Thẩm Vạn Tinh mệt mỏi về nhà, Giang Nhược Dao đã chuẩn bị sẵn bữa cơm nóng hổi. Nhìn thấy nụ cười của cô, mọi u ám trong lòng anh đều tan biến. Anh không kể chuyện Phạm Ngọc Dung gây sự, nghĩ mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng anh đâu ngờ, cô ta còn có chiêu trò tàn độc hơn.
…
Sáng hôm sau, Phạm Ngọc Dung nằm vật xuống sàn sảnh bệnh viện, gào khóc thảm thiết:
“Bác sĩ Thẩm g/i/ết người rồi! Hôm qua tôi uống thuốc ho do anh ta kê, không những không khỏi mà còn nôn ra m.á.u suốt đêm!”
Người xung quanh xúm lại xem, bàn tán ồn ào.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌 💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
“Thuốc là do nhà thuốc phát, liên quan gì bác sĩ Thẩm?” Một y tá thân thiết với Thẩm Vạn Tinh lên tiếng.
Phạm Ngọc Dung lườm cô: “Thuốc giống nhau, nhưng bác sĩ không dặn kỹ. Tôi uống thuốc xong có uống ít rượu, nào ngờ m.á.u tuôn ra như suối!”
“Tất cả là do anh ta không dặn tôi kiêng rượu, nếu tôi c/h/ết vì tác dụng phụ, tôi có làm ma cũng không tha cho anh ta.”
Y tá bức xúc: “Uống thuốc còn uống rượu, cô không biết điều đó nguy hiểm à?”
Phạm Ngọc Dung khóc như mưa: “Tôi là phụ nữ nông thôn, sao biết được. Đến khám bệnh còn bị mắng là không có kiến thức!”
Đột nhiên cô co giật dữ dội, rồi phun ra một ngụm má/u dài nửa mét, văng tung tóe lên người xung quanh.
Người yếu vía thì ngất xỉu, người gan dạ thì báo cảnh sát.
Thẩm Vạn Tinh vừa đến viện liền bị cảnh sát đưa đi điều tra vì nghi ngờ liên quan đến tai nạn y tế.
Gia đình được báo tin, Giang Nhược Dao vội đến nơi, thấy Phạm Ngọc Dung yếu ớt dựa vào ghế ghi lời khai, còn Thẩm Vạn Tinh bị tạm giữ. Cô biết ngay đây là trò bẩn khác của Phạm Ngọc Dung. Cô và Thẩm Vạn Tinh đã rời Nam Hương nhường cơ hội cho người khác, vậy mà hai kẻ đó vẫn đeo bám tới Bắc Thành để phá hoại.
Dù hôm qua Thẩm Vạn Tinh quên dặn kiêng rượu, nhưng án tại hồ sơ, anh khó tránh tội, bằng cấp y bị thu hồi, mất luôn sự nghiệp yêu quý.
Giang Nhược Dao rối bời, không biết phải làm gì. Trên đường rời đồn, Phạm Ngọc Dung ngoắc cô lại, đưa lên tầng hai quán trà.
“Cô nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống, tôi sẽ đồng ý hòa giải, không truy cứu trách nhiệm Thẩm Vạn Tinh.”
“Yên tâm, nhảy tầng hai không c/h/ết người đâu, chỉ có điều... đứa bé trong bụng cô thì khó mà giữ được. Chọn đi: con hoặc chồng. Cô có 5 phút.”
Giang Nhược Dao đứng dậy rời khỏi chỗ. Khi bước đến hành lang, một người giữ chặt cô lại.
“Nhược Dao, đừng làm chuyện dại dột. Dù Thẩm Vạn Tinh mất hết cũng không sao, còn có anh. Em có thể rời bỏ anh ta, lấy anh. Anh sẽ chăm sóc cả em và con của anh ta.”
Tống Văn Cảnh biết Phạm Ngọc Dung chuyển mục tiêu, liền tranh thủ chen chân. Nhưng Giang Nhược Dao cau mày gỡ tay anh ra: “Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi không ngu dại. Tôi sẽ đến bệnh viện chứng minh Thẩm Vạn Tinh vô tội.”
“Dù anh ấy bị vu oan, tay trắng, cũng không sao. Anh ấy còn có tôi. Tôi nuôi anh ấy cả đời cũng được. Làm ơn, hai người tránh xa chúng tôi ra. Các người khiến tôi ghê tởm.”
