06
Chỉ sau một ngày rời khỏi “tổ rắn” ấy, điện thoại của tôi nổ tung như trực tổng đài giữa giờ cao điểm.
Gọi, nhắn, WeChat — dồn dập.
Ban đầu là chửi.
“Lâm Vãn, cô muốn cái nhà này nát ra mới vừa lòng hả?”
“Cô dẫn con đi như ăn trộm thế là sao? Một đứa đàn bà dắt con đi lang thang ngoài đường nhìn có ra gì không?”
Chửi không ăn thua, chuyển sang nỉ non.
“Anh sai rồi… anh không nên bắt em nghỉ việc. Em về đi, mình sống lại từ đầu được không?”
“Vãn Vãn, về đi mà, con nhớ mẹ đó…”
Tôi chẳng buồn mở. Tin nhắn không đọc. Cuộc gọi không nghe. Cứ để báo tin nhắn đỏ lè, đỏ loét trên màn hình cho hắn sốt ruột chết.
Không nghe thì không tức.
Nhưng Giang Xuyên là thể loại mặt dày ba lớp xi măng. Khi mềm mỏng cũng không ăn thua, hắn quay sang tung chiêu “tẩy trắng công khai”.
Hắn bắt đầu gieo rắc drama lên mọi mặt trận: từ group họ hàng, đồng nghiệp, bạn bè chung cho tới cả cô hàng xóm tầng trên.
Tự biến mình thành “người đàn ông si tình bị vợ phản bội”.
Một bộ ngôn tình lật lọng chính tông:
— Anh làm lụng vất vả nuôi vợ, yêu thương con hết mực, mẹ anh bệnh mà vợ anh không một lời quan tâm, còn dẫn con đi biệt tích…
— Tội nghiệp Giang Xuyên. Gặp đúng thứ đàn bà lòng lang dạ sói…
Và thế là các bà cô họ hàng lòi mặt ra c.h.é.m gió:
“Con Vãn này, đúng là không biết điều. Nhà chồng tốt thế còn bỏ đi.”
“Đàn bà mà, mẹ chồng gãy chân thì phải chăm là đúng rồi.”
“Không yêu thì cũng phải có trách nhiệm với con chứ, tự dưng bế đi như con bắt cóc...”
Tôi đọc từng câu từng chữ, cười khẩy.
Thấy buồn cười.
Cũng thấy nhục thay cho cái đám người chỉ cần nghe một chiều là sủa lên được.
Tôi không thanh minh. Không cãi lộn.
Tôi chỉ lặng lẽ mở cái ổ đĩa đám mây mã hóa mà tôi đã dày công lưu giữ suốt mấy năm.
Tôi mở:
Ảnh bản hợp đồng vay tiền do Giang Xuyên in sẵn, yêu cầu tôi ký khi mẹ tôi nguy kịch.
Ảnh chụp từng lần chuyển khoản chia tiền gas, tiền điện, thậm chí tiền băng vệ sinh.
Ảnh giấy đòi nợ dán lên cửa phòng tôi — rõ rành rành, mực đỏ bút bi, ký tên đàng hoàng.
Tôi gộp tất cả lại.
Gọn gàng. Rõ ràng. Không thêm, không bớt.
Rồi tôi ném cả đống bằng chứng đó vào group gia đình.
Group có mặt đầy đủ: bảy cô tám dì, ba chú năm bác, họ xa họ gần đều có mặt.
Tôi chỉ kèm một đoạn caption ngắn gọn:
“Chào các bác các cô,
Đây là một phần 'sổ sách chi tiêu' giữa tôi và Giang Xuyên. Mọi người chấm công hộ xem, ai đúng ai sai.
Một người chồng lương 900 ngàn/năm, lúc mẹ vợ nằm thoi thóp thì lôi giấy vay tiền có lãi suất ra ép vợ ký — đó là 'người đàn ông lý tưởng' các bác nói?
Một người yêu cầu chia đôi từng gói băng vệ sinh, từng hộp sữa cho con, bắt vợ trả một nửa tiền váy cưới, đó là 'điều kiện tốt' các cô ca ngợi?
Mẹ tôi nuôi tôi 30 năm, tôi bán cả vòng tay vàng để cứu bà. Mẹ anh ta nuôi anh ta 30 năm, khi gãy chân, điều đầu tiên hắn làm là ép tôi nghỉ việc đi làm osin không công.
Ai hiếu, ai bất hiếu? Ai nhân, ai vô nhân? Các bác tự nhìn, tự ngẫm.”
Tin nhắn vừa gửi, group gia đình lập tức câm như hến.
Mấy người họ hàng lúc trước hăng hái nhất, gào mồm dạy đạo lý, bây giờ im thin thít như chó cụp đuôi, không một ai dám hó hé.
Như bị tát không trượt phát nào bằng cả xấp chứng cứ tôi ném thẳng mặt.
Chắc thấy mất mặt đến không ngóc đầu nổi, bà Lưu Mai – mẹ chồng đại nhân, vốn ngày thường nói mồm nhanh như pháo liên thanh – đành tự mình gọi Giang Xuyên, ra lệnh phải vác mặt đến nhà ngoại tôi “xin lỗi đón dâu”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chiều hôm sau, Giang Xuyên lò dò tới.
