Mắt cô sáng rực, vỗ bàn “độp” một cái rõ to:
“Trúng tim đen rồi!
Lương là bình phong. Cổ tức, tiền thưởng, đầu tư — đều đi qua tài khoản mẹ hắn!
Bà Lưu Mai là cái két sắt sống!”
Không chần chừ, Tô Tình lập tức soạn hồ sơ, nộp lên tòa xin lệnh điều tra, trích sao kê toàn bộ tài khoản ngân hàng, chứng khoán của Giang Xuyên và mẹ hắn trong ba năm qua.
Chúng tôi giăng lưới — mà hắn không hề hay biết.
Hắn nghĩ tôi vẫn là Lâm Vãn ngày trước, chịu đựng, hiền lành, câm lặng, chỉ hù dọa chứ không dám làm tới.
Thế nên hắn **còn mặt dày gửi “thỏa thuận” ly hôn qua luật sư riêng:
Sẽ “rộng lượng” cho tôi 100 ngàn bồi thường “tuổi thanh xuân”, với điều kiện — tôi phải từ bỏ quyền nuôi con.
Không dừng ở đó.
Mẹ hắn, bà Lưu Mai, đích thân gọi cho tôi, mở màn bằng một tràng xối xả như mắm tôm nguyên chất:
“Con đàn bà tham tiền như cô mà cũng đòi ly hôn á? Mơ đi!
Giang Xuyên nhà tôi mù mới lấy cô đấy!
Nói cho cô biết: muốn lấy một xu từ nhà tôi, kiếp sau nhé!
Cô chỉ có nước ra đi tay trắng, con cũng không mang được!”
Tôi nghe xong, không đáp một chữ.
Tôi chỉ lạnh lùng cúp máy, rồi tiện tay chặn số.
Toàn bộ năng lượng của tôi lúc này, chỉ dành để chờ kết quả điều tra sao kê.
Tôi và con trai ở lại nhà mẹ đẻ.
Ban ngày, tôi làm việc, chỉnh bản thiết kế.
Tối đến, tôi kể chuyện cho con nghe.
Dù còn nhỏ, nhưng Trần Trần hiểu rõ mẹ đang mệt. Thằng bé ngoan một cách bất ngờ.
Tối hôm đó, lúc tôi ru con ngủ, nó ngước đôi mắt tròn xoe nhìn tôi, thì thầm:
“Mẹ, hôm qua con thấy ba gọi điện cho bà nội.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc con, giọng khẽ như hơi thở:
“Thế à? Ba con nói gì?”
Con trai tôi cố nhớ lại, giọng trẻ con non nớt bắt chước từng chữ:
“Ba nói… ‘Mẹ yên tâm, cái khoản tiền đó Lâm Vãn nó không biết được đâu, con nhỏ đó… đầu óc cỡ đó thôi mà!’.
Rồi bà nội cười, nói ‘Ừ, vậy là tốt, vậy là tốt…’.”
Tôi nghe xong, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Câu nói vô tư của thằng bé lại chính là mảnh ghép cuối cùng, gắn khít toàn bộ chuỗi nghi ngờ trong đầu tôi.
“Cái khoản tiền đó”.
Thì ra nó là thật.
Thì ra tôi không hề đa nghi, không hề tưởng tượng.
Thì ra tôi bị xem như một con ngu, mặc kệ tôi loay hoay chật vật trong cuộc hôn nhân "chia đôi từng cọng hành", còn tụi nó giấu tiền, tẩu tán, cười sau lưng tôi như hề rẻ tiền.
Ngay lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Là Tô Tình.
Tôi bắt máy.
Bên kia, giọng cô ấy phấn khích tới run nhẹ:
“Vãn Vãn… Trúng lớn rồi.”
09
Ngày ra tòa, trời âm u, mây thấp như có giông.
Khí áp nặng nề khiến cả bầu trời như sắp sập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi và Tô Tình đến sớm nửa tiếng, chuẩn bị mọi tài liệu.
Giang Xuyên cũng tới, đi bên cạnh là gã luật sư riêng áo vest bóng lưỡng. Cả hai mặt mũi vênh váo như thể đi nhận giải thưởng, chứ không phải chuẩn bị bóc trần bản mặt thối nát của chính mình.
