu, chẳng phải Cố Thời An không muốn làm quan lớn.
Chàng là sợ.
Sợ ta sẽ giống như mẫu thân chàng năm xưa, rơi vào cảnh không nơi nương tựa.
Năm đầu ta vào phủ, trong một lần chàng say rượu, Cố Thời An đã kể.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cha chàng thuở trước chỉ là một gã bán hàng rong, kiếm chẳng được bao nhiêu, đời sống túng quẫn.
Hắn cùng mẫu thân thanh mai trúc mã, vì muốn bà ấy sống tốt, nên cố gắng vươn lên.
Mẫu thân chàng một lòng một dạ đi theo, chịu đủ gian khổ, mệt mỏi.
Không ngờ bạc ngày càng nhiều, chuyện rắc rối cũng theo đó mà tới.
Cố lão gia không còn thỏa mãn chỉ với một mình mẫu thân, nữ nhân vây quanh càng lúc càng đông.
Mẫu thân cũng đổi khác, từ người dịu dàng hiền thục, chỉ có trượng phu trong mắt, hóa thành chua ngoa cay nghiệt.
Tình nghĩa phu thê rốt cuộc tan biến sạch sau khi đứa trẻ trong bụng Tôn thị mất đi.
Bà từng phân trần rằng mình không hề gây ra chuyện ấy, nhưng Cố lão gia không tin, mắng bà là độc phụ lòng dạ rắn rết.
Bà chịu không nổi, bệnh nặng mà mất.
“Đại Lực, bà ấy đột ngột c.h.ế.t đi, bỏ ta lại một mình. Cha ngày ngày kề bên tân phu nhân, tổ mẫu vốn đã chán cảnh cãi vã nhiều năm, sớm ôm ý định cho họ hòa ly. Mẫu thân mất rồi, bà lại thấy yên ổn.
Bọn họ đều đạt được thứ mình muốn, chỉ ta lẻ loi cô độc ở lại trong phủ, duy chỉ có hận thù mới chống đỡ ta lớn lên…”
Ta nghĩ, Cố Thời An hẳn biết mẫu thân chàng vốn là bệnh mà mất.
Nhưng chàng không dám thừa nhận, bởi một khi thừa nhận, đến lý do để sống tiếp cũng chẳng còn.
Chàng hận mẫu thân bỏ rơi mình, hận bản thân vô năng không thể bảo vệ bà ấy, nên tự dối mình từng ngày, cho đến khi trưởng thành, gặp ta, rồi sinh con gái.
Cố Thời An mới dần dần buông bỏ.
Chàng không còn tranh đấu với sự phản bội của cha, không còn cố chấp với sự yếu mềm của mẹ, không còn đối đầu với đứa trẻ ngày xưa chẳng chút an yên trong lòng.
Đèn đã sáng, ánh trăng trải qua thềm cửa.
Cố Thời An chỉnh lại vạt áo, dưới bóng trăng rung rinh nơi hành lang, chàng mỉm cười đưa tay về phía ta, ôm cả ta và con gái vào lòng.
“Đại Lực, kiếp này, may là gặp được nàng.”
-HẾT-