Mẹ Nguy Kịch Chồng Bắt Tôi Viết Giấy Vay, Tôi Kiện Ra Toà Chia Luôn Tài Sản

Chương 8



Trên màn hình, hiện lên ảnh chụp tờ giấy nợ bị xé, chữ “LÃI SUẤT” in hoa rõ ràng, đỏ như máu.

 

Tô Tình nói tiếp, giọng sắc như dao:

 

“Một người đàn ông thu nhập gần 2 triệu mỗi năm, trong hôn nhân lại ép vợ chia đôi từng đồng tiền, từ tiền tã lót con đến băng vệ sinh của vợ.”

 

“Khi mẹ vợ lâm nguy, cần 50 ngàn để mổ, không những không đưa, còn bắt viết giấy nợ có lãi.”

 

“Đồng thời, trong suốt 3 năm, lặng lẽ chuyển tài sản hôn nhân trị giá hàng triệu sang tài khoản của mẹ ruột mà không hề thông báo.”

 

“Tôi hỏi quý tòa và toàn thể những người có mặt:

Trong cuộc hôn nhân này —

Ai mới là người ích kỷ?

Ai mới là kẻ cạn tàu ráo máng?

Ai mới thực sự là kẻ tham lam, bòn rút từng xu khỏi cái mái nhà chung này?”

 

Phòng xử nín thở.

 

Tôi nhìn qua.

 

Giang Xuyên không còn là con người từng vênh váo.

 

Hắn ngồi bệch xuống ghế, mặt trắng như vôi, ánh mắt lạc thần như bị quỷ nhập, mồm há mà không thốt ra nổi nửa câu.

 

Lưu Mai bên kia — nghe tới chữ “chuyển tài sản” và con số “ba triệu” — hét lên như bị cắt tiết, ôm n.g.ự.c rồi lăn đùng ra ngất ngay tại chỗ.

 

Y tá phải khiêng ra ngoài.

 

Mặt Giang Nguyệt thì tái nhợt như gặp ma, còn gã luật sư của Giang Xuyên thì chỉ biết cúi đầu nhặt mặt.

 

Tôi ngồi đó, lưng thẳng, tay không run.

 

Không vui. Không hả hê.

 

Chỉ là… thanh thản.

 

Tôi biết, trận chiến này… tôi đã thắng.

Thắng đàng hoàng.

Thắng không cần cúi đầu.

Bản án được tuyên rất nhanh, dứt khoát, không ngoài dự đoán.

 

Tòa xác định: Giang Xuyên có hành vi cố tình chuyển nhượng, che giấu tài sản hôn nhân, đồng thời duy trì trạng thái kiểm soát kinh tế và bạo hành tinh thần kéo dài với tôi trong thời kỳ kết hôn.

 

Vì thế:

 

Quyền nuôi dưỡng con trai Trần Trần hoàn toàn thuộc về tôi.

 

Giang Xuyên có nghĩa vụ chu cấp 8.000 tệ mỗi tháng đến khi con đủ 18 tuổi.

 

Khoản 3,12 triệu tệ hắn chuyển sang tài khoản mẹ hắn — bà Lưu Mai — bị xác định là tài sản chung. Tòa căn cứ vào nguyên tắc bảo vệ bên yếu và bên không có lỗi, tuyên tôi được hưởng 60%, tức 1,872 triệu tệ.

 

Căn nhà mua sau kết hôn, dù cha mẹ hắn bỏ tiền cọc, nhưng phần trả góp sau cưới là từ thu nhập hai vợ chồng, chưa kể giá nhà đã tăng mạnh.

 

Sau thẩm định, tôi vẫn được chia phần tương xứng.

 

Chiếc xe mà hắn khư khư coi là “tài sản riêng”, tòa thẳng tay định giá, chia đôi.

 

Tính tổng cộng, Giang Xuyên phải thanh toán cho tôi gần 3 triệu tệ một lần — sạch sẽ, rõ ràng, không thiếu một xu.

 

Hắn không chỉ trắng tay về tình cảm, mà còn bầm dập cả tài chính.

Muốn gom đủ tiền chi trả, hắn và mẹ già phải bán nhà, cắt lỗ đất đai, tháo chạy khỏi danh sách "đại gia" mà họ tự sơn son thếp vàng suốt bao năm.

 

Ngày bản án có hiệu lực, Tô Tình rủ tôi đi ăn mừng.

 

Chúng tôi chọn một nhà hàng Âu, yên tĩnh và sang trọng. Cô ấy nâng ly, nụ cười đậm chất luật sư thắng kiện:

 

“Vãn Vãn, chúc mừng cậu thoát xác. Chào mừng trở lại với cuộc đời!”

