Hồ Sơn đau đến rên rỉ, không thể nhúc nhích.
Tần thị lại hưng phấn reo hò.
Ta đặt mảnh đá bên cạnh Tần thị, nắm tay bà ta, dịu giọng như dỗ trẻ con:
“Chúng ta chơi trò chơi nhé?”
Tần thị vui vẻ gật đầu. Ta chỉ vào miệng Hồ Sơn.
“Bà nhét đá vào miệng hắn, ngày mai ta sẽ dẫn Trân Châu tới gặp bà, được không?”
Nghe nhắc tới con gái, Tần thị lập tức kích động.
“Trân Châu… Trân Châu… vào lòng mẹ nào…”
Bà ta chộp lấy một mảnh đá, nhét vào miệng Hồ Sơn.
Hắn không chịu mở miệng, bà ta liền dùng cạnh sắc của đá rạch mạnh vào má hắn.
Không chịu nổi đau, Hồ Sơn há to miệng.
Tần thị vui sướng vỗ tay, nhét đá vào.
Nhưng mảnh đá quá lớn, nhét một cái là không vào thêm được nữa.
Tần thị bèn ấn mạnh mảnh đá đầu tiên xuống cổ họng hắn, rồi mảnh thứ hai, mảnh thứ ba…
Ta thấy Hồ Sơn há miệng, tia m.á.u tràn lên tròng mắt, nhãn cầu lồi ra…
Trong ngục tối, chỉ còn vang tiếng Tần thị cười và vỗ tay.
27
“Hắn c.h.ế.t rồi à?”
Cố Thời An ôm chặt ta, dỗ ta đừng sợ.
Ta mỉm cười: “Sống không nổi đâu.”
Viền mắt Cố Thời An hơi đỏ: “Không sao cả, bất kể huyện thái gia phán thế nào, ta cũng sẽ tìm cách. Cho dù phải tán gia bại sản, ta cũng sẽ cứu nàng.”
Vừa nói, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.
Ta bật cười khẽ, rồi nuốt xuống vị chua xót nơi cổ họng, nghẹn ngào:
“Công tử, ta không muốn ở đây nữa. Ta muốn tới kinh thành, muốn xem thử cuộc sống mà cha mẹ ta vốn dĩ nên có.”
Cố Thời An lúng túng lau nước mắt cho ta: “Được, được, nàng đừng khóc. Đại Lực, ta sẽ đi dự khoa cử. Chúng ta rời khỏi nơi này, đến kinh thành, sống cuộc đời mà cha mẹ nàng vốn dĩ nên có.”
28
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trước khi rời đi,
Cố Thời An ghé qua tửu lâu một lần.
Bà chủ lưu luyến đưa cho chàng một gói bạc, định nói lại thôi:
“Cố công tử, dám hỏi một câu… Hoa Liên đã đắc tội gì với công tử vậy?”
Cố Thời An không quay đầu, cứ thế rời khỏi.
Khi đến ngã phố, ta ngoái lại nhìn.
Trên lầu hai, Hoa Liên vẫn đứng đó, vẫn nhìn bóng lưng Cố Thời An.
Chỉ khác là… phía sau nàng có một người đàn ông, thân thể nàng lắc lư, gương mặt bị ép sát vào khung cửa sổ, méo mó biến dạng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vì sao vậy?”
Cố Thời An không quay lại, chỉ nắm lấy tay ta:
“Nàng chưa từng nghĩ… Hồ Trân Châu làm sao quen được Cố phu nhân sao?”
Phải rồi.
Hồ Trân Châu làm sao quen được Cố phu nhân?
Nhất định là có người nói cho nàng ta biết Cố Thời An bất hòa với Cố phu nhân, chỉ cần cầu được sự giúp đỡ của Cố phu nhân thì có thể đối phó với Cố Thời An, đối phó với ta, rồi gả vào Cố gia.
