Anh ta nổi tiếng từ khi mới mười mấy tuổi, suốt thời gian qua đều được công ty quản lý và người hâm mộ bảo bọc. Hơn mười năm trôi qua, nói dễ nghe thì anh ta vẫn giữ được nét trẻ trung, còn nói khó nghe thì… thực chất anh ta vẫn là một đứa trẻ to xác.
Anh ta chưa bao giờ ngừng tiệc tùng, bạn gái liên tục thay đổi, từ diễn viên hạng B đến người mẫu… Không ai có thể đảm bảo tất cả bọn họ đều là người tốt.
Lần đầu tiên tôi gặp Trình Khả Khả là khi đến đón Cố Tiểu Phong.
Hôm đó hai đứa trẻ được phân công trực nhật chung, tôi để ý thấy trên cánh tay Trình Khả Khả có những vết bầm do móng tay bấm vào.
Tôi hỏi cô bé ai đã làm vậy, Khả Khả nói:
"Bạn gái của ba."
Sau đó, tôi lập tức tìm Trình Ngộ Kiều để tra hỏi.
Nhưng anh ta hoàn toàn không biết gì.
Bạn gái của anh ta quá nhiều, anh ta thậm chí không nhớ nổi đó là ai, chứ đừng nói đến việc điều tra xem ai đã làm tổn thương con gái mình.
Lúc mới bắt đầu công việc tại nhà họ Trình, Trình Khả Khả gần như không nói chuyện với tôi.
Cô bé cũng không nói chuyện với ai khác, người duy nhất cô bé giao tiếp là đàn mèo con trong sân sau.
Khả Khả có thể ngồi xổm suốt hàng giờ, thì thầm với chúng.
Cô bé có cảnh giác với tôi, coi tôi như một trong những bạn gái của ba.
Tôi không ép cô bé phải nói chuyện, chỉ để mặc cô bé chơi ngoài sân.
Đến ngày thứ ba, trời đổ mưa.
Tôi cầm theo hai chiếc ô – một cho cô bé, một che cho tổ mèo con.
Ngày thứ tư, tôi bưng ra một đĩa cá khô, chia cho lũ mèo con, vừa chia vừa nói:
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Ăn ngoan, ăn no mới lớn được."
Trình Khả Khả lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn tôi, không nói gì.
Đến ngày thứ năm, cô bé ăn hết sạch bữa trưa tôi nấu.
Gương mặt tái nhợt của cô bé cuối cùng cũng có chút sắc hồng.
Từ đó, cô bé không còn bài xích tôi nữa.
Cô bé vẫn rất ngoan, luôn lặng lẽ giúp tôi làm việc nhà.
Trước khi ngủ, cô bé còn lễ phép nói:
"Chúc ngủ ngon, cô Thẩm."
Nhưng tôi biết, cô bé vẫn chưa thực sự mở lòng với tôi.
Chiếc taxi lao nhanh trên đường, tôi vừa xuống xe liền chạy hết tốc lực.
Dưới sân thượng của tòa nhà dạy học, đã có rất nhiều người tụ tập.
Cô chủ nhiệm chạy đến, giọng run rẩy như sắp khóc.
"Phụ huynh của Khả Khả…"
Tôi cắt ngang cô ấy:
"Đã báo cảnh sát chưa?"
Cô chủ nhiệm do dự một giây:
"Trường chúng tôi là trường quý tộc, nếu có xe cảnh sát đến, sẽ gây ảnh hưởng…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Báo cảnh sát ngay lập tức!" Giọng tôi lạnh như băng.
Cô chủ nhiệm hoảng sợ, lập tức rút điện thoại gọi báo cảnh sát.
Còn tôi thì chạy lên sân thượng.
Ở rìa sân thượng, một bóng dáng nhỏ bé ngồi đó.
Mọi người chỉ dám đứng xa ở lối vào, không ai dám lại gần.
Bởi vì chỉ cần một va chạm nhẹ, cô bé có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
"Khả Khả."
Tôi gọi cô bé.
"Cô Thẩm đến rồi."
Cô bé quay đầu lại nhìn tôi.
Những sợi tóc lòa xòa bị gió thổi tung trên khuôn mặt.
Hiếm khi nào một đứa trẻ lại có vẻ mặt bi thương đến thế.
Tôi thử bước tới gần hơn.
"Khả Khả, có chuyện gì hãy nói với cô Thẩm.
"Chúng ta cùng nhau giải quyết, được không?"
Cô bé lắc đầu.
Rồi lại nhích thêm một bước về phía mép sân thượng.
Rồi thêm một bước nữa.
"Khả Khả!"
Giọng tôi bỗng trở nên sắc bén.
"Là lỗi của cô!"
Cô bé sững lại, quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt hoảng hốt, khẽ lắc đầu.
Không phải lỗi của tôi.
"Không phải lỗi của cô sao?" Tôi cố gắng kiềm chế giọng nói đang run rẩy.
"Vậy tại sao con lại trừng phạt cô?"
"Nếu con c.h.ế.t đi, những người yêu thương con sẽ đau khổ cả đời.
"Con muốn để cô phải sống trong đau khổ cả đời đúng không?"
Trình Khả Khả hoảng loạn.
Cô bé lắc đầu liên tục, nước mắt rơi xuống.
Cuối cùng, cô bé cất giọng nghẹn ngào:
"Bạn Lưu Hạo và Đường Thông nói…
"Con là đứa trẻ không ai cần…"
Tôi hiểu rồi.
Trường học này là trường quý tộc, phụ huynh đều là người có tiền có thế, nhiều người cùng vòng xã hội với Trình Ngộ Kiều.