Hôn sự giữa Giang Nhược Dao và Thẩm Vạn Tinh nhanh chóng được quyết định. Hai bên gia đình Giang – Thẩm sau khi bàn bạc đã thống nhất tổ chức lễ cưới tại khách sạn quốc doanh.
Ngày họ thành hôn, ngoài người thân hai nhà, còn có rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp từ Đại học Bắc Thành và bệnh viện đến tham dự. Khách sạn quốc doanh đông nghịt người, cảnh tượng náo nhiệt, đầy ắp không khí vui mừng hân hoan.
Giang Nhược Dao và Thẩm Vạn Tinh mặc lễ phục đặt may riêng, được đám đông vây quanh chúc mừng. Thẩm Vạn Tinh cười rạng rỡ, còn Giang Nhược Dao cũng tươi như hoa nở.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌 💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Tống Văn Cảnh cũng lặng lẽ đến khách sạn quốc doanh, anh ngồi ở một góc khuất, lặng lẽ quan sát cặp đôi mới cưới. Anh không thể không thừa nhận rằng họ đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Nếu như trước đây anh không bị mỡ lợn che mắt, cố chấp bảo vệ mẹ con Phạm Ngọc Dung và tin vào lời dối trá của họ, thì giờ người đứng bên cạnh Giang Nhược Dao lẽ ra phải là anh.
Nghĩ đến đây, lòng Tống Văn Cảnh khó chịu không nói nên lời. Anh uống một hơi hết ly rượu trước mặt, hai má đỏ bừng, khóe mắt cũng hoe đỏ.
Một người bật cười khẽ, ngồi xuống cạnh anh: “Nhìn chăm chăm vậy cơ à, đẹp đến mức khiến anh ngây người luôn hả? Đừng chỉ ngồi đực ra đó, mau lấy bao lì xì thật to ra chúc mừng cặp tân lang tân nương đi chứ.”
Tống Văn Cảnh quay đầu lại, thấy người đến là Phạm Ngọc Dung, lập tức căng thẳng.
Phạm Ngọc Dung thay đổi rất nhiều. Trước kia cô ta tròn trịa phúc hậu, má lúc nào cũng ửng hồng. Giờ đây gầy gò, tiều tụy, da vàng vọt, dưới mắt thâm đen, có thể thấy thời gian qua không hề dễ sống.
Thấy Tống Văn Cảnh không đáp lời, Phạm Ngọc Dung móc từ n.g.ự.c ra một phong bao lì xì, kéo tay anh định lôi ra ngoài: “Đi thôi, bao lì xì em chuẩn bị sẵn rồi, để tôi cùng đi chúc mừng cặp đôi trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
Tống Văn Cảnh vốn đã vô cùng bực bội khi thấy Phạm Ngọc Dung, nghe cô ta nói thế thì càng tức không chịu nổi. Anh chọn ngồi ở góc khuất chính là để không bị phát hiện, vậy mà Phạm Ngọc Dung còn muốn kéo anh lộ mặt trước đám đông, đúng là chạm đúng chỗ đau!
Sợ cô ta phát điên làm náo loạn, Tống Văn Cảnh đứng dậy kéo Phạm Ngọc Dung ra khỏi khách sạn.
Họ đến một con hẻm vắng vẻ, Tống Văn Cảnh hỏi điều anh vẫn thắc mắc: “Sao cô được thả ra sớm thế?”
Theo lý thì tội Phạm Ngọc Dung phạm phải đủ để ngồi tù vài ba năm, không lý nào lại ra tù nhanh vậy.
Phạm Ngọc Dung mặt sầm lại, giọng đầy bực tức: “Văn Cảnh, sao anh không thể mong em có chút vận may chứ.”
Cô ta chỉ tay lên bụng hơi nhô ra của mình: “Em được ra sớm thế này là nhờ đứa con của chúng ta.”
Hóa ra là vì cô ta mang thai nên được thả sớm.
Tống Văn Cảnh liên tục lùi hai bước, giận dữ quát: “Đừng nói bậy! Ai là cha đứa bé!”
Phạm Ngọc Dung thở gấp, mặt đỏ bừng, trái tim như rỉ má*u.
Trước đây Tống Văn Cảnh đã không chịu thừa nhận mối quan hệ giữa hai người, giờ anh vẫn vậy. Điều này khác hẳn những gì Phạm Ngọc Dung tưởng tượng. Cô nghĩ rằng trước kia anh không thừa nhận là vì còn lưu luyến Giang Nhược Dao. Giờ Giang Nhược Dao đã kết hôn với Thẩm Vạn Tinh, chuyện đã thành sự thật. Cô ta lại đang mang thai con cháu nhà họ Tống, Tống Văn Cảnh không có lý do gì để không chấp nhận cô ta nữa.