Trên tay xách mấy túi hoa quả, quà biếu lỉnh kỉnh, mặt đóng bộ giả tạo: chỉnh cổ áo, bẻ tay áo sơ mi, nặn ra cái vẻ hối lỗi như thể bản thân là đứa con rể vàng ai cũng quý.
Chỉ tiếc, cái mặt giả tạo ấy chưa kịp phát huy tác dụng, đã bị bố tôi chặn thẳng từ cửa.
Một tiếng “vào nhà” cũng không, một cốc nước lọc cũng không có.
Tôi từ trong nhà bước ra, không vội, không gấp.
Qua lớp cửa sắt, tôi nhìn bộ mặt cố tỏ ra đáng thương của hắn mà buồn nôn.
“Xin lỗi thì khỏi cần.”
“Chúng ta nói chuyện ly hôn đi.”
Hai chữ ly hôn rơi ra, lạnh như băng, tạt thẳng vào mặt hắn như gáo nước đá.
Giang Xuyên giật mình, gương mặt đang cố gắng ra vẻ điềm đạm lập tức sụp đổ, lộ nguyên hình.
Hắn bắt đầu lôi tình cảm ra lải nhải như một bản nhạc lỗi thời, tua đi tua lại:
“Vãn Vãn, em đừng thế… Ngần ấy năm tình nghĩa, em nói buông là buông được à? Em nhớ hồi mình còn đại học không…?”
“Đừng nói nữa.” – Tôi cắt ngang, mặt không đổi sắc.
“Tôi thấy bẩn.” —
“Anh mà còn mở miệng nhắc đến tình nghĩa, tôi nôn tại chỗ cho xem.”
Câu nói vừa dứt, sắc mặt hắn tái mét rồi chuyển sang đỏ bừng vì tức.
Hắn mất hết kiềm chế, gầm lên như chó dại bị chọc gậy:
“Ly hôn? Cô dám nói ly hôn với tôi hả, Lâm Vãn?!”
“Cô đừng có quên, căn nhà đó bố mẹ tôi bỏ tiền ra mua, đứng tên tôi, là tài sản trước hôn nhân!
Cái xe cũng tên tôi! Cô ly hôn thì được cái gì?
Bế đứa con, tay trắng ra đường, muốn ăn xin chắc?!”
Nói xong câu đó, hắn đứng đó đắc ý như vừa nã phát đạn hạ gục đối thủ.
Thế nhưng, hắn không hạ được ai cả.
Vì tôi… mỉm cười.
Cái kiểu mỉm cười khiến người khác lạnh sống lưng.
“Thế à?”
“Vậy thì… gặp nhau ở tòa.”
07
Tôi không phí thêm lời.
Ngay hôm sau, tôi chính thức ký ủy quyền cho Tô Tình – chiến thần pháp lý – xử lý toàn bộ vụ ly hôn.
Hiệu suất của cô ấy đúng là đỉnh.
Chưa đầy 24 tiếng sau, đơn ly hôn được nộp lên tòa, đồng thời kèm theo đơn yêu cầu phong tỏa tài sản của Giang Xuyên.
Trong văn phòng, khi chúng tôi đang rà lại hồ sơ, Tô Tình nhíu mày:
“Vãn, mình thấy chuyện này có mùi. Giang Xuyên nói bên ngoài là lương năm 900 ngàn, nhưng cái kiểu tính toán bệnh hoạn thế kia, không giống người có thu nhập cao.”
Cô dừng lại, gõ nhẹ đầu bút lên bàn, ánh mắt sắc như dao:
“Mình nghi ngờ: lương 900 ngàn chỉ là phần nổi. Phía sau chắc chắn còn dòng tiền khác.”
Nghe xong, tôi như bị kéo ngược lại một mớ ký ức rối bời.
Tôi nhớ… tôi chưa bao giờ được thấy sao kê lương thật của anh ta.
Hàng tháng, anh ta chỉ gửi một khoản gọi là "quỹ gia đình", sau đó còn ép tôi chuyển lại một nửa, danh nghĩa "công bằng chia đôi".
Nhiều lần, hắn nhận cuộc gọi lúc nửa đêm, rồi chui vào phòng làm việc khóa cửa, làm gì thì trời mới biết.
Tôi cũng nhớ… có vài lần hắn gọi cho mẹ – bà Lưu Mai – nói mấy câu mờ ám như “cổ tức chia bao nhiêu”, “tiền đợt trước em nhận chưa”… Nhưng thấy tôi đến gần là lập tức cúp máy như tội phạm giật mình.
Còn chuyện dịp Tết năm đó — bà mẹ chồng tôi vênh mặt khoe: “Giang Xuyên nó hiếu thảo, tặng mẹ chuyến đi châu Âu 15 ngày!”
Lúc đó tôi chỉ thấy vô lý, giờ mới hiểu: tặng gì mà tặng! Là chuyển tiền lén! Là giấu tài sản!
Tôi kể tất cả cho Tô Tình.