 

Tôi cụng ly, uống cạn.

 

Ly rượu trôi qua cổ họng — cay nồng, nhưng ấm đến tận tim.

 

Vài ngày sau.

 

Giang Xuyên mò tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không dám vác mặt tới nhà bố mẹ tôi. Hắn biết nếu tới đó, bố tôi sẽ lấy chổi quét rác quất hắn một trận như dạy chó.

 

Hắn chỉ dám đứng dưới khu trọ nhỏ tôi thuê tạm, dáng vẻ nhếch nhác như kẻ ăn mày thất trận.

 

Áo sơ mi nhăn nhúm, râu mọc tua tủa, tóc tai bù xù. Bộ dạng ấy mà đem về so với cái “nam thần thu nhập 900 ngàn” từng được mẹ hắn tung hê, đúng là như bã rác sau khi lọc dầu ăn.

 

Thấy tôi, hắn lao đến, rồi…

 

“Phịch!” một tiếng — quỳ gối.

 

“Vãn Vãn… anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi! Em tha thứ cho anh đi mà!”

 

Hắn ôm c.h.ặ.t c.h.â.n tôi, khóc như vừa mất sổ đỏ, nước mắt nước mũi chảy lem nhem như đứa trẻ bị đòn oan.

 

“Anh sẽ bỏ AA! Thẻ lương đưa em giữ! Em bảo anh làm gì cũng được! Anh sẽ nghe lời! Chúng ta tái hôn đi! Em muốn sao cũng được!”

 

Tôi cúi xuống, nhìn người đàn ông từng đứng trên đầu tôi gào thét, bắt tôi gánh nửa cái gia đình hắn, giờ lại đang nằm dưới chân tôi van xin như chó ốm.

 

Tôi không ghê tởm. Không hả hê.

 

Tôi chỉ thấy... trống rỗng.

 

“Giang Xuyên.”

 

Tôi nói, giọng nhẹ như không, nhưng từng chữ như d.a.o cạo cắt vào da mặt hắn.

 

“Anh sai không phải ở chuyện AA. Cũng không chỉ là chuyển tiền.”

 

“Anh sai ở chỗ — ngay từ đầu, anh chưa từng xem tôi là người.”

 

“Với anh, tôi không phải vợ, càng không phải bạn đời. Tôi là cái máy: đẻ con, chia tiền, nấu ăn, rửa chén, chăm mẹ già, đắp xây hình ảnh gia đình hạnh phúc cho anh đem đi khoe thiên hạ.”

 

“Khi cái máy này bắt đầu đòi có tư tưởng, có cảm xúc, có nhân phẩm — anh liền thấy nó bị lỗi, cần thay thế.”

 

Tôi rút chân ra khỏi tay hắn. Không mạnh, không vội. Chỉ là dứt khoát.

 

“Lời xin lỗi của anh… đến chậm. Mà với tôi, nó không còn giá trị.”

 

Tôi quay đi, không ngoái đầu, không mềm lòng.

 

Phía sau là tiếng hắn gào khóc thảm thiết — chẳng khác gì tiếng mèo bị chặt đuôi. Nhưng tôi biết, chẳng còn gì để thương xót.

 

Tôi dùng tiền được chia mua một căn hộ nhỏ gần nhà bố mẹ.

 

Không lớn, nhưng đầy ánh nắng.

Không sang trọng, nhưng là tổ ấm của riêng tôi và con trai.

 

Tôi dùng phần còn lại mở văn phòng thiết kế nhỏ, treo tấm bảng tên đầu tiên mang tên mình — “Lâm Vãn Interior Studio”.

 

Ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính, trải dài trên sàn gỗ.

 

Trần Trần ngồi dưới tấm thảm, cầm bút màu vẽ tranh.

 

Trong tranh là bầu trời xanh, có mây trắng, và có một người mẹ… đang mỉm cười thật tươi.

 

Tôi ngồi trước laptop, hoàn thiện bản thiết kế cuối cùng trong ngày, tay lướt chuột, khóe môi khẽ cong — lần đầu sau nhiều năm, tôi thấy nụ cười của mình không gượng gạo.

 

Màn hình điện thoại sáng lên.

 

Một tin nhắn từ số lạ.

 

Là hắn.

Vẫn là những lời “xin lỗi”, “hối hận”, “tha thứ”, “cho anh cơ hội”…

 

Tôi không đọc kỹ.

Tôi cũng chẳng tò mò.

 

Chặn. Xóa. Dứt.

 

Ngoài cửa sổ, trời xanh không một gợn mây.

 

Gió nhẹ thổi qua, mát lạnh, tự do.

 

Cuộc đời tôi — từ giờ phút này — mới thật sự bắt đầu.

 

hết