Thật ra đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nó khó chịu ở chỗ nào.
Chỉ vì tôi đập con heo đất của chính mình thôi sao?
Chuyện là thế này.
Vì mất trí nhớ, tôi vẫn chưa quen với việc thanh toán di động mọi lúc mọi nơi, cho nên bất kể đi đâu tôi cũng phải mang theo tiền mặt.
Nhưng tiền mặt ở nhà hết sạch rồi.
Thế là tôi liền để ý đến con heo đất của mình.
Con heo đất này là hồi tôi học cấp hai tự mua.
Lúc đó, ba mẹ đã không còn tịch thu tiền mừng tuổi của tôi nữa, tôi liền mê mẩn việc tiết kiệm tiền.
Đến khi tôi mười tám tuổi đã tiết kiệm được không ít.
Tôi không ngờ nhiều năm như vậy mà nó vẫn còn.
Có thể thấy những năm này, cuộc sống của tôi vẫn khá ổn.
Bây giờ đến lúc nó phát huy tác dụng rồi.
Không hề do dự, tôi đập vỡ nó.
Khương Diệp nghe tiếng chạy đến, hít một ngụm khí lạnh.
"Mẹ đập nó rồi?"
Tôi gật đầu: "Đập rồi!"
Nó nghiến răng nghiến lợi nói: "Con muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ."
Cứ như vậy, bữa sáng chung mỗi ngày cũng bị hủy bỏ, nó tức giận bỏ đi.
Tôi hỏi Đường Đường: "Cậu nói xem rốt cuộc là tại sao vậy?"
"You ask me me ask who? Tự mà ngẫm đi, toàn là nghiệt do cậu tạo ra đấy!" Đường Đường đeo kính râm nghênh ngang bỏ đi.
Cái nồi này tôi không nhận, nếu nhất định phải nói tạo nghiệt, vậy thì tuyệt đối là ba của đứa bé.
Nhưng mà, ba của đứa bé rốt cuộc là ai nhỉ?
Tôi không nhịn được lại lần nữa suy nghĩ về vấn đề này.
Haiz, cái này còn khó hiểu hơn cả nguyên nhân Khương Diệp tức giận.
Bởi vì thái tử gia giận rồi, số tiền kia tôi cũng không dám động vào.
Tôi mua lại một con heo đất mới, rồi lại nhét chúng vào.
Sau khi Khương Diệp tan học về, tôi vênh váo đưa đến trước mặt nó:
"Con xem, giống y hệt cái trước."
Khương Diệp "ồ" một tiếng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không chịu ban cho tôi.
Tôi chỉ có thể xin lỗi: "Mẹ sai rồi, mẹ không nên tự ý đập nó, mẹ tội ác tày trời, mẹ tội ác khó tha. Bảo bối, con tha thứ cho mẹ đi!"
Bình thường nếu tôi nói như vậy, chắc chắn nó sẽ thấy tôi ghê tởm, nhưng hôm nay nó lại không có phản ứng gì.
Vượt qua tôi, nó thờ ơ nói: "Đập rồi thì đập thôi!"
Cái này, cái này hoàn toàn là sự yên tĩnh trước cơn bão, làm sao mà hơi sợ thế này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi chỉ có thể vừa đi theo vừa xin lỗi.
Đến trước cửa phòng nó, nó chặn tôi lại: "Con phải làm bài tập rồi."
Tôi chỉ có thể rút tuyệt chiêu: "Tăng tăng tằng, con xem này, giấy chuyển trường làm xong rồi, tuần sau chúng ta sẽ đi Nhất Trung."
Khương Diệp liếc mắt: "Ồ!"
Tôi: ...
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nhóc con tuổi dậy thì đúng là một bí ẩn chưa có lời giải.
Tôi tưởng Khương Diệp sẽ vì chuyện con heo đất mà đối xử lạnh nhạt với tôi, kết quả sáng hôm sau tỉnh dậy, nó lại như người không có chuyện gì, trước khi ra cửa còn dặn dò tôi mặc thêm áo khoác.
"Không giận nữa sao?" tôi hỏi nó.
Nó nói: "Không có giận!"
Đây chẳng phải là mở mắt nói dối sao!
Nhưng thấy nó rõ ràng không muốn nói nhiều, tôi cũng không xông xáo đi chọc giận nó.
Tôi nói với nó: "Lát nữa mẹ ra ngoài một chuyến!"
"Đi đâu?" Nó hỏi.
Tôi nói: "Đi ngân hàng đổi mật khẩu."
Khá là lúng túng, bản thân mười tám tuổi lại đoán không ra mật khẩu thẻ ngân hàng của bản thân ba mươi bốn tuổi.
Tôi thử hết ngày tháng năm sinh của tất cả mọi người trong nhà, phát hiện đều không đúng.
Tôi mồ hôi nhễ nhại nghĩ: Mật khẩu chẳng lẽ liên quan đến ba của đứa bé? Tôi sẽ không yêu đương mù quáng đến vậy chứ!
Sợ hãi quá!
Khương Diệp dặn dò tôi cẩn thận, sau đó chúng tôi chia tay nhau.
Tôi đến ngân hàng, đổi mật khẩu.
Ra ngoài, tôi mang theo một khoản tiền lớn, muốn đi dạo mua sắm chút đồ.
Kết quả lại phát hiện mình lạc đường.
Tôi ngơ ngác đứng ở ngã tư đường, nhìn cảnh đường phố xa lạ, hoàn toàn không biết mình nên đi đâu.
Tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho Đường Đường, nhưng lại không ai nghe máy.
Cuối cùng tôi gọi cho Khương Diệp.
"Sao vậy?" nó hỏi.
"Mẹ lạc đường rồi!"
Khương Diệp cạn lời: "Lạc đường? Mẹ mấy tuổi rồi? Mẹ đang ở đâu?"
Tôi lắc đầu, sau khi nhớ ra Khương Diệp không nhìn thấy, tôi lại nói: "Không biết."
"Vậy bây giờ mẹ muốn đi đâu?"
"Về nhà."
Khương Diệp càng cạn lời: "Vậy mẹ không biết chặn một chiếc xe, nói địa chỉ cho tài xế, bảo người ta đưa mẹ về sao?"
"Ha ha ha!" Tôi cười gượng gạo: "Con tưởng mẹ thật sự không biết sao? Mẹ chỉ là thử xem con lên lớp có nghịch điện thoại không thôi, bị mẹ phát hiện rồi nhé!"