Mẹ Nguy Kịch Chồng Bắt Tôi Viết Giấy Vay, Tôi Kiện Ra Toà Chia Luôn Tài Sản

Chương 5



 

Diễn không trượt phát nào.

 

Còn Giang Xuyên? Mất hết mặt mũi.

 

Anh ta gào lên như chó bị giẫm đuôi, giơ tay định tát thẳng vào mặt tôi.

 

Lần này, tôi không né.

 

Tôi nhìn trừng trừng vào bàn tay đang giơ lên như vung chổi quét rác, ánh mắt không chớp, không sợ hãi, chỉ toàn lạnh lẽo và khinh bỉ.

 

“Đánh đi.”

 

“Đánh cho đã cái tay keo kiệt của anh đi.”

 

“Tiền thuốc, tiền nghỉ việc, tiền tổn hại tinh thần, à còn cái tiền ngu vì lấy nhầm chồng nữa — tôi cộng vào hóa đơn tháng này luôn cho gọn.”

 

Bàn tay anh ta khựng lại giữa không trung.

 

Cách mặt tôi chưa đầy năm phân, nhưng không dám chạm vào.

 

Tôi đứng yên. Không lùi, không né.

 

Trong phòng chỉ còn lại tiếng ho gằn gằn như bò kêu của mẹ chồng và hơi thở gấp gáp của Giang Xuyên.

 

Tôi biết, trận này tôi vừa vả vỡ mồm cả ổ rắn độc, mà mới chỉ là khúc dạo đầu.

 

05

 

Buổi "họp gia đình" vớ vẩn đó tan như bong bóng trong tiếng ho rống như bò của mẹ chồng và khuôn mặt tím tái vì tức mà không làm gì được của Giang Xuyên.

 

Giang Nguyệt khệ nệ đỡ mẹ chồng đứng dậy như dọn xác pháo xịt, vừa đi vừa quay lại lườm tôi như thể tôi vừa đốt nhà tổ cô ta. Cái bản mặt trợn trừng hằn học không quên để lại ánh nhìn "sẽ quay lại".

 

Mời quay, cửa nhà tôi không giữ rác.

 

Bọn họ đi rồi, căn phòng rộng như sân bóng chỉ còn lại hai cái xác — tôi và Giang Xuyên.

 

Tôi không thèm liếc anh ta lấy nửa con mắt.

 

Đi thẳng vào phòng, mở vali.

 

Bắt đầu dọn đồ. Không khóc, không nói, không kêu ai ơi.

 

Từng món đồ tôi gập gọn lại, cho vào như thể đang đóng nắp cho một cuộc hôn nhân c.h.ế.t thối.

 

Quần áo, vật dụng, rồi tới đồ của con trai — từng chiếc áo, từng món đồ chơi nhỏ, cả cuốn truyện Ultraman mà thằng bé yêu thích nhất.

 

Giang Xuyên đứng ở cửa phòng, câm như hến, mắt dõi theo tôi từng động tác.

 

Ngọn lửa hừng hực ban nãy biến đâu mất, chỉ còn lại vẻ bối rối thảm hại.

 

“Vãn Vãn... đừng làm loạn nữa.”

 

Giọng anh ta hạ xuống, khàn đặc như sắp khóc.

 

“Cả nhà mình mà... Có gì thì từ từ bàn. Mẹ anh... anh nghĩ cách khác.”

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn cái mặt mà tôi từng yêu như điếu đổ suốt bảy năm, giờ chỉ thấy... chướng tai gai mắt.

 

“Cả nhà?”

 

Tôi bật cười, tiếng cười lạnh đến mức làm nhiệt độ trong phòng tụt ba độ.

 

“Anh để mẹ tôi nằm chờ c.h.ế.t ngoài phòng mổ, còn bản thân thì ngồi nhà in hợp đồng vay tiền như chủ nợ. Từ lúc đó, chúng ta đã không còn là ‘cả nhà’ nữa.”

 

“Anh với tôi là gì? Là bạn cùng thuê nhà. Chia đôi từng đồng. Mỗi người một bên giường, lạnh tanh như ngăn đá.”

 

“Và bây giờ, tôi — đối tác thuê chung này — tuyên bố chấm dứt hợp đồng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngay khi tôi kéo khóa vali, con trai tôi — Trần Trần — ôm chặt lấy chân tôi, mặt mếu máo, giọng non nớt:

 

“Ba... ba đừng bắt nạt mẹ.”

 

Câu nói ngắn ngủn mà chọc thủng luôn lớp mặt nạ tử tế cuối cùng của Giang Xuyên.

