Anh ta có thể không quan tâm đến những lời chỉ trích trên mạng.
Nhưng những lời đồn đại vẫn theo các phụ huynh lan truyền đến bọn trẻ, và cuối cùng rơi xuống một cô bé sáu bảy tuổi.
Sự ác ý này vượt xa sức chịu đựng của cô bé.
"Khả Khả…"
"Đừng lừa con."
Cô bé lùi lại một bước.
Chỉ cách rìa sân thượng vài centimet nữa thôi.
"Đừng nói rằng cô cần con."
"Rồi cô cũng sẽ kết hôn, sẽ có con của riêng mình."
"Ba đã trả tiền cho cô để chăm sóc con, nhưng một ngày nào đó, cô cũng sẽ rời đi."
Tôi sững sờ.
Trong ba đứa trẻ, Trình Khả Khả là nhỏ tuổi nhất.
Nhưng thực ra, cô bé mới là người trưởng thành sớm nhất.
Chỉ vì cô bé luôn quá im lặng, nên tôi đã không nhận ra nỗi tuyệt vọng ăn sâu vào tận xương tủy của cô bé.
Tôi bước lên một bước.
Trình Khả Khả hét lên:
"Đừng lại gần!"
"Đúng vậy, con không có ai cần."
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô bé.
Tất cả những người xung quanh đều sửng sốt.
Cả Trình Khả Khả cũng sững sờ.
"Nhưng sao nào?"
"Cô cũng chẳng có ai cần."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Cô bị bỏ rơi trước cửa trại trẻ mồ côi từ khi còn là một đứa bé sơ sinh.
"Nhưng rồi sao?
"Cô vẫn lớn lên.
"Cô càng ngày càng mạnh mẽ.
"Cô vẫn bị người khác bắt nạt, nhưng giờ tôi có thể phản kháng.
"Cô vẫn chưa có một mái nhà và gia đình của riêng mình, nhưng cô tin rằng rồi một ngày nào đó cô sẽ có."
Trình Khả Khả sững sờ nhìn tôi.
Tôi vừa nói vừa từng bước tiến lại gần, chỉ còn cách cô bé rất gần.
"Khả Khả."
Tôi đưa tay về phía cô bé.
"Mọi thứ rồi sẽ qua thôi.
"Chúng ta sẽ trở thành những người trưởng thành tốt đẹp."
Những giọt nước mắt lớn rơi xuống tay tôi.
Trình Khả Khả đưa tay ra, nắm lấy tay tôi.
Nhưng chân cô bé trượt xuống.
Cô bé rơi.
Khoảnh khắc đó, tôi có hai lựa chọn.
Thả tay cô bé ra…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi không làm vậy.
Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y cô bé.
Cả hai chúng tôi cùng rơi xuống.
Hoàng hôn buông xuống.
Ánh sáng vàng rực rỡ dần tắt.
Rồi bóng tối hoàn toàn nuốt chửng tôi.
12.
Tôi nhìn thấy rất nhiều ký ức.
Những hình ảnh quá khứ lần lượt lướt qua trước mắt, cuối cùng dừng lại ở năm tôi mười hai tuổi.
Khi đó, cô giáo dạy Văn đã giao một bài tập viết văn với đề bài mở:
"Ước mơ của tôi là trở thành một ______."
Có người muốn trở thành nhà khoa học, có người muốn trở thành minh tinh.
Còn tôi, tôi viết:
"Ước mơ của tôi là trở thành một người mẹ."
Dì đã nhận nuôi tôi đọc được bài văn ấy.
"Ước mơ của con là làm mẹ của tất cả những đứa trẻ không có mẹ."
Câu văn có hơi vụng về, nhưng đôi mắt của dì bỗng dưng ươn ướt.
"Tôi là một đứa trẻ rất may mắn, dì đã nhận nuôi tôi và làm mẹ của tôi.
"Tôi hy vọng những đứa trẻ khác cũng có thể may mắn như tôi, có một người mẹ thuộc về riêng chúng."
Dì nói, bài văn đó đã củng cố quyết tâm thực hiện kế hoạch khởi nghiệp mà dì đã ấp ủ từ lâu.
Vài năm sau, Học viện Tinh Lan ra đời.
Và tôi, trở thành học viên khóa đầu tiên tốt nghiệp từ đó.
Tốt lắm.
Đời này, xem như tôi đã thực hiện được ước mơ của mình.
13.
Làn sương đen dần tan biến.
Tôi nằm trên giường bệnh, trước mắt là những bóng người trong bộ đồng phục cảnh sát đang lướt qua lại.
Từ cuộc trò chuyện của họ, tôi dần hiểu ra mọi chuyện đã xảy ra.
Tôi và Trình Khả Khả đều tiếp đất an toàn.
May mắn là cô giáo chủ nhiệm đã gọi cảnh sát kịp thời, họ đã dựng một tấm đệm khí dưới sân trường.
Cũng may là tòa nhà dạy học chỉ có bốn tầng, tôi và Khả Khả đã rơi xuống đệm khí một cách an toàn.
Khả Khả không hề hấn gì.
Ngược lại, tôi vì quá sốc mà ngất xỉu.
Tôi: "……"
Nghe có vẻ hơi mất mặt.
Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, đám y tá không cản được, Trình Ngộ Kiều xông thẳng vào.
"Bắc Ninh!" Đôi mắt anh ta đỏ hoe. "Xin lỗi, bây giờ anh mới nhận ra em yêu anh đến mức nào.
"Em thậm chí còn không tiếc mạng sống để cứu con gái anh!"
Lúc này không phải giờ làm việc, tôi chẳng buồn giữ thái độ chuyên nghiệp, chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ.
"Cút."
Trình Ngộ Kiều không chịu cút, cho đến khi một nhóm vệ sĩ lao vào, lôi anh ta ra ngoài.
— Nghe nói, nhóm vệ sĩ này do Kỷ Từ và Cố Trạch thuê đến.