Mẹ Nguy Kịch Chồng Bắt Tôi Viết Giấy Vay, Tôi Kiện Ra Toà Chia Luôn Tài Sản

Chương 3: Chương 2



Lãi suất: 7.23%/năm, chính xác đến hai chữ số thập phân.

Điều khoản trả nợ, thời gian, trách nhiệm pháp lý… đầy đủ, chặt chẽ như xiềng xích.

 

Tôi nhìn con số ấy – 50.000 – mà thấy nóng rát nơi mắt.

 

Không phải vì tiền, mà là vì sự nhục mạ trần trụi.

 

Hắn không quên. Chỉ là chờ tôi cúi đầu đến cùng, rồi mới dứt khoát giẫm nát tự trọng tôi bằng giấy tờ hợp pháp.

 

“Giang Xuyên,” – tôi ngẩng lên, giọng bình tĩnh đến lạnh buốt.

“Anh từng yêu tôi chưa?”

 

Hắn cau mày, như thể bị hỏi một câu ngu xuẩn:

 

“Đừng lôi mấy chuyện vớ vẩn đó vào. Ký hay không ký?”

 

“Ký.”

 

Tôi cầm bút. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, một nụ cười chiến thắng kinh tởm.

 

Tôi mở nắp bút – và xoay cổ tay, vạch nguyên cả đống mực đen ngoằn ngoèo như rạch lên mặt hắn.

 

Rồi không dừng lại, tôi chộp bản hợp đồng, cùng luôn tờ giấy A4 trắng năm đó còn nằm trong ngăn bàn, xé vụn nát từng mảnh.

 

“Xoẹt—”

 

Tiếng giấy rách vang lên giữa căn hộ như tiếng roi quất vào mặt Giang Xuyên.

 

“Cô điên rồi hả?!” – hắn bật dậy, chỉ tay vào mặt tôi, giọng mất kiểm soát.

 

“Lâm Vãn, cô không vay tiền mà dám xé hợp đồng của tôi?!”

 

Tôi nhìn hắn – kẻ từng ngủ bên tôi bao năm, mà giờ lạ lẫm như rác ngoài đường.

 

Tôi tung mảnh giấy lên không trung, từng mảnh bay tơi tả, rơi xuống bộ vest hắn mặc – cái thứ bọc bên ngoài cái ruột rỗng tuếch.

 

“Tiền đó, tôi chưa từng vay. Đừng có tự ảo tưởng mà in hợp đồng như mafia đòi nợ.”

 

Tôi tiến tới thùng rác, nhặt nắp, nhét toàn bộ đống giấy vụn vào.

 

Sau đó, tôi tháo chiếc nhẫn cưới khỏi tay – chiếc nhẫn hắn từng dùng để “cam kết trọn đời”.

 

Giờ nó chỉ là một vòng kim loại giả danh tình nghĩa.

 

Tôi không chần chừ, ném thẳng nó vào đáy thùng.

 

“Đồ của anh, trả lại anh.”

 

Xong, tôi quay lưng, bước vào phòng ngủ.

 

Đóng cửa lại, cách biệt tôi với toàn bộ tiếng gào rú phía sau.

 

Lưng tựa cánh cửa, toàn thân run rẩy. Không phải vì sợ, mà là vì quá mệt.

 

Tôi nghĩ, đây là dấu chấm hết – dấu chấm hết cho một cuộc hôn nhân tồi tệ mà tôi đã cố nhắm mắt chịu đựng.

 

Nhưng tôi đã lầm.

 

Đây chỉ là khúc dạo đầu của trận chiến khốn kiếp.

 

Khi tôi gom hết giấy vụn vứt đi, mắt tôi dừng lại ở một mảnh nhỏ, trên đó vẫn còn vẹn nguyên hai chữ: “lãi suất” – bên cạnh là con số 7.23% gọn gàng như một vết sẹo.

 

Tôi lặng lẽ nhét nó vào ví – như nhặt một vỏ đạn sau chiến trường.

 

Để nhắc mình, cuộc hôn nhân này từng rạch vào tim tôi sâu tới mức nào.

 

—-------------

 

Sau cú “xé hợp đồng” đầy kịch tính, Giang Xuyên chính thức vứt luôn lớp mặt nạ.

 

Từ hôm đó, anh ta dán thẳng hóa đơn chi tiêu lên cửa phòng tôi như giấy đòi nợ.

 

Điện, nước, gas, rác sinh hoạt, phí quản lý chung cư – mục nào ra mục nấy, bên dưới đều có bút đỏ cộng lại chính xác từng đồng.

 

Đôi lúc tôi nhìn mấy tờ giấy ấy, cứ tưởng đang ở trọ, chứ không phải vợ chồng chung nhà.

 

Nhưng tôi chẳng thèm nói nửa lời. Mỗi ngày tan làm về, tôi gỡ hóa đơn, chuyển đúng số tiền anh ta ghi, không lệch một xu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi không thua vặt, không “chơi trò nhây”. Tôi đang chuẩn bị chiến một trận cho sạch sẽ.

