Đêm xuống, ta sợ tỷ đói, lén mang bánh bao cho nàng.
Nhưng tỷ không nhận, chỉ qua cửa sổ cầu khẩn:
“Đại Lực, giúp tỷ đi. Muội ra gọi Ninh lang tới, tỷ có lời muốn nói.”
Ta dĩ nhiên không dám.
Cha không nỡ đánh tỷ, nhưng chẳng bao giờ nương tay với ta.
Tỷ thấy ta khó xử, liền dịu giọng:
“Ninh lang sợ cha nhất, chàng không dám làm gì đâu. Tỷ chỉ là buồn lòng, muốn nói chuyện với chàng. Muội định bắt tỷ quỳ xuống cầu muội sao…”
Ta nào dám bắt tỷ quỳ. Tỷ đẹp như thế, ta sao nỡ.
Thế là ta tìm gã thư sinh kia, còn ngồi rình ngoài sân canh chừng cho họ.
Tỷ quả thật không lừa ta, khóc cùng gã thư sinh đến nửa đêm, rồi chấp nhận số phận.
Nàng nói với cha mình sai, không nên cãi lời, sẽ an tâm chờ gả.
Cha khóc, ôm lấy tỷ mà khóc, nói cả đời không hại ai, lại càng không hại tỷ…
Nhưng chẳng ai ngờ, sính lễ nhà họ Cố vừa gửi tới, tỷ đã trộm bạc, cùng gã thư sinh nghèo bỏ trốn…
05
Ta vốn tưởng Cố Thời An nghe xong sẽ nổi giận.
Dù gì, ai mà chẳng bực khi nương tử xinh đẹp bỏ trốn, lại bị thay bằng một kẻ xấu xí mạo danh.
Ta xoa xoa bàn tay dính đầy mỡ, khẽ nói:
“Cố công tử, ta biết ta không đẹp, ăn lại nhiều. Nếu ngài chê, cứ trả ta về.
Còn số bạc… hôm nay ta sẽ ra đường chặn người, bao giờ trả hết bạc cho ngài thì mới về nhà!
Chỉ mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho cha mẹ ta. Họ tuổi đã lớn, thật sự không xoay ra nổi số bạc ấy…”
Ngọn nến hỷ bị gió lay lắc, ánh trăng tràn qua bậu cửa, rọi xuống gương mặt lười nhác của Cố Thời An.
Hắn trời sinh một vẻ phong lưu, đôi mắt đào hoa nhìn người luôn vương ba phần say ý mơ hồ.
Thoạt nhìn đã biết chẳng phải hạng người đứng đắn.
“Quản gia đưa bao nhiêu sính lễ?”
“Năm mươi lượng.”
Cố Thời An khẽ cười khẩy, tùy ý nghịch ngọn nến, lay qua lay lại:
“Chút bạc này còn chẳng đủ cho gia thua một ván, cứ coi như gia làm việc thiện giúp kẻ nghèo đi.”
Cái giò heo trong tay ta rơi “bịch” xuống đất:
“Không lấy nữa?”
“Không lấy nữa.”
Ta lập tức bật dậy, xúc động cúi ba cái thật sâu:
“Cố công tử, ngài yên tâm, ta là con nhà thật thà, không chiếm của ai một đồng một cắc.. Dù ngài có nhiều bạc, cũng chẳng phải gió thổi mà có.
Ta không trả được bạc, nhưng ta có sức. Sau này… ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, việc nặng việc khổ gì ta cũng làm!”
Cố Thời An nhìn ta đầy hứng thú, khóe môi cong lên, rồi bật cười ha hả:
“Ngươi với cái bộ dạng ngốc nghếch này… mà cũng làm thổ phỉ được sao? Ha ha ha… Thôi, ở lại đi, ở lại đi. Dù sao gia cũng có bạc, thay vì nuôi mấy thứ chướng mắt kia, chẳng bằng nuôi ngươi…”
06
Sáng sớm hôm sau, Cố Thời An đưa ta đi gặp tổ mẫu của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn qua là biết, lão tổ tông thật lòng thương xót Cố Thời An.