Tống Văn Cảnh như bị sét đánh đứng chôn chân tại chỗ. Phạm Ngọc Dung đợi mãi không thấy Nhược Dao nhảy, chạy ra thì chỉ thấy anh đứng thất thần ở lối cầu thang.
Giang Nhược Dao mang mẫu m.á.u thu được từ hiện trường đến viện nghiên cứu sinh học. Kết quả giám định: đó không phải m.á.u người, mà là m.á.u heo.
Cô đã đoán trước, Phạm Ngọc Dung sẽ không lấy mạng ra liều. Giang Nhược Dao giao kết quả xét nghiệm cho cảnh sát, tố cáo Phạm Ngọc Dung dùng m.á.u heo để giả vờ nôn ra máu, vu khống Thẩm Vạn Tinh.
Thẩm Vạn Tinh được minh oan, còn Phạm Ngọc Dung bị toàn thành truy nã.
Cô chạy trốn đến nghĩa trang ngoại ô, ăn rau dại, ngủ bên mộ bia, bị chuột làm cho hoảng loạn. Cô cảm thấy sống còn tệ hơn c/h/ết, mà tất cả là do Giang Nhược Dao và Thẩm Vạn Tinh gây ra.
Sau bảy ngày, Phạm Ngọc Dung bắt đầu nghĩ đến cái c/h/ết. Nhưng trước khi c/h/ết, cô muốn kéo những kẻ cô hận cùng xuống địa ngục.
Chương 20
Trong một đêm đen gió lớn, Phạm Ngọc Dung rời nghĩa trang đến khu trung tâm, cô đập vỡ cửa sổ của cung tiêu xã, chui vào trong để trộm xăng và diêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô lặng lẽ đến trước cửa nhà Giang Nhược Dao, chuẩn bị lấy lửa thiêu rụi tất cả. Cô vừa mở nắp bình xăng thì Tống Văn Cảnh bất ngờ xuất hiện, ấn tay cô lại.
“Ra đầu thú đi, Ngọc Dung. Đợi em ra, anh sẽ cưới em.”
Phạm Ngọc Dung cứng người lại, trong đầu không ngừng vang vọng bốn chữ “anh sẽ cưới em”. Tống Văn Cảnh đưa tay lau giọt lệ nơi khóe mắt cô.
“Thời gian qua em đã khổ rồi. Anh đã suy nghĩ lại, đúng là không nên vô tình với em như vậy. Lòng anh đã buông bỏ Giang Nhược Dao. Đợi em cải tà quy chính, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
“Thật sao?!” – Phạm Ngọc Dung run giọng hỏi.
Tống Văn Cảnh vỗ ngực: “Anh là đàn ông quân tử, nói là làm.”
Phạm Ngọc Dung theo Tống Văn Cảnh rời khu dân cư, ngoài tòa nhà có một chiếc xe cảnh sát đang đỗ. Hai viên cảnh sát bước xuống, giữ hai bên áp giải cô lên xe. Chiếc xe khởi động, Phạm Ngọc Dung lo lắng nhìn Tống Văn Cảnh ngày một xa ngoài cửa kính.
Khi nghe thấy anh nói “đợi anh cưới em”, tất cả oán giận và bất cam trong lòng cô đều hóa thành bọt biển dịu dàng.
Cô hiểu rằng, bao năm qua cô làm đủ mọi chuyện, cũng chỉ để mong Tống Văn Cảnh chú ý đến mình. Chỉ một câu “cưới em” của anh, đã khiến cô hoàn toàn tan rã. Phạm Ngọc Dung quyết định đánh cược lần này, biết đâu có thể đổi lấy một tương lai tươi sáng.
Lần vào tù này, cô phát hiện cuộc sống trong trại giam còn khốn khổ hơn trước. Cơm của cô thường bị trộn với nước cống, thối đến mức không nuốt nổi. Ban đêm, cô còn bị lấy gối bịt mũi, suýt nghẹt thở. Nửa đêm dậy đi vệ sinh, cửa toilet bị người ta đá bật tung, mấy người lao vào đ.ấ.m đá tới tấp.
Cô vừa cố gắng chống trả vừa chất vấn: “Tôi với các người không thù không oán, sao lại đánh tôi?”
