Mẹ Nguy Kịch Chồng Bắt Tôi Viết Giấy Vay, Tôi Kiện Ra Toà Chia Luôn Tài Sản

Chương 1



 

Chồng tôi thu nhập gần triệu bạc mỗi năm, vậy mà bắt tôi chia đôi từng đồng lẻ tiền sinh hoạt.

 

Tôi xin anh ta mượn năm chục ngàn để cứu mẹ ruột đang hấp hối, anh ta không những không cho, mà còn thản nhiên đưa tôi tờ giấy nợ, bắt viết tay, ghi rõ lãi suất.

 

Tôi không mượn.

 

Tôi bán hết vòng vàng trang sức, bán cả ký ức tuổi thanh xuân, để giữ lại một chút nhân phẩm cuối cùng.

 

Thế mà khi mẹ anh ta gãy chân, anh ta ra lệnh tôi nghỉ việc để ở nhà chăm sóc, còn phán:

 

“Mẹ tôi nuôi tôi khổ thế nào cô có biết không? Cô là con dâu, chăm là chuyện hiển nhiên. Mà lương của cô cũng đâu có đáng bao nhiêu.”

 

Trước mặt cả họ hàng nội ngoại, tôi móc ra tờ giấy nợ đã xé vụn, ném thẳng vào mặt anh ta:

 

“Mẹ tôi nguy kịch, anh bắt tôi viết giấy vay. Mẹ anh gãy chân, tôi phải hầu hạ không công? Đời anh là vàng còn đời tôi là đất à?”

 

01

 

7 giờ tối, phố lên đèn. Ánh sáng rực rỡ vắt ngang bầu trời như vệt son giả trét lên bộ mặt thành phố.

 

Tôi đẩy xe hàng đi qua siêu thị đông nghịt người, cả người mỏi rã rời như cái vỏ bị vắt cạn.

 

Trong xe có sữa nhập khẩu con tôi thích, có băng vệ sinh tôi sắp cần dùng, thêm mấy bịch bánh bao đông lạnh đang giảm giá.

 

Vừa đến quầy thanh toán, Giang Xuyên – chồng tôi – rút điện thoại ra, tưởng để quét mã trả tiền, ai dè...

 

“Sữa: 32,8. Băng vệ sinh: 19,9. Đồ vặt: 12,5. Tổng: 65,2. Em chịu 37,8. Chuyển khoản đi.”

 

Giọng hắn bình thản, đều đều, lạnh tanh như phát lệnh hành hình. Chẳng to, nhưng mỗi từ như đinh đóng vào mặt.

 

Cô bán hàng nhướng mày. Bà dì phía sau nhìn tôi như sinh vật lạ. Tôi đỏ mặt tới mang tai.

 

Con trai năm tuổi đứng bên ngước nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe đầy thắc mắc:

 

“Ba ơi, sao mẹ mua đồ mà phải trả tiền cho ba?”

 

Hắn cúi xuống, chỉnh cổ áo, rồi rất nghiêm túc dạy con:

 

“Trần Trần, nhớ kỹ. Cha con ruột cũng phải rạch ròi tiền bạc. Đây là quy củ.”

 

Quy củ.

 

Lại là cái từ gớm ghiếc đó.

 

Từ lúc cưới nhau, “quy củ” là vòng kim cô siết vào đầu tôi – điện nước chia đôi, ăn uống tách tiền, quần áo con mặc, mẹ mua – cũng phải gửi nửa tiền lại cho ba nó.

 

Ngoài mặt, hắn sống như đại gia – lương năm chín trăm ngàn, làm kỹ sư cấp cao, đi xe sang, ở chung cư hạng A.

 

Còn bên trong? Một tâm hồn nhão nhoét, keo kiệt, lạnh lùng, nhỏ mọn như cái nắp chai, và tuyệt nhiên không biết xài chữ “tình người.”

 

Tôi cắn môi, mở điện thoại, định chuyển khoản.

 

Màn hình sáng lên, tin nhắn WeChat bật đến.

 

Là Lâm Hạo, em trai tôi. Một bức ảnh trắng đen đập thẳng vào mắt:

 

“Giấy báo nguy kịch.”

 

Tôi sững người.

 

Dưới ảnh là đoạn ghi âm. Tôi run tay bấm mở.

 

Giọng Lâm Hạo nghẹn lại:

 

“Chị… Mẹ bị xuất huyết não, đang cấp cứu. Bác sĩ nói… nói cần năm mươi ngàn tiền mổ, càng sớm càng tốt…”

 

Tim tôi đập loạn. Cả thế giới như tắt âm. Chỉ còn tiếng đập thình thịch của trái tim, dội từ lồng n.g.ự.c lên tai.

 

“Chuyển khoản đi, còn ngây ra đó làm gì?”

 

Giọng Giang Xuyên gắt nhẹ, kéo tôi về thực tại.

 

Tôi quay sang nhìn gương mặt lạnh tanh như tượng sáp của hắn, giọng khản đặc:

 

“Giang Xuyên… mẹ em cấp cứu… cần gấp 50 ngàn để mổ. Anh… có thể cho em mượn trước được không?”

 

Tôi nuốt hết tự trọng, dẹp hết sĩ diện, chỉ mong hắn – người đầu ấp tay gối – mở lòng làm người.

 

Hắn nhìn tôi. Ánh mắt hắn trống rỗng như cái két rỗng tình người.