 

Anh ta lao tới, tính giành con từ tay tôi, tính lôi kéo cảm xúc.

 

“Trần Trần, lại đây với ba... Mẹ đùa với con thôi mà.”

 

Tôi bế con lên, né khỏi tay anh ta như né rắn.

 

“Chúng ta không đùa. Chưa từng đùa.”

 

Tôi kéo vali ra khỏi phòng. Anh ta lẽo đẽo theo sau, tới tận cửa thang máy, rống lên như con thú bị vồ mất mồi:

 

“Lâm Vãn! Hôm nay cô bước ra khỏi đây, sau này đừng mơ gặp lại con trai!”

 

Tôi dừng lại.

 

Quay đầu, mắt lạnh như băng:

 

“Ồ? Vậy hả?”

 

Không tranh cãi, không đôi co. Tôi rút điện thoại ra, bấm số nhanh, bật loa ngoài.

 

Tiếng chuông reo chưa tới ba hồi, đầu dây bên kia bắt máy.

 

Tô Tình. Luật sư ly hôn m.á.u mặt, cứng như thép nguội, bạn thân tôi.

 

“Alo, Vãn Vãn, có chuyện gì thế?”



 

Tôi giữ nguyên giọng điệu điềm nhiên, cầm chắc điện thoại nói to rõ:

 

“Tô Tình, Giang Xuyên vừa đứng chặn cửa, bảo nếu tôi bế con đi hôm nay thì sau này đừng mơ gặp lại nó. Cô xử lý đi.”

 

Đầu dây bên kia, Tô Tình im lặng một nhịp ngắn. Cô ấy hiểu. Hiểu ngay lập tức.

 

Chưa tới ba giây sau, giọng cô ấy vang lên — dứt khoát, sắc lẹm, không thừa một hơi thở:

 

“Chào anh Giang Xuyên, tôi là Tô Tình — luật sư đại diện của chị Lâm Vãn.”

 

“Thứ nhất, tôi nhắc cho anh nhớ: theo Bộ luật Dân sự hiện hành, trong quá trình ly hôn, cả hai bên đều có quyền thăm nom con. Không ai, kể cả cha ruột, có quyền cấm đoán người còn lại tiếp xúc với con cái. Anh vừa đe dọa tước quyền của thân chủ tôi trước mặt nhân chứng — lời này có thể trích dẫn nguyên văn đưa ra tòa.”

 

“Thứ hai, hành vi đe dọa, đuổi đánh, kiểm soát vợ bằng hình thức tinh thần, gây bất an, tạo áp lực trong thời gian sống chung được xem là hành vi bạo lực gia đình phi thể chất, và có thể bị khởi kiện kèm yêu cầu xin lệnh bảo vệ khẩn cấp.”

 

“Thứ ba, toàn bộ bằng chứng thân chủ tôi cung cấp cho tôi gồm: hình ảnh hợp đồng vay tiền với lãi suất, tin nhắn yêu cầu chia đôi từng đồng, giấy dán đòi tiền điện nước như tờ nợ — đều đủ điều kiện để chứng minh anh có hành vi bạo hành kinh tế, cấu thành căn cứ bất lợi khi xét xử quyền nuôi con.”

 

Giọng Tô Tình không một chút d.a.o động, từng từ như búa đóng vào đầu Giang Xuyên. Còn tôi thì im lặng đứng đó, ôm con, lạnh lùng nhìn bộ mặt không còn giọt m.á.u của hắn.

 

Có lẽ cả đời này hắn cũng không ngờ, người phụ nữ mà hắn xem là con cừu nhẫn nhịn mấy năm nay, lại có thể có ngày dám vùng lên, dám chơi bài pháp lý bài bản đến thế.

 

Chưa kể sau lưng tôi, còn có cả Tô Tình – cái tên mà dân ngành luật ai nghe cũng phải kiêng dè ba phần.

 

Giang Xuyên đứng đó, miệng mấp máy, tay buông thõng. Cái mặt hắn chuyển từ đỏ bầm sang trắng bệch, rồi xám xịt như tro tàn.

 

Cạn lời. Cạn chiêu.

 

Tôi không buồn nói thêm lời nào.

 

Tôi cúp máy. Bế con. Kéo vali, đi thẳng vào thang máy.

 

Cửa thang máy khép lại từ tốn, chậm rãi… như cắt đứt nốt cái dây cuối cùng giữa tôi và cái người từng gọi là “chồng”.

 

Ánh mắt cuối cùng tôi nhìn thấy — là gương mặt bơ phờ, trắng bệch, đầy bất lực của hắn.