Đám ấy nhìn ta như nhìn kẻ ngốc, vừa chửi vừa đuổi, lại sai tiểu đồng đến lôi kéo ta:
“Ngươi là ai? Có bạc không? Dám đến đây quấy rối, coi chừng ta cho một trận!”
Ta vốn từ nhỏ đã theo bọn sơn tặc, sao chịu nổi khí này?
Tức thì, ta chộp lấy cánh tay tiểu đồng, xoay mạnh một cái, hắn kêu la như bị chọc tiết.
“Ngươi mặc kệ ta là ai! Đừng tưởng ta không nhìn ra, các ngươi cấu kết nhau ức h.i.ế.p hắn! Các ngươi chẳng phải hạng tốt lành gì!”
Tiểu đồng đau đến á khẩu, cả sòng bật cười ầm ĩ.
“Con nha đầu nhà quê, lại thương xót cho Cố công tử à? Người ta đến đây là để tìm vui, chúng ta bầu bạn cho vui, sao gọi là ức hiếp? Cố công tử, có phải thế không?”
Ta tức không chịu nổi, vung nắm đ.ấ.m định đánh người.
Lũ này còn tệ hơn sơn tặc. Sơn tặc còn phải dựa vào bản lĩnh mà cướp, nắng mưa đều tự chịu.
Bọn này thì hay rồi, ngồi trong nhà ấm áp, chỉ mở miệng là cấu kết nhau lừa bạc.
Thật là chẳng còn chút liêm sỉ.
“Ta đánh chết—”
“Hồ Đại Lực!”
Ta vừa bóp cổ kẻ kia, nhấc bổng khỏi đất, phía sau đã vang lên tiếng Cố Thời An, thản nhiên như không.
Hắn uể oải đứng dậy, khoác tay lên vai ta kéo ra ngoài, còn không quên dặn dò tiểu đồng sòng bạc:
“Bạc thì đến phủ lấy, hôm nay đến đây thôi.”
Tiểu đồng liên tục vâng dạ, hí hửng chạy vào hậu viện gọi người.
Ta ấm ức đi sau, hắn thì như chẳng có việc gì, thong dong dạo phố.
Hoàn toàn chẳng để tâm đến năm trăm lượng vừa mất.
Đi ngang các quầy hàng, tiện tay lấy thứ mình thích, còn dặn chủ quầy cứ đến Cố gia lấy bạc.
Nhìn những món đồ quý giá, ta không khỏi cảm thán:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thì ra đời sống của kẻ có tiền là như vậy… Ta dù làm sơn tặc cả đời cũng chẳng dám mơ.
Thật phong lưu tiêu sái.
08
Kết quả của cái “tiêu sái” ấy là lão gia nhà họ Cố tức đến phát điên.
Ông run run hai tay nhận lấy chồng giấy nợ từ sòng bạc.
Một trăm lượng, ba trăm lượng, năm trăm lượng…
Giấy nợ còn chưa xem xong, đã thấy một đám chủ sạp lũ lượt kéo đến, người bên trái đòi năm lượng, người bên phải đòi tám lượng, khiến lão gia run bần bật như mắc phong hàn.
May mà phu nhân Cố gia đến kịp, vội đỡ lấy ông, bằng không có khi đã ngã bổ nhào vào tảng đá.
“Lão gia đừng giận, đừng giận… đều là lỗi của thiếp. chắc chắn là bất mãn chuyện hôn sự nên mới cố ý làm thế. Thật sự đâu phải thiếp cố tình chạy xuống quê tìm, là tại trong thành đã tìm khắp nơi, hễ các tiểu thư nghe là Thời An thì đều tránh xa. Thiếp đã tận tâm lắm rồi… hu hu…”
Phu nhân vừa nói vừa rơi lệ đầm đìa, khóc đến trời cũng cảm động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay cả ta cũng suýt rơi nước mắt.
“Nha đầu này tuy xuất thân thôn quê, nhưng nhan sắc đứng hàng nhất nhì trong làng, lại gia cảnh trong sạch, cũng không đến nỗi làm thiệt thòi Thời An.”
Cố lão gia càng nghe càng tức, chộp lấy cây gậy to đánh thẳng vào lưng Cố Thời An.
Ta trừng mắt sững sờ — ông ta dám ra tay thật!
Cố Thời An chẳng né tránh, còn mỉm cười như thể người bị đánh không phải mình.
“Nghịch tử, nhận tội không?”
“Nhận tội gì? Ta đâu có trộm người, cũng chẳng hại ai, chỉ tiêu chút bạc nhà mình thôi thì có sao?”
“Ngươi… hôm nay ta phải đánh c.h.ế.t ngươi!”
Lão gia hầm hầm, vung gậy đánh xuống.
Cây gậy chỉ còn cách lưng Cố Thời An nửa tấc, ta lập tức tung một cú quét ngang, quật lão xuống đất, thuận tay đoạt lấy cây gậy, bẻ gãy làm đôi ném đi xa.
“Ông là cha, con có sai thì dạy, sao lại chưa dạy đã muốn đánh chết? Như thế chẳng phải là cha tốt.”
Rồi ta ngẩng đầu nhìn sang phu nhân:
“Còn bà, làm mẹ mà cũng nhẫn tâm, chẳng những không can, còn đổ thêm dầu vào lửa. Thật đánh c.h.ế.t hắn rồi, bà không đau lòng sao?”
Cả sân lặng ngắt. Sắc mặt phu nhân tái mét, cuống quýt quay sang lão gia:
“Lão gia, thiếp không có! Thiếp thương Thời An thế nào, ngài là rõ nhất!”
Ta lắc đầu chép miệng:
“Phu nhân, cái này bà sai rồi. Con cái có được đối xử tốt hay không, trong lòng chúng tự biết rõ, bà giải thích với lão gia làm gì.”
Mặt phu nhân biến sắc liên hồi, rồi bất chợt quay sang ta, giọng the thé như mụ chanh chua:
“Ở đâu ra thứ nô tài vô giáo dưỡng? Chủ tử nói chuyện, đến lượt ngươi xen vào sao? Người đâu, kéo nó xuống, tát cho rụng răng!”
Ta chẳng hề e sợ.
Không phải khoác lác, chứ bọn chúng có xông cả đám lên cũng chưa chắc đấu nổi ta.
Nhưng vừa thấy đám hạ nhân chạy lại, Cố Thời An đã bước lên trước, mặt lạnh như băng. Đám kia lập tức rụt cổ như chim cút, lủi hết về.
Cố lão gia vẫn giãy giụa, định chộp lại cây gậy, ta liền dùng đầu gối ấn xuống, tiện tay bịt luôn miệng ông.
Tiếng la bị chặn lại, chỉ còn đôi mắt trợn trừng.
Thấy ông ta chịu im, ta quay sang tiếp tục giảng đạo lý cho phu nhân:
“Phu nhân, bà còn nói bà thương công tử, mà ngay cả tân tức phụ của hắn là ai cũng không biết.
Như thế mà dám bảo là thương? Ta không phải nha hoàn nhà các người, ta là con dâu bà đấy… mẫu thân.”
Không khí lại lặng như tờ.
Lão gia, phu nhân cùng đồng loạt nhìn ta.
“Ngươi…”
Chưa kịp để phu nhân nói hết, Cố Thời An đã cười kéo ta đứng lên, còn khom lưng phủi bụi trên quần ta, dịu dàng đến mức đáng sợ.
“Cha, cha còn chưa gặp con dâu đấy nhé. Đây là người do chính tay mẹ chọn. Cha xem, có hài lòng không?”