May Mắn Không Gả Cho Anh

Chương 11



Một khắc trước cô còn định quay về quê, nhưng giờ đã có "lối thoát". Cô ta bò đến trước cửa tiệm, mỉm cười cầu xin: “Chị, chỗ này còn thiếu người không? Em có thể làm được. Xin cho em một con đường sống.”



Người phụ nữ cúi xuống, nâng cằm cô ta lên nhìn kỹ, dù giờ tiều tụy Phạm Ngọc Dung vẫn có nét đẹp tan vỡ đầy mị lực.



Bà ta nói với người bên trong: “Dẫn cô ta đi tắm rửa, trang điểm lại cho đàng hoàng.”



Sau khi tắm xong, mặc váy ngắn và được trang điểm sơ qua, người phụ nữ cười hài lòng:

“Khá lắm, dáng đẹp, có thể ở lại.”



Thế là, Phạm Ngọc Dung chính thức trở thành người của tiệm tóc "Mỹ Nữ". Đêm đó, cô ăn hai xửng bánh bao thịt lớn, tiếp ba vị khách.



Khi rời khỏi làng Ngưu Thủ, cô hùng hồn tuyên bố sẽ tạo dựng cơ đồ. Giờ thì bị Tống Văn Cảnh ruồng bỏ, Đồng Tiểu Mai c/h/ết đuối, bản thân túng quẫn đến mức không còn đường quay lại quê nhà.



Công việc này tuy phải bán thân, nhưng lại giúp cô bám trụ được ở Bắc Thành. Khi nằm trên chiếc giường ọp ẹp bị đàn ông đè lên, trong đầu cô chỉ còn một niềm tin: phải khiến những kẻ đã đẩy cô đến bước đường này phải trả giá đắt.



Nếu cô đã sinh ra trong địa ngục, vậy thì phải kéo họ cùng rơi xuống.

Chương 18



Sau khi kết hôn với Thẩm Vạn Tinh không bao lâu, Giang Nhược Dao đã mang thai. Hiện tại, cô là giảng viên ngành sinh học, trong lúc giảng dạy không tránh khỏi tiếp xúc với một số hóa chất độc hại, vì sức khỏe của đứa trẻ, cô đã xin nghỉ sớm để dưỡng thai tại nhà.



Hôm đó, cô mua cá sống và rau tươi ở chợ để về nấu cơm, trên đường đi ngang qua tiệm làm tóc "Mỹ Nữ". Lúc này tiệm vẫn chưa mở cửa, Phạm Ngọc Dung từ xa nhìn thấy Giang Nhược Dao, lại còn chú ý thấy bụng cô đã hơi nhô lên.



Một cơn ghen tỵ dữ dội như a-xit ăn mòn toàn thân khiến Phạm Ngọc Dung đau đớn tột cùng. Người phụ nữ từng bị cô và Đồng Tiểu Mai đùa giỡn như con rối, giờ lại sống trong hạnh phúc.



Giang Nhược Dao đã quay trở lại làm giảng viên đại học, Phạm Ngọc Dung vô tình trở thành người mai mối cho cô và Thẩm Vạn Tinh. Hai người trở thành anh hùng trong cuộc chiến chống cúm H1N1, thậm chí Giang Nhược Dao còn mang thai rất nhanh.



Trong khi con gái cô, Đồng Tiểu Mai thì c/h/ết đuối, đứa con trong bụng bị mất do tai nạn, đến giờ cô vẫn chưa tìm ra thủ phạm. Cơn thù hận cuồn cuộn trào dâng trong lồng n.g.ự.c Phạm Ngọc Dung, cô quyết định để Giang Nhược Dao cũng phải nếm trải nỗi đau mất con, phải đau đớn tột cùng trong những giấc mộng hằng đêm.



Cô ta mượn một chiếc xe đạp từ tiệm sửa xe bên cạnh, âm thầm bám theo Giang Nhược Dao.



Giang Nhược Dao không hề nhận ra nguy hiểm đang cận kề, cô đi vào một con hẻm vắng để rút ngắn đường về nhà.



Phạm Ngọc Dung nhân lúc đó tăng tốc, định tái hiện lại cú đ.â.m mà người đàn ông kia từng làm để hại cô. Nhưng khi xe sắp lao vào lưng Giang Nhược Dao, cổ xe bỗng bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.



Dù xe đang chạy rất nhanh, bàn tay kia vẫn dễ dàng chặn lại. Phạm Ngọc Dung suýt nữa bị hất bay khỏi xe, may mà cô phản xạ nhanh, chống chân giữ thăng bằng.



“Cô định làm gì?” Tống Văn Cảnh chau mày hỏi.



Phạm Ngọc Dung cười nhạt: “Anh đúng là vệ sĩ của Giang Nhược Dao, cô ấy ở đâu là anh có mặt ở đó. Nếu anh ngày xưa chịu quan tâm cô ấy như bây giờ, thì liệu còn có chỗ cho Thẩm Vạn Tinh không?”



Tống Văn Cảnh bị đ.â.m trúng điểm yếu, tức giận nhưng không thể phản bác. Đúng như lời cô nói, anh hối hận vô cùng nhưng đã muộn. Anh từng cố gắng quên đi Giang Nhược Dao, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng cô giống như một ly nước ấm, bình thường mà dễ chịu, để rồi mất đi mới thấy không thể thiếu.



