Mẹ Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 4



"Ây da, thôi, bắt taxi phiền phức thật. Đúng rồi, mẹ có biết lái xe không?" 

Khương Diệp liếc mắt: "Mơ đi, cho dù biết thì bây giờ mẹ cũng không lái được, đừng quên, chỉ số thông minh của mẹ chỉ có mười tám tuổi thôi."

Tôi không vui nói: "Con không được vô lễ với mẹ như vậy."

"Vậy xin hỏi mẹ thân yêu của con, bây giờ chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu?" 

Câu hỏi này làm tôi bí luôn, trong ký ức của tôi chỗ có thể chơi ngoài công viên thì chỉ có sân trượt băng. 

Khương Diệp vẻ mặt ngơ ngác: "Chưa nghe nói bao giờ, không biết, không đi." 

Cuối cùng Khương Diệp phát huy vai trò trụ cột, đưa tôi đến trung tâm trò chơi điện tử.

Tôi vừa đến đã bị thu hút ngay, hoàn toàn như con ngựa bất kham, kéo cũng không giữ được.

Khương Diệp cạn lời: "Rốt cuộc là mẹ dẫn con đi chơi hay là con dẫn mẹ đi chơi?" 

Tôi đáp: "Chẳng lẽ hai chúng ta không thể cùng nhau chơi sao?" 

Khương Diệp cười lạnh: "Tuổi tác cách biệt quá lớn, có khoảng cách thế hệ." 

Tôi: ... Nghịch tử! 

Nhưng rõ ràng nó khẩu thị tâm phi, khi cùng tôi ném bóng rổ, gắp thú, chơi máy nhảy, nó hoàn toàn không hề tỏ ra không tình nguyện chút nào. 

Chơi đến cuối cùng, trái tim mười tám tuổi vẫn còn rục rịch, nhưng cơ thể ba mươi tư tuổi đã bắt đầu kêu gào rồi. 

"Mệt quá mệt quá mệt quá!" 

"Xì, vô dụng!" Khương Diệp miệng thì không tha người, tay lại đưa chai nước đã vặn nắp cho tôi. 

Tôi cũng không vạch trần, yên tâm thoải mái nhận sự phục vụ của nó. 

Ra khỏi trung tâm trò chơi điện tử, chúng tôi cùng nhau đi ăn lẩu. 

Đến khi về nhà tôi hỏi nó: "Hôm nay tâm trạng tốt, con có nguyện vọng gì không? Mẹ giúp con thực hiện!" 

Khương Diệp nhíu mày nhìn tôi một cái, im lặng một lát, nó nói: "Con muốn chuyển trường." 

Chuyển trường? 

Tôi kinh ngạc nhìn nó. Đột nhiên nhớ lại lời Đường Đường nói với tôi, xem ra nó đối với việc vào Quang Hoa, quả thật vẫn canh cánh trong lòng.

Thấy tôi im lặng, sắc mặt Khương Diệp sầm xuống.

Ngay lúc nó chuẩn bị lên lầu, tôi nói: "Được, chúng ta chuyển trường."

Khương Diệp đột ngột quay đầu lại: "Thật sao?"

Tôi gật đầu: "Đương nhiên. Con muốn chuyển đến trường nào?"

Khương Diệp lại lần nữa hỏi lại: "Mẹ nói thật?"

Tôi trịnh trọng gật đầu: "Vậy thì nhất định là thật."

Nó mặt đơ: "Vậy lúc đầu mẹ tốn bao nhiêu tiền, nhất quyết nhét con vào Quang Hoa, rốt cuộc là vì cái gì?"

...

Tôi mất trí nhớ rồi được không, tôi làm sao biết tại sao!

Đứa trẻ này thật là quá không đáng yêu.

"Thôi thôi thôi, mẹ sai rồi được không? Vậy thiếu gia, ngài rốt cuộc muốn chuyển đến trường nào?"

Lần này Khương Diệp không hề úp mở: "Nhất Trung!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi cười khì khì: "Tình sâu nghĩa nặng vậy sao, có phải ở đó có em gái nhỏ nào đang đợi con không?"

Khương Diệp hừ lạnh: "Mẹ tưởng ai cũng giống mẹ chắc."

Nó vừa nói xong, cả hai chúng tôi đều im lặng.

Khương Diệp vẻ mặt phức tạp, nó rõ ràng ý thức được mình đã nói lời không nên nói, nhưng lại cố gắng gồng mình không chịu cúi đầu.

Tôi thở dài: "Cũng chỉ là bây giờ mẹ mất trí nhớ thôi, nếu không mẹ chắc chắn sẽ đánh cho con đến mẹ ruột cũng không nhận ra."

Hiếm khi thấy nó không cãi lại tôi.

Một lúc sau, nó đột nhiên hỏi: "Mẹ có biết cách chuyển trường không?"

Cái này... tôi làm sao mà biết được. 

Nhưng mà rồi sẽ có cách thôi. 

"Chuyện người lớn cứ để người lớn lo, trẻ con chúng ta cứ việc ra lệnh là được." 

Khương Diệp nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu: "Rốt cuộc mẹ định làm gì?

Tôi nhướn mày nhìn nó: "Chúng ta tìm mẹ nuôi của con!"

Khương Diệp: "...Con làm gì có mẹ nuôi!"

Ngay lúc này, điện thoại kết nối, tôi vội vàng lên tiếng: "Đường Đường, con nuôi của cậu muốn chuyển trường, cậu làm mẹ nuôi, sẽ không bỏ mặc nó chứ!"

Đường Đường: ...

Khương Diệp: …

Hiệu suất làm việc của Đường Đường rất cao.

Trong vòng một tuần, cô ấy đã giải quyết xong mọi việc.

Khi đưa giấy chuyển trường cho tôi, vẻ mặt cô ấy đầy ghét bỏ nói: "Cậu cứ việc mà làm tới đi, đợi đến khi cậu khôi phục trí nhớ, xem cậu có hối hận không."

"Chuyện đó không thể nào, tôi còn giận dỗi với chính mình được chắc?"

Tự giận mình? Chẳng phải là tự tìm khổ sao?

Đường Đường lại cười lạnh một tiếng: "Cậu tưởng bao nhiêu năm nay cậu đang làm gì?"

Vừa nói cô ấy vừa nheo mắt lại: "Kỳ lạ, sao cậu không tò mò chút nào về việc bao nhiêu năm nay cậu sống thế nào.” 

“Khương Sanh, cậu thành thật khai báo với tôi, có phải cậu đang giả vờ không?"

Tôi cạn lời: "Tôi đâu có ngốc, tôi và Khương Diệp như nước với lửa, tôi và ba mẹ thì không qua lại gì.” 

“Trong điện thoại ngoài số liên lạc của cậu ra thì chỉ có giao đồ ăn, giao hàng nhanh, thợ sửa chữa. Thế nào?"

Đường Đường vỗ tay: "Cậu cũng biết mình ghê!"

"Không, bây giờ tôi là người ngoài cuộc nhìn rõ."

"Vậy cậu không định về thăm ba mẹ sao?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Không vội, cứ từ từ, chẳng phải nên hàn gắn quan hệ với con trai trước sao?"

"Vậy quan hệ của cậu với con trai bây giờ thế nào?"

Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng tốt, phát triển ổn định."

Nếu không tính việc sáng nay nó tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với tôi.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com