 

Vài giây trôi qua dài như một đời.

 

Rồi… hắn xoay người, đi vào phòng sách.

 

Tôi tưởng hắn lấy thẻ ngân hàng, mắt đỏ hoe vì xúc động.

 

Nhưng…

 

Khi trở lại, tay hắn không phải thẻ, mà là một tờ giấy A4 trắng và cây bút mực.

 

Hắn đặt cái “combo m.á.u lạnh” đó lên bàn, nói tỉnh queo:

 

“Được. Viết giấy nợ đi.”

 

“Lãi suất theo ngân hàng. Anh cũng đâu tính thêm gì em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cái giọng điệu thản nhiên, nhẹ như gió thoảng, vậy mà sát thương hơn cả một cái tát.

 

Tôi nhìn hắn như nhìn một cái xác sống, rồi quay lưng đi vào phòng ngủ.

 

Mỗi bước đi như giẫm lên lưỡi dao.

 

02

 

Tôi mở tủ, lôi hộp trang sức ra.

 

Chiếc nhẫn kim cương cầu hôn, từng khiến tôi xúc động phát khóc, giờ trơ lạnh như đá bào.

 

Sợi dây chuyền vàng mẹ tôi đeo ngày tiễn tôi đi lấy chồng, vẫn nằm nguyên đó – nặng trĩu như sự thất vọng của bà với cuộc hôn nhân này.

 

Rồi tôi thấy chiếc hộp nhung cũ kỹ.

 

Bên trong là vòng tay vàng cổ, di vật bà ngoại tôi để lại. Kỷ vật duy nhất tôi thề sẽ không bao giờ bán.

 

Tay tôi run run.

 

Nhưng tôi vẫn lấy ra. Nắm chặt.

 

Lạnh.

 

Lạnh buốt.

 

Như nhân tình thế thái đời này vậy.

 

Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ.

 

Tôi đem chiếc vòng đến tiệm vàng lớn nhất thành phố.

 

Đặt lên quầy, nhìn nhân viên cân đo, tính tiền, ánh đèn sáng rực hắt lên gương mặt vô cảm của cô gái bán hàng.

 

Số tiền chuyển vào tài khoản – lạnh như kim loại, lạnh như thứ tình cảm tôi từng tin là vợ chồng.

 

Tôi bước ra phố. Mặt trời chói chang, nhưng chẳng sưởi ấm được tim tôi.

 

Tôi lau nước mắt, chuyển khoản đủ cho Lâm Hạo.

 

Trong điện thoại, nó vẫn nghẹn ngào hỏi:

 

“Chị ơi, tiền đâu ra vậy…”

 

Tôi cười nhẹ, nuốt nước mắt:

 

“Chị còn chút tiền riêng. Em lo cho mẹ đi.”

 

Cúp máy.

 

Xe chạy ngược về nhà.

 

Qua ô kính, tôi nhìn những mái nhà trôi ngược lại phía sau, cảm giác như cả thế giới đang rời bỏ tôi.

 

Cái nơi tôi gọi là “nhà” kia, có lẽ còn lạnh hơn cả trời đông rét mướt ngoài kia.

 

Lạnh… và thối nát.

 

Một hố băng khổng lồ mà tôi đã bị chôn vùi suốt bao năm, không hay biết.

02

 

Ca mổ của mẹ tôi thành công.

 

Chi phí hồi phục sau đó, tôi chi trả toàn bộ bằng tiền tiết kiệm và khoản thưởng cuối năm vừa lĩnh. Không thiếu một xu.

 

Tôi chưa từng mở miệng nhắc Giang Xuyên một chữ “tiền” nữa – không phải vì kiêu hãnh, mà là tôi biết anh ta không xứng để tôi mở miệng cầu xin.

 

Còn tờ giấy A4 trắng – bản “giấy nợ” mà anh ta từng lạnh lùng đặt trước mặt tôi – nằm đó suốt nửa tháng, như một tấm bia mộ chôn xác cái thứ gọi là “chồng vợ” giữa chúng tôi.

 

Giang Xuyên? Hắn xem như chưa từng có chuyện gì.

 

Hắn vẫn về nhà là mở bảng Excel, tôi vẫn máy móc mở app ngân hàng. Chúng tôi rạch ròi đến bệnh hoạn, chia đôi từng đồng, nhưng không còn chia sẻ một hơi thở, một câu nói dư thừa nào.

 

Cho đến một tối, cách đây đúng một tháng.

 

Tôi vừa tắm xong, tóc còn ướt, đang định về phòng thì Giang Xuyên gọi giật lại:

 

“Khoan đã, ra đây chút.”

 

Tôi bước ra, thấy hắn ngồi vắt chân trên sofa, bàn trà trước mặt đặt một tập giấy dày dặn, in rõ logo công ty luật.

 

“Anh nghĩ rồi, viết tay không đủ tính pháp lý. Mất là phiền.”

 

Hắn đẩy tập giấy về phía tôi, điệu bộ lạnh lùng như thể đang xử lý hợp đồng với đối tác.

 

“Đây là hợp đồng anh nhờ pháp vụ soạn. Em ký đi.”

 

Tôi cúi đầu nhìn.

 

Dòng đầu tiên in đậm: “HỢP ĐỒNG VAY TIỀN CÁ NHÂN”.

 

Mục “Người vay”: Lâm Vãn.

Mục “Người cho vay”: Giang Xuyên.

Số tiền: 50.000 chẵn.