Dù cô đã kết hôn, Tống Văn Cảnh vẫn lén lút đến thăm, chỉ cần nhìn từ xa cũng khiến anh sống thêm được vài ngày. Hôm nay, thật may mắn anh bắt gặp Phạm Ngọc Dung đang lên kế hoạch hại cô.



“Tại sao cô lại làm vậy? Nhược Dao chưa từng gây thù với cô.” Tống Văn Cảnh túm lấy cổ áo cô chất vấn.



“Là do các người hại tôi mới ra nông nỗi này!” Phạm Ngọc Dung bật khóc, kể lể đủ điều, đứa con mất do tai nạn, tiền bạc tiêu tán, bị đuổi như ăn mày, cuối cùng phải bán thân để sống sót.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tống Văn Cảnh nhìn bụng xẹp lép và lớp trang điểm dày cộp của cô mà rùng mình. Phạm Ngọc Dung vốn đã cực đoan, giờ gặp biến cố lại càng điên dại.



“Nếu cô cần hận ai thì hãy hận tôi, đừng lôi người vô tội vào.” Anh cố gắng chuyển sự thù hận sang mình, nhưng Phạm Ngọc Dung không để tâm.



Cô biết không thể đấu lại một người lính như Tống Văn Cảnh, nên mới nhắm vào Giang Nhược Dao - một phụ nữ yếu đuối đang mang thai.



“Nhìn người mình yêu gặp nạn còn đau hơn chính mình gặp nạn gấp ngàn lần. Tôi muốn cả hai người đều khổ sở.” Phạm Ngọc Dung cười như quỷ khiến Tống Văn Cảnh nổi da gà.



Không còn cách nào, anh buộc phải xin nghỉ phép dài, âm thầm bảo vệ Giang Nhược Dao. Những lần sau Phạm Ngọc Dung tìm cách tấn công, đều bị anh kịp thời ngăn chặn.



Thấy vậy, Phạm Ngọc Dung liền chuyển mục tiêu sang Thẩm Vạn Tinh.

Chương 19



Hôm đó, Thẩm Vạn Tinh đang khám bệnh như thường lệ, thì Phạm Ngọc Dung uốn éo bước vào phòng khám, ngồi ngay cạnh anh.



Vừa nhìn cô, anh lập tức nhận ra đây chính là người từng dẫn nhóm người xông vào phòng anh ở huyện Nam Hương, vu oan anh và Giang Nhược Dao có quan hệ mờ ám.



“Sao cô ta lại đến Bắc Thành? Còn đến khám bệnh?” Thẩm Vạn Tinh cảm thấy bất thường nhưng vẫn giữ bình tĩnh.



“Cô thấy không khỏe ở đâu?” anh hỏi theo phép tắc.



Phạm Ngọc Dung đưa mắt lả lơi, lần đầu được ngắm Thẩm Vạn Tinh ở khoảng cách gần. Mày rậm, mũi cao, kính gọng vàng, vẻ nho nhã trí thức hoàn toàn khác với phong cách cường tráng của Tống Văn Cảnh.



Lòng cô lại ghen tỵ với Giang Nhược Dao, hết được võ tướng lại đến văn sĩ mê đắm.



Cô làm nũng: “Bác sĩ Thẩm, tôi thấy... ngứa quá.”

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓



“Ngứa ở đâu?”



Cô đặt tay lên bụng, rồi chỉ xuống dưới.



Thẩm Vạn Tinh nhíu mày: “Tôi nghĩ cô đến nhầm khoa rồi. Đây là khoa hô hấp, cô nên đi khám phụ khoa.”



Sắc mặt Phạm Ngọc Dung lập tức sầm xuống. Cô nhổ nước bọt, giẫm mạnh lên ghế:



“Bệnh viện gì kỳ cục, bác sĩ không có y đức! Tôi ho đến ngứa cả người, thế mà anh lại bảo đi khám phụ khoa, còn nguyền rủa tôi bị bệnh phụ khoa?”



Cô bắt đầu đập phá, la hét om sòm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự khám bệnh.



Bệnh nhân bên ngoài chờ lâu bắt đầu mất kiên nhẫn: “Bác sĩ không thể từ chối khám bệnh. Mau xin lỗi và chẩn đoán đi, đừng để chúng tôi chờ nữa!”



Thẩm Vạn Tinh xin lỗi, cố gắng xoa dịu, nhưng Phạm Ngọc Dung chẳng nghe, còn cầm đồ trên bàn ném về phía anh.



Y tá vội báo với lãnh đạo bệnh viện. Lãnh đạo lập tức cho bác sĩ khác thay thế, đưa cả hai về phòng hành chính để hòa giải. Tại đó, lãnh đạo yêu cầu Thẩm Vạn Tinh xin lỗi để dẹp yên chuyện.



Anh nhăn mặt, thành thật xin lỗi: “Cô Phạm, xin lỗi vì đã có hiểu lầm trong lúc giao tiếp, tôi không hề có ý từ chối hay nguyền rủa cô. Mong cô bỏ qua.”



Phạm Ngọc Dung thấy anh chịu thiệt thì lòng hả hê. Cô yêu cầu được khám lại, nhận thuốc ho rồi ra về.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com