Ta lại nhớ… từ lần Cố Thời An rời tửu lâu hôm ấy, chàng không bao giờ trở lại nữa. Hoa Liên mấy lần gửi thư muốn gặp ta, nhưng đều bị Cố Thời An khước từ.
Có lẽ nàng ta nóng ruột, nên thường xuyên chạy đến trước cổng Cố phủ, gặp được Hồ Trân Châu đang tìm đến, nghe được chuyện cũ kia.
Nàng từng là người Cố Thời An để tâm, nhưng lại dùng chính sự để tâm ấy đổi lấy bí mật, rồi đứng cùng phe với Hồ Trân Châu.
Có lẽ nàng cũng lợi dụng Hồ Trân Châu. Ta không biết Hồ Trân Châu hứa cho nàng thứ gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến Cố Thời An.
Đêm đó, sau khi thỏa mãn, Cố Thời An kể cho ta nghe chuyện của Hoa Liên.
Hoa Liên vốn là nha hoàn do mẹ Cố Thời An chọn, từ khi chàng còn nhỏ, nàng ta đã ở bên bầu bạn.
Sau khi mẹ chàng qua đời, những ngày tháng của chàng trong phủ không dễ chịu, Hoa Liên từng giúp đỡ chàng. Lớn lên, Cố Thời An cũng báo đáp, coi nàng ta rất trọng.
Cố phu nhân không thể sinh con trai, biết sớm muộn gì Cố gia cũng rơi vào tay Cố Thời An, nên không yên tâm để chàng cưới một người quá coi trọng mình. Bà lấy cớ Hoa Liên quyến rũ Cố lão gia, đem nàng bán vào tửu lâu.
Để chăm lo cho Hoa Liên, Cố Thời An thường xuyên gửi tiền, nâng đỡ nàng thành hoa khôi, nhiều năm qua không phải tiếp khách như những cô nương khác.
Nhưng khi biết Cố Thời An sắp thành thân, Hoa Liên hoảng.
Nàng hỏi chàng có thể đưa nàng rời khỏi đây, đến kinh thành, như vậy sẽ không ai biết quá khứ của nàng, dù chỉ làm thiếp cho Cố Thời An nàng cũng cam lòng.
Nàng tưởng chàng sẽ như xưa mà bảo vệ, nhưng Cố Thời An không làm, còn dần xa cách.
Nàng bèn chờ một cơ hội.
“Nàng ta như vậy… chàng có buồn không?”
Cố Thời An ôm ta vào lòng: “Đại Lực, thật ra Cố phu nhân trước kia không nói sai, Hoa Liên quả thật đã quyến rũ cha ta. Nàng biết lấy ta là vô vọng, bèn hạ thuốc cha ta.”
“Nếu nàng ta không hại nàng, ta vốn có thể giả như không biết, mãi mãi bảo vệ nàng ta. Dù không cho được điều nàng ta muốn, ít nhất cũng giữ được an toàn. Nhưng con người… vốn dĩ chẳng bao giờ biết đủ…”
29
Ngày rời phủ, lão tổ tông cùng Cố lão gia ra tiễn chúng ta.
Lão tổ tông khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, còn Cố Thời An thì cợt nhả cười, chẳng vương chút bịn rịn chia ly.
Cố lão gia thì trầm lặng hơn, chỉ nhìn Cố Thời An mà không nói lời nào.
Không khí có phần gượng gạo, ta bèn nghĩ phải tìm câu phá vỡ.
“Cố phu nhân đâu?”
Sắc mặt Cố lão gia thoáng qua chút khó xử: “Ta đã đuổi bà ấy ra trang viên, từ nay sẽ không trở về nữa.”
Thế là, không khí càng thêm gượng gạo.
Cố Thời An vốn không phải kẻ lôi thôi dài dòng, thấy chẳng còn gì để nói bèn nắm tay ta lên xe ngựa.
Bánh xe vừa lăn, Cố lão gia bỗng gọi một tiếng: “Thời An!”