Mẹ Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 6



Tối đến tôi nhận được điện thoại của Khương Diệp.

Giọng điệu nó không tốt, chất vấn tôi đang ở đâu.

"Đang ăn đồ nướng đây! Có muốn đến không?"

Khương Diệp hừ một tiếng: "Không đi."

Tôi chỉ có thể van xin nó: "Đến mà, đến mà! Người mẹ thân yêu của con không tìm được đường về nhà rồi, cần cục cưng lớn của mẹ đến đón mới về được."

"...Mẹ còn dám!" Khương Diệp hét lớn.

Tôi ha ha cười, không trêu nó nữa: "Đến mà, quán này ngon số một luôn, con không ăn là thiệt đấy!"

Tôi dỗ dành nửa ngày trời, cuối cùng tên nhóc cũng mềm lòng.

Haiz, thân làm mẹ, tôi thật là quá hèn mọn.

Tôi nói địa chỉ cho nó. Nó nghe xong im lặng, sau đó nói: "Con đến ngay."

Nó đến nhanh thật, cũng chỉ gần một tiếng đồng hồ.

Tôi cạn lời: "Đồ ăn nguội hết rồi, sao con không đến muộn hơn chút nữa?"

Khương Diệp trừng mắt: "Mẹ không biết từ nhà đến đây mất gần một tiếng sao?"

Haiz, còn nhỏ tuổi mà nóng nảy thật!

"Con lắm lời con lắm lời, mau ăn đi!"

Khương Diệp nghịch nghịch mấy cái xiên tre, nó hỏi: "Sao mẹ lại đến đây? Mẹ đi thăm họ rồi à?"

Tôi lắc đầu: "À, không có!"

Nó nhíu mày: "Vậy mẹ đến đây làm gì?"

"Đi thăm lại chỗ cũ thôi mà!" 

"Vô vị!" Nó nói. Xong lại cúi đầu, một xâu thịt ba chỉ lật qua lật lại trên tay nửa ngày trời mà vẫn chưa ăn: "Mẹ có thể đi thăm họ mà." 

Tôi liếc mắt: "Thôi thôi, ăn của con đi, trẻ con lo nhiều chuyện thế làm gì."

Khương Diệp lại sắp nổi nóng.

Tôi vội vàng nói: "Họ sống rất tốt, nhận nuôi một đứa trẻ, cả nhà hòa thuận vui vẻ. Làm phiền họ làm gì!" 

Khương Diệp hừ một tiếng: "Vậy có bản lĩnh thì mẹ đừng đến đây!" 

Thật là đại nghịch bất đạo. 

"Mau ăn đi, ăn xong còn về nhà, lạnh c.h.ế.t mất." 

Khương Diệp nhìn cánh tay trần của tôi, lông mày nhíu lại. 

"Đáng đời!" Nó nói. Nhưng tay chân nhanh nhẹn cởi áo khoác của mình đưa cho tôi. 

Tôi cũng không khách sáo, thật sự rất lạnh. 

Khương Diệp lúc này mới ăn một miếng. 

Nó với vẻ mặt ghét bỏ nói: "Đây chính là cái mẹ nói là ngon số một sao? Mẹ có vấn đề về vị giác à?" 

Tôi: "...Im miệng, ăn của con đi." 

Vì một đêm giày vò này, ngày hôm sau, tôi vinh dự bị cảm. 

Đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhũn, khó chịu quá. 

Khương Diệp vừa pha thuốc cho tôi vừa trách móc, giống như nó mới là phụ huynh vậy.

"Có cần con xin nghỉ học ở nhà chăm sóc mẹ không?" nó hỏi. 

Tôi gật đầu: "Được đó được đó!" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khương Diệp: "...Mẹ dù có do dự một chút thôi cũng là tôn trọng việc học hành của con rồi." 

Tôi: "Dạo này mẹ học được một từ, đặc biệt hợp với con, cái miệng hại cái thân!"

Khương Diệp: "...Cả ngày xem mấy cái linh tinh gì vậy? Mẹ livestream chưa? Mẹ biết mẹ nợ bao nhiêu tiếng rồi không?"

Vừa nghe thấy câu này, tôi vội vàng kéo chăn che kín người: "Ây da, buồn ngủ quá!"

Trốn tránh như vậy, tôi liền ngủ thiếp đi thật, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng đóng cửa.

Haiz, đứa con trai lớn tốt bụng của tôi bỏ tôi mà đi rồi, quả nhiên tôi không quan trọng bằng việc học của nó!

Sau đó tôi bị đói đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy Khương Diệp đang vùi đầu giải đề.

Nghe thấy tiếng động nó đặt bút xuống: "Đợi chút, con đi lấy cháo cho mẹ, rồi uống thuốc."

Ăn xong cháo, tôi hồi phục năng lượng.

"Bé ngoan, mẹ ngủ một giấc đến tối luôn rồi à?"

"Tối gì?"

"Chẳng phải con tan học rồi sao?"

Khương Diệp vặn đầu tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mặt trời to thế này, mẹ mơ giữa ban ngày gì đấy!"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Con không đi học à!" Tôi vẻ mặt vui mừng.

Khương Diệp ngại ngùng: "Con sợ mẹ c.h.ế.t ở nhà!"

Tôi thở dài: "Haiz, con trai tôi đúng là một chàng trai ấm áp, không biết sau này cô tiên nhỏ nào có phúc hưởng được!"

Khương Diệp: "...Im miệng đi, mẹ!"

Cơ thể tôi yếu hơn tôi tưởng.

Một trận cảm cúm lại hành hạ đi hành hạ lại suốt ba ngày.

Khương Diệp muốn đưa tôi đến bệnh viện, tôi thà c.h.ế.t cũng không chịu.

Nó rất tức giận nói: "Mẹ là trẻ con chắc? Không biết bị bệnh thì phải đi bệnh viện sao?"

Tôi lý không mạnh nhưng khí thế hùng hổ: "Ai mà chẳng là trẻ con? Con không biết bây giờ mẹ mười tám tuổi sao?"

Khương Diệp nghiến răng nghiến lợi: "Đồ bà già mười tám tuổi!"

...

Tốt lắm, tôi rút lại câu nói nó là chàng trai ấm áp!

May mà đến ngày thứ tư, tôi cuối cùng cũng khỏi bệnh.

Đồng thời cũng đến ngày Khương Diệp chuyển trường.

Khương Diệp tuy rằng nhìn không có phản ứng gì lớn, nhưng tôi cảm giác được, nó đặc biệt vui.

Tôi lại không nhịn được mà nhiều chuyện.

"Rốt cuộc Nhất Trung có gì, mà có sức hấp dẫn lớn với con như vậy?"

Khương Diệp liếc mắt: "Nghĩ lung tung cái gì vậy, bạn thân nhất của con đều ở đó!"

Ồ, thì ra là vậy.

"Xin lỗi con nhé!" Tôi xin lỗi nó.

"Cái gì?"

"Hồi đó không để ý đến nguyện vọng của con mà không cho con học Nhất Trung, mẹ xin lỗi con."

Tôi tưởng Khương Diệp sẽ đáp một câu "Biết vậy là tốt rồi", kết quả nó lại nói: "Không cần đâu, con biết mẹ là vì tốt cho con."

Tôi cảm động, ôm chầm lấy nó: "Con trai lớn tốt bụng của mẹ ơi!"

Khương Diệp hét lớn: "Bỏ ra! Đã bảo mẹ bao nhiêu lần rồi, nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com