Xe ngựa vừa rẽ vào hẻm nhỏ gần nhà, từ xa ta đã thấy bà mẹ chồng đứng sừng sững như một thần giữ cửa trước cổng phủ.
Trong lòng ta lập tức lạnh toát, rùng mình một cái.
Giờ phút này, ta còn chưa kịp nghĩ xem bảy ngày sau phải cứu Tề Vương phi như thế nào,
trước tiên, phải đối phó cho ổn thỏa vị sát thần này cái đã!
Dù sao, bà ta là người muốn đẩy Tiểu Đậu Nha vào chỗ chếc.
Mà Tiểu Đậu Nha của ta, chẳng những không chếc, còn ăn no đến bụng tròn như trống.
Vừa nhảy xuống xe ngựa, đã đón lấy ánh mắt khó chịu của mẹ chồng, kèm theo một câu đầy ẩn ý:
"Hoan Hỉ à..."
Ta lập tức nịnh nọt gọi:
"Mẫu thân ~~"
Xoay người lại, đối diện với Tiểu Đậu Nha vừa mới nhảy xuống xe,
ta quát lớn một tiếng:
"Viên Trường Lạc, quỳ xuống cho ta!"
Tiểu Đậu Nha sững người.
Sau đó ngẩng đầu, cứng cổ nhìn ta:
"Không! Ta không quỳ! Vì sao lại bắt ta quỳ?!"
"Là Vinh Kỳ An định bắt cóc ta trước, ta chỉ là phản kháng chính đáng! Ai ngờ hắn lại yếu ớt như vậy!"
Bà mẹ chồng sắc mặt tối sầm, vừa định mở miệng,
thì ta đã mặt còn đen hơn, vội vàng cướp lời:
"Còn dám cãi lời! Người đâu, chuẩn bị gia pháp!"
"Thứ nhất, dám đả thương quyền quý mà không biết hối lỗi."
"Thứ hai, khiến tổ mẫu vì ngươi mà lo lắng, đứng ngóng ngoài cửa phủ suốt từ sáng đến tối."
"Tổ mẫu đã cao tuổi, nếu chẳng may có mệnh hệ gì vì ngươi, thì đó chính là đại bất hiếu!"
Đám hạ nhân nhìn ta, trong lòng tiến thoái lưỡng nan.
Dù sao cũng ở ngay cổng lớn, gia pháp xử phạt trước cửa, chính là tự phơi bày nhà mình cho thiên hạ chê cười.
Cuối cùng, mẹ chồng cũng không nhịn được, mở miệng:
"Thôi thôi, Hoan Hỉ, Trường Lạc cũng chịu thiệt thòi rồi, chuyện đánh mắng, phạt vạ gì thì về phủ rồi nói."
Không được, tuyệt đối không thể trở về phủ!
Ta hiểu rất rõ —— nếu trở về, mẹ chồng nhất định sẽ nhân cơ hội xuống tay tàn nhẫn với Tiểu Đậu Nha.
Ta lập tức chắp tay khẩn cầu:
"Mẫu thân, con hiểu người thương cháu gái, muốn bỏ qua chuyện này để bảo vệ Trường Lạc."
"Nhưng con không thể dung túng nó như vậy!"
"Hôm nay nó dám đánh Tam công tử của Tề Vương phủ, ngày mai liệu nó có dám động thủ với Thái tử hay không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hôm nay Vương phi nương nương nhân hậu, không so đo với nó, nếu ngày sau gặp người không dễ nói chuyện thì phải làm sao?"
"Tuy lỗi không hoàn toàn ở Trường Lạc, nhưng phương thức giải quyết có rất nhiều, nó tuyệt đối không nên ra tay đánh người!"
"Người ngoài dù có khen nó là nữ trung hào kiệt, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể buông lỏng giáo dưỡng."
Ta xoay người, lạnh lùng nhìn Viên Trường Lạc:
"Hôm nay bất luận đúng sai, ngươi đều phải lăn vào từ đường quỳ cho ta!"
"Chưa có lệnh, bất kỳ ai tới thăm, tiếp tế, đều xử trí theo gia pháp!"
Tiểu Đậu Nha mắt đỏ hoe, cắn răng quát lên:
"Quỳ thì quỳ! Dù có quỳ ta cũng không nhận mình sai!"
Nói rồi, lạch bạch chạy thẳng vào trong phủ.
Ta thở phào một hơi thật dài.
11
Bà mẹ chồng sầm mặt, một đường đen sì mà quay về viện.
Vừa mới ngồi xuống, một chén trà nóng đã nện thẳng xuống dưới chân ta.
"Hoan Hỉ, chuyện này là thế nào?!"
"Sao nó lại theo con ngoan ngoãn trở về được?!"
Ta lập tức bước lên trước, nắm lấy tay mẹ chồng, đau lòng nói:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Mẫu thân, trà có bỏng không ạ?"
Bà mẹ chồng hất tay ta ra, sắc mặt lạnh băng:
"Hoan Hỉ, lần này con thật khiến ta thất vọng rồi!"
Ta ấm ức nói:
"Mẫu thân nghe con giải thích! Đây là kế hoạch đã thương lượng kỹ càng giữa con và Tề Vương phi."
"Phu quân con vừa mới lập đại công nơi biên ải, Vương phi thân là hoàng thất, đương nhiên lúc này không thể tùy tiện động vào Trường Lạc. Không những không thể phạt, mà còn phải mắng cả tiểu công tử nhà mình để che mắt thiên hạ."
"Vương phi đã hẹn, bảy ngày sau sẽ cùng con và Trường Lạc tới Tướng Quốc tự dâng hương."
"Mẫu thân cũng biết đấy, rừng núi hoang vu, dã thú đầy rẫy... Nếu Tiểu Đậu Nha không may rơi vào miệng thú dữ... Ai còn có thể hoài nghi đến Vương phi và con chứ..."
Bà mẹ chồng vừa nghe, gương mặt lạnh như sương lập tức dịu lại, hiền hòa vô cùng.
"Con nha, thật làm ta lo chếc đi được!"
"Lúc trước còn đang tính, nếu Vương phi không ra tay, ta phải tự mình tìm cách âm thầm trừ khử con nhãi đó. Không ngờ các con đã sớm có kế hoạch, vậy thì ta yên tâm rồi."
"À phải rồi, Vân Trung có gửi thư về, con có lời gì muốn nhắn thì mau viết, ta sẽ cho người gửi đi cùng."
Ta mắt sáng rực như đèn lồng.
Suýt nữa thì quên mất hắn!
Viên Vân Trung, Haizzz , thân làm phụ thân của Tiểu Đậu Nha, chẳng lẽ không nên "đóng góp" một chút hay sao?
Bà mẹ chồng liếc mắt nhìn ta, thái độ vô cùng cao cao tại thượng, cứ như đang nhìn con dâu nhặt được bảo bối:
“Con xem cái bộ dạng hớn hở của mình kìa, vừa nghe tin Vân Trung, tinh thần liền phấn chấn hẳn lên."
"Đúng là cái đồ không có giá trị, nhưng cũng phải công nhận, con trai ta đúng là miếng bánh thơm phức người người thèm muốn."