Bởi vừa nhìn thấy mặt ta, bà đã tức đến rơi nước mắt:
“Đây… đây đâu giống trong bức họa, rõ ràng là một mỹ nhân cơ mà! Sao lại xấu đến thế này? Chẳng phải lừa hôn là gì! Tội nghiệp An nhi của ta…
Bọn khốn kiếp ấy, lại dám chọn cho con mối hôn sự thế này. Đi, chúng ta trả lại con nhỏ xấu xí này, lần này tổ mẫu đích thân chọn cho con một người đọc sách hiểu lễ, dịu dàng thấu tình, lại xinh đẹp như hoa.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lão tổ tông trừng ta một cái sắc lẹm, ghét bỏ hiện rõ nơi đáy mắt:
“Cha mẹ ngươi là ai? Mau đưa chúng ta tới, trả lại bạc sính lễ, ngươi từ đâu thì cút về đó!
Nếu các ngươi không trả bạc, chúng ta sẽ báo quan, tống cả nhà lũ bịp bợm các ngươi vào ngục! Đi!”
Không được.
Bạc đã tiêu từ lâu rồi.
Ta căng thẳng kéo nhẹ tay áo Cố Thời An, ra sức nháy mắt với hắn, mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay.
Cố Thời An thì điềm nhiên như không, vắt chân ngồi trên ghế, đối diện với nước mắt của tổ mẫu cũng chẳng chút d.a.o động, giọng lười nhác mà bất cần:
“Được rồi tổ mẫu, chuyện trong phòng của con, người đừng xen vào nữa. Tuổi đã cao, cứ ở trong viện an tâm dưỡng lão đi. Chuyện của bọn trẻ, dù người muốn quản… cũng chẳng quản thấu đâu.”
Câu nói ấy vừa châm chọc vừa mỉa mai, đến cả ta cũng nghe ra vài phần ý vị.
Sắc mặt tổ mẫu lập tức trắng bệch, miệng khẽ mấp máy, bực bội buông tay đang kéo Cố Thời An.
Trong mắt bà thấp thoáng nỗi xót xa, xen lẫn chút áy náy khó tả.
Nhưng Cố Thời An chẳng màng, kéo tay áo ta đi ra ngoài:
“Người cũng đã gặp rồi, chúng ta còn bận, không làm chậm trễ thời giờ dưỡng lão của người nữa.”
07
Cố Thời An nghênh ngang ra khỏi phủ, dắt ta thẳng đến sòng bạc.
Tiểu đồng vừa thấy Cố Thời An, mừng rỡ như đón cha về, hồ hởi nghênh tiếp vào trong.
Ta chưa từng đặt chân đến chốn này, tò mò đưa mắt nhìn khắp.
Cố Thời An tiến về trung tâm đám đông, mọi người cung kính nhường ra một lối.
Hắn đến trước bàn, nghiêng người ngồi phịch vào ghế thái sư, vung tay lớn tiếng:
“Cược lớn!”
Lập tức, cả một nhóm liền đặt cửa nhỏ.
Ta hiếu kỳ bước lại, ngờ vực hỏi:
“Sao bọn họ không đặt giống huynh?”
Cố Thời An chỉ cười gian, không đáp.
Chẳng mấy chốc, mở bát — nhỏ!
Hắn chẳng bận tâm, tiếp tục hô cược.
Mỗi lần hắn hô lớn, người ta lại đặt nhỏ; hắn đặt nhỏ, họ lại đặt lớn.
Một hồi “thao tác thần thánh”, năm trăm lượng bạc đã ném vào đó.
Khi Cố Thời An định hô “lớn” lần nữa, ta lập tức bịt miệng hắn, quay sang bảo đám người kia:
“Các ngươi đặt trước đi!”