 

Tôi liên lạc với Tô Tình – bạn thân thời đại học, hiện là luật sư ly hôn mát tay có tiếng trong ngành.

 

Sau khi nghe tôi kể chuyện chia đôi tiền từng món quà cho con, cho đến màn "bắt viết giấy vay tiền" cứu mẹ ruột, bên kia im lặng rất lâu.

 

Cuối cùng, cô ấy thở dài một câu:

 

“Vãn Vãn… cậu sống như vậy bao năm, không mệt à?”

 

Chỉ một câu đó, tôi sụp đổ.

 

Tôi trốn vào nhà vệ sinh công ty, khóc đến nghẹt thở. Khóc như chưa từng được khóc.

 

Khóc xong, chỉ còn lại lửa.

 

Tô Tình chỉ đạo tôi như một chiến lược gia:

 

“Tất cả lịch sử chuyển khoản, tất cả ảnh hóa đơn, chụp lại, lưu trữ. Sau này ra tòa, đây sẽ là thứ cậu đá hắn ra khỏi nhà mà không dính hạt bụi.”

 

Tôi làm đúng lời Tô Tình dặn — chụp màn hình tất cả các khoản chuyển tiền, chụp lại từng tờ hóa đơn được in và dán thẳng vào cửa phòng tôi như bảng giá ngoài chợ, phân loại tỉ mỉ, lưu vào ổ đĩa đám mây riêng có mã khóa.

 

Tôi chẳng khác gì một thám tử điều tra... cái c.h.ế.t của chính cuộc hôn nhân thối nát mình đang sống.

 

Cuối tuần, tôi đang ngồi chơi lego với con trai, Giang Xuyên nhận được cuộc gọi.

 

Chỉ nghe một lúc, sắc mặt anh ta lập tức biến đổi.

 

Loa ngoài bật lớn, giọng Giang Nguyệt - em gái anh ta - the thé vang lên:

 

“Anh! Mẹ bị ngã rồi! Gãy chân! Đang cấp cứu ở bệnh viện trung tâm!”

 

Anh ta cuống cuồng đứng dậy, vơ lấy chìa khóa xe.

 

Nhưng trước khi lao ra khỏi cửa, anh ta không quên quay đầu lại, ra lệnh như chủ sai giúp việc:

 

“Em nghỉ làm vài hôm đi. Vào viện chăm mẹ anh.”

 

Tôi không buồn ngẩng đầu, vẫn bình thản cùng con trai lắp tiếp mảnh lego cuối cùng.

 

“Dự án em đang chạy giai đoạn nước rút, không đi được.”

 

Chưa kịp cúp máy, Giang Nguyệt ở đầu dây đã tru lên:

 

“Anh nghe chưa! Chị ta thái độ thế đấy! Mẹ thường ngày đối xử với chị ta tốt như thế mà chị ta nỡ lòng nào!”

 

Tốt?

 

Tôi bật cười, cười khẩy đến mức gãy cả lòng tin mỏng manh còn sót lại trong tôi.

 

Lưu Mai — mẹ chồng tôi — từ ngày tôi bước chân vào cái nhà này đã coi tôi không khác gì ô-sin mặc váy cưới.

 

Bà ta suốt ngày đi rêu rao:

 

“Con tôi lấy cô là phúc bảy kiếp nhà cô. Về làm dâu thì biết điều mà hầu hạ nó. Hầu luôn cả nhà chúng tôi.”

 

Cái kiểu "nuôi con trai rồi bắt con dâu trả nợ" này không biết bà học từ đời nhà Chu nào mà đắc ý đến vậy.

 

Còn chuyện chia đôi chi tiêu?

 

Lúc tôi nói thấy lố bịch, ai là người đầu tiên bênh Giang Xuyên?

 

“Phụ nữ mà cứ chăm chăm đếm tiền thì tầm thường lắm! Nó làm vậy là rèn cho cô tính độc lập, hiểu chưa!”

 

Thì ra "độc lập" trong từ điển nhà này nghĩa là: tiền thì chia nửa, trách nhiệm thì ôm trọn.

 

Giờ bà ta gãy chân thì lập tức biến tôi thành y tá không lương? Vả mặt nhanh thật.

 

Giang Xuyên không nói thêm lời nào, chỉ lườm tôi một cái tóe lửa, rồi “rầm” một tiếng — cửa đóng như giáng án tử.

 

Tôi cứ tưởng thế là xong.

 

Ai ngờ đâu, tối đó — anh ta tặng tôi một màn kịch hoành tráng.

 

Một “cuộc họp gia đình” được tổ chức không báo trước tại phòng khách nhà tôi.

 

Lưu Mai nằm chễm chệ trên ghế sofa, chân bó bột gác cao, mặt như đưa đám, tay cầm khăn vừa rên vừa thở.