Người cầm đầu quát lên: “Con tiện nhân này dám vu khống bác sĩ Thẩm, đáng bị đánh!”
Hóa ra trong số người thân của các phạm nhân có người từng mắc cúm H1N1, chính là nhờ bài thuốc đông y do Giang Nhược Dao và Thẩm Vạn Tinh nghiên cứu cứu sống. Để trả ơn, họ thay Thẩm Vạn Tinh ra tay trả thù Phạm Ngọc Dung.
Phạm Ngọc Dung cô đơn yếu ớt, chỉ có thể nhẫn nhịn. Niềm hy vọng duy nhất giúp cô tiếp tục sống là sau khi ra tù có thể đoàn tụ với Tống Văn Cảnh.
Nếu lúc đó anh ta không giữ lời hứa, để cô chịu tội oan uổng, cô nhất định sẽ truy cùng đuổi tận, báo thù không c/h/ết không thôi.
Rồi cũng đến ngày Phạm Ngọc Dung ra tù. Cô căng thẳng đến mức tim như nhảy ra khỏi ngực, sợ rằng bên ngoài sẽ không có bóng dáng Tống Văn Cảnh.
Nhưng Tống Văn Cảnh không khiến cô thất vọng, anh đứng chờ cô từ sớm trước cổng trại giam. Anh đưa cho cô một miếng đậu phụ trắng tinh, tượng trưng cho một khởi đầu trong sạch.
Phạm Ngọc Dung vui vẻ nhận lấy, ăn hết, rồi dịu dàng nắm tay Tống Văn Cảnh: “Văn Cảnh, bao giờ mình nộp đơn đăng ký kết hôn? Cưới xong chúng ta sống trong doanh trại phải không?”
Tống Văn Cảnh thản nhiên: “Ngọc Dung, anh đã giải ngũ rồi, chúng ta cùng về quê đi.”
Phạm Ngọc Dung có phần bất ngờ. Từ nhỏ Tống Văn Cảnh đã ước mơ làm quân nhân, sao giờ lại rời bỏ quân ngũ?
Chưa kịp hỏi kỹ, Tống Văn Cảnh đã rút ra hai vé tàu: “Đi thôi, chúng ta về quê kết hôn.”
Nghe đến chữ “kết hôn”, lòng Phạm Ngọc Dung rộn ràng. Dù ở thành phố Bắc hay làng Ngưu Thủ, dù Tống Văn Cảnh có làm lính hay không, chỉ cần anh chịu cưới cô thì đã là điều tuyệt vời nhất rồi. Phạm Ngọc Dung nuốt hết mọi thắc mắc, vui vẻ theo anh về quê.
Chương 21
Mẹ Tống vô cùng bất ngờ khi biết con trai giải ngũ về quê và còn muốn cưới Phạm Ngọc Dung làm vợ. Bà từng thương xót cô còn trẻ đã góa chồng, mới dặn Tống Văn Cảnh chăm sóc hai mẹ con họ.
Nào ngờ Tống Văn Cảnh lại muốn cưới cô sau cái c/h/ết của Tống Tiểu Mai. Bà hối hận vì đã để hai người họ tiếp xúc, trong mắt bà, Phạm Ngọc Dung không xứng với con trai mình. Nhưng chuyện đã tới nước này, bà cũng đành bó tay.
Tống Văn Cảnh làm theo yêu cầu của Phạm Ngọc Dung, mở tiệc cưới linh đình tại làng.
Dân làng xì xào bàn tán: “Phạm Ngọc Dung thật có phúc, tái giá mà còn cưới được người vừa trẻ vừa đẹp trai như Tống Văn Cảnh.”
Phạm Ngọc Dung nghe được những lời đó thì mừng rỡ, cảm thấy rất nở mày nở mặt.
Mẹ Tống lấy chiếc vòng ngọc gia truyền đeo vào tay cô: “Ngọc Dung, mong con sớm sinh cho mẹ một cháu trai bụ bẫm.”
Nụ cười của Phạm Ngọc Dung cứng đờ. Cô từng bị xuất huyết tử cung nghiêm trọng, bác sĩ nói rất khó có thai lại. Cô không dám nghĩ nếu không sinh được con, nhà họ Tống sẽ đối xử với cô ra sao.