Cô ta tưởng cái thai là chiếc chìa khóa mở cửa trái tim anh, không ngờ chẳng có tác dụng gì.
“Tống Văn Cảnh, anh là đồ lòng lang dạ sói, con ruột của mình mà cũng không nhận!”
Cô ta chửi bới om sòm, lao lên đ.ấ.m vào n.g.ự.c Tống Văn Cảnh như một mụ điên, trút hết uất ức và phẫn nộ trong lòng.
Tống Văn Cảnh cau mày, đẩy cô ta ra: “Mấy trò hạ lưu của cô chưa chơi đủ sao? Hại Giang Nhược Dao chưa đủ, giờ lại nhằm vào tôi. Cô mang thai với ai không biết, đừng vu oan giá họa cho tôi!”
Những từ như hạ lưu, nhắm vào, vụng trộm, vu oan như những cái tát mạnh mẽ giáng lên mặt Phạm Ngọc Dung.
Cô ta hét lên, giọng nghẹn lại: “Tôi mang thai với ai chứ? Tôi còn ngủ với ai ngoài anh?!”
Tống Văn Cảnh không chút do dự: “Cô không thân với Vương Mã Tử sao? Những chuyện đê tiện cô làm, hắn ta đều nhúng tay. Nếu không cho hắn chút lợi lộc, hắn liệu có chịu giúp cô?”
Phạm Ngọc Dung gào lên rồi ngã vật xuống đất, đ.ấ.m vào bụng mình điên cuồng: “Anh nghi tôi với Vương Mã Tử sao?! Anh thật sự coi thường tôi vậy à?”
“Hay để tôi m.ổ b.ụ.n.g ra, lôi đứa bé ra cho anh xem nó có giống anh không?!”
Cô ta càng nói càng điên, khóc đến không thở nổi. Tiếng ồn ào khiến vài người qua đường tò mò nhìn lại.
Tống Văn Cảnh cho rằng Phạm Ngọc Dung đã điên thật rồi, anh không muốn dây dưa thêm nữa, tránh để người khác hiểu lầm, liền bỏ đi không nói một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phạm Ngọc Dung vội vã đứng dậy đuổi theo, nhưng Tống Văn Cảnh bước nhanh như bay, cô ta không sao đuổi kịp. Vì chạy quá sức, bụng cô ta bắt đầu đau âm ỉ.
Tống Văn Cảnh về lại doanh trại, còn Phạm Ngọc Dung bị chặn lại ở cổng. Cô ta cắn răng, quỳ thẳng người xuống trước cổng gác.
Chương 17
“Tống Văn Cảnh là đồ phụ tình! Tôi mang thai con anh ta, vậy mà anh ta không chịu nhận!”
Cấp trên gọi Tống Văn Cảnh lên hỏi chuyện, anh bình tĩnh giải thích: “Cô ấy là đồng hương cũ của tôi, từng phạm pháp và ngồi tù, vừa được thả nhưng tinh thần có vẻ không ổn định.”
“Hôm nay tình cờ gặp trên phố, cô ấy cứ bám theo tôi đến tận doanh trại.”
Lãnh đạo cẩn thận gọi điện đến đồn công an huyện Nam, quả nhiên tra ra được hồ sơ tiền án của Phạm Ngọc Dung. Quản ngục đánh giá cô ta là người có tính cách cực đoan, không chịu phục tùng.
Một bên là chiến sĩ nhiều lần lập công, một bên là tội phạm từng có tiền án, lãnh đạo cuối cùng tin vào lời Tống Văn Cảnh.
Phạm Ngọc Dung quỳ một ngày một đêm, cũng không thấy bóng dáng Tống Văn Cảnh đâu. Cô ta loạng choạng đứng dậy, biết rằng ăn vạ không có tác dụng.
Dù sao cô ta cũng đang mang thai, thân thể mệt mỏi không chịu nổi, đành định tìm chỗ nghỉ tạm, đợi hồi phục rồi nghĩ cách khác.
Nhưng cô ta vừa đứng dậy đi được mấy bước đã bị một người đàn ông đi xe đạp đ.â.m ngã. Phạm Ngọc Dung cảm thấy có dòng chất lỏng ấm nóng chảy từ hạ thân, biết ngay là không ổn, định kéo người đó lại, nhưng hắn ta đã phóng xe bỏ trốn.