Khi lướt qua tôi ở hành lang, Giang Xuyên còn cố tình lườm một cái khinh bỉ đầy tự mãn, như muốn nói: “Cô đấu với tôi? Mơ đi!”
Tôi lặng thinh.
Thứ đàn ông hèn như hắn, nói nhiều cũng bẩn mồm.
Phiên tòa bắt đầu.
Luật sư phía hắn ra đòn trước.
Hắn rút ra một xấp giấy như thể nắm được chìa khóa thắng lợi: nào là sổ đỏ đứng tên hắn, nào là giấy tờ xe, bảng sao kê lương hàng tháng.
Tất cả đều để chứng minh:
Nhà là tài sản trước hôn nhân.
Xe là của hắn.
Tiền hắn kiếm.
Còn tôi? Một kẻ ăn bám, không làm được tích sự gì.
Chưa hết, hắn còn mặt dày dựng chuyện, bịa đặt tôi là loại đàn bà ăn không ngồi rồi, suốt ngày than thở, chẳng kiếm ra tiền, lại còn dắt con bỏ đi như kiểu đòi chia tài sản của chồng.
Ghế bên dưới, mẹ hắn – Lưu Mai – cùng Giang Nguyệt, hết sụt sịt lại rên rỉ như chó bị bỏ đói.
Ngồi nghe xong đống vở tuồng thối tha ấy, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Không đau. Không giận.
Vì vở hài này tôi thuộc lòng từng phân cảnh.
Đến lượt tôi.
Tô Tình đứng dậy, bình thản như một nữ thần công lý trong phim, đặt trước mặt thẩm phán một tập hồ sơ dày cộm.
“Kính thưa hội đồng xét xử, đây là toàn bộ sao kê ngân hàng, giao dịch chứng khoán và hồ sơ thuế trong ba năm gần đây của ông Giang Xuyên và bà Lưu Mai – mẹ ruột ông ta – được tòa trích xuất theo lệnh điều tra.”
Một câu nói khiến cả phòng xử choáng váng.
Giang Xuyên, vốn đang gật gù như đại gia chiến thắng, lập tức mặt tái như tro.
Luật sư của hắn đơ như tượng đá, rõ ràng không hề chuẩn bị cho nước đi này.
Thẩm phán mở tập hồ sơ, lật từng trang. Lông mày ông ta nhíu lại càng lúc càng chặt.
Không khí đặc quánh như sắp có giông.
Tô Tình không cho đối phương kịp thở, tiếp tục đ.â.m thẳng vào tử huyệt:
“Theo hồ sơ, ông Giang Xuyên từng khai lương năm 900 ngàn. Nhưng thực tế, thu nhập ròng sau thuế gần 2 triệu mỗi năm.”
“Trong 3 năm qua, ông ta đã chuyển tổng cộng 3 triệu 120 ngàn tệ tài sản trong thời kỳ hôn nhân sang tài khoản của mẹ ruột dưới danh nghĩa ‘hiếu kính’, ‘tiền sinh hoạt’ — hoàn toàn không khai báo, cũng không thỏa thuận với bị đơn.”
3 triệu một trăm hai mươi ngàn.
Con số này như một trái pháo nổ tung giữa phòng xét xử.
Giang Xuyên – kẻ lúc trước còn phách lối – giờ mặt trắng như vôi, môi mím chặt, mắt trừng như bị lột trần giữa chợ.
Lưu Mai ở hàng ghế dự khán, rụng cả hồn, há miệng nhưng không nói nổi lời nào.
Tô Tình vẫn chưa dừng lại.
Cô ấy lấy tiếp tập tài liệu thứ hai:
“Đây là 173 giao dịch chuyển khoản giữa bị đơn và nguyên đơn trong suốt những năm qua. Tổng số tiền hơn 210 ngàn tệ, chứng minh bị đơn gánh hơn một nửa chi tiêu gia đình.”
“Đây là giao dịch bán vàng hồi môn, hình ảnh giấy vay nợ có lãi, và khoản thanh toán viện phí cho mẹ bị đơn.”
“Trong lúc mẹ bị đơn nguy kịch, ông Giang Xuyên không hỗ trợ mà còn ép vợ ký giấy nợ kèm lãi suất như vay ngân hàng.”