Cơn đau dữ dội từ bụng khiến mồ hôi cô ta túa ra như mưa, rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lúc tỉnh lại, cô ta đang nằm trên giường bệnh. Bác sĩ tiếc nuối thông báo: “Cô bị tai nạn, mất m.á.u quá nhiều rồi ngất xỉu ngoài phố. Chúng tôi đã cố gắng cứu sống cô, nhưng đứa bé trong bụng thì không giữ được.”
Phạm Ngọc Dung ôm chăn, úp mặt khóc nức nở. Đứa bé đó là cơ hội cuối cùng để cô níu kéo Tống Văn Cảnh, giờ thì hết rồi, cô không biết con đường tiếp theo phải đi thế nào.
Giường bên cạnh là sản phụ mới sinh con trai bụ bẫm, cả nhà quây quần vui vẻ trêu đùa đứa trẻ. Mẹ chồng còn hầm nồi canh gà bồi bổ cho con dâu, mùi thơm lan tỏa khiến Phạm Ngọc Dung thèm rỏ dãi. Còn bên giường cô thì trống trơn, không ai chăm, cũng chẳng ai mang gì đến cho ăn.
Tiền tiết kiệm cũng tiêu sạch để chữa trị. Cô không đủ tiền mua nổi món ăn nào, chỉ có thể uống nước ấm để no bụng, nuốt cả tủi nhục và cay đắng vào trong.
Không có tiền trả viện phí, cũng sợ người khác phát hiện hoàn cảnh đáng thương của mình, Phạm Ngọc Dung đành phải trốn viện khi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Sau đó, để sinh tồn cô bắt đầu ráo riết tìm việc, nhưng hết lần này đến lần khác đều thất bại. Các tiệm may ở Bắc Thành đều đủ người, tay nghề cô quá kém, hoặc chê cô dơ bẩn nặng mùi má#u, chẳng ai muốn nhận.
Một ngày lang thang mệt nhoài, đói khát mà vẫn trắng tay. Ngửi thấy mùi bánh bao thơm nức, cô thèm đến chảy nước miếng nhưng trong túi không một xu.
Sau một hồi do dự, cô lấy hết can đảm đến năn nỉ chủ tiệm: “Chủ quán, xin hãy cho tôi một xửng bánh bao, đợi khi tôi kiếm được tiền sẽ trả lại.”
Ông chủ gạt tay khó chịu: “Biến đi! Đồ ăn mày thối tha! Tiệm tôi không cho nợ, đừng dọa khách của tôi bỏ chạy!”
Phạm Ngọc Dung tức phát điên, cô từng là hoa khôi làng Ngưu Thủ, có tay nghề thợ may, sống cũng coi như có thể diện. Giờ đây lại bị người ta coi như ăn mày mà sỉ nhục, thể diện đâu còn?
Giận đến phát sốt cộng thêm hạ đường huyết, cô ta ngất xỉu.
Khi mở mắt, bên người có vài đồng xu, một người qua đường tốt bụng nói: “Cho cô chút tiền, đi mua cái gì mà ăn đi.”
Phạm Ngọc Dung rơi nước mắt, ai ai cũng đều xem cô như ăn xin, nhưng để sống, cô đành phải nhận lấy đồng tiền thương hại đó.
Vừa định đứng dậy thì bị một cú đá từ sau lưng, ngã dúi dụi xuống đất.
Một tên ăn mày khác bẩn thỉu giật lấy tiền từ tay cô rồi khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt lên đầu cô:“Con tiện nhân ở đâu ra dám cướp địa bàn của tao? Không biết luật lệ giang hồ à?! Lần này tha, lần sau còn dám ăn vạ ở đây, tao gọi cả hội anh em đến đánh c/h/ết mày!”
Sau khi hắn ta bỏ đi, Phạm Ngọc Dung thậm chí không còn sức để khóc. Cô ta nghĩ, đến cả ăn xin cũng không xong, không việc làm, không tiền, rốt cuộc phải sống thế nào?
Trời dần tối, một tiệm ven đường kéo cửa cuốn, ánh đèn hồng mờ mờ từ bên trong hắt ra. Trên bảng hiệu ghi rõ bốn chữ lớn: "Tiệm tóc Mỹ Nữ".
Vài cô gái uốn tóc xoăn, trang điểm đậm, ăn mặc khêu gợi bước vào tiệm. Một người đứng tựa vào cửa, vừa nhai hạt dưa vừa liếc mấy người đàn ông đi ngang qua bằng ánh mắt cháy bỏng.
Phạm Ngọc Dung nhìn thấy váy ngắn và tất da chân của họ liền hiểu đây tuyệt đối không phải tiệm cắt tóc đàng hoàng, mà là nơi đàn ông tìm vui.