Mệnh Phú Quý

Chương 1



01

 

Nói đến người mà ta hận nhất bây giờ, tất nhiên chính là Lâm Kiểu Nguyệt!

 

Chính nàng ta mới là thiên kim thật, là kẻ đã cướp đi tất cả của ta!

 

Ta trừng mắt nhìn tên nam nhân mồ hôi nhễ nhại kia, tức đến độ trượt chân rơi khỏi thang.

 

Đúng là có mắt không tròng, lại dám chê ngọc quý như đất bùn! Liếc mắt đưa tình lại phí cho người mù!

 

Nếu là ngày trước, ta chẳng thèm giả giọng nũng nịu nói với hạng người này đến nửa câu!

 

Không rõ có phải trật chân không, ta nhất thời lại chẳng đứng dậy nổi.

 

Ta khóc lóc đ.ấ.m đất.

 

Kết quả là tay dính đầy bùn, lau thế nào cũng không sạch.

 

Ta đường đường là đệ nhất mỹ nhân chốn kinh thành, cớ sao giờ lại ra nông nỗi này.

 

Đã vậy, gà vịt trong nhà còn hùa nhau cười nhạo ta.

 

Chúng túm tụm quanh ta, kêu chí chóe vang trời!

 

Kêu chưa đủ, còn tiện thể ị một bãi!

 

Tức điên người, ta nhặt đá ném bọn chúng, nào ngờ chúng lập tức sấn lên mổ lại, lông gà lông vịt bay loạn khắp sân!

 

Ngoài cửa tụ lại một đám trẻ con xóm trên chạy tới xem trò vui.

 

Chúng cười hô hố: 

 

"Tiên nữ biến thành bà lông gà rồi kìa!"

 

"Ha ha ha, trên tay áo nàng dính cả phân vịt kìa!"

 

"Ui, nàng khóc lên cũng đẹp ghê á."

 

Tiểu muội đang bận rộn trong bếp vội lao ra, chộp lấy chổi quét đuổi đám gà vịt đi.

 

Nàng mở tròn đôi mắt đen lay láy nhìn ta, dịu dàng nói: 

 

"Tỷ tỷ, cha mẹ trước khi ra đồng có dặn muội nấu trứng gà cho tỷ ăn. Vừa chín rồi, tỷ vào ăn đi."

 

Ta chẳng thèm ăn cái trứng thúi ấy!

 

Ta khóc đến mức thở không ra hơi, chỉ cảm thấy toàn thân mình toàn mùi hôi thúi.

 

Đúng lúc ấy, đệ đệ cũng vừa đi nhặt củi về.

 

Đệ đệ lau mồ hôi trên trán, chạy đến nói nhỏ: 

 

"Tỷ tỷ, cha mẹ bảo tỷ ưa sạch sẽ. Để ta nấu nước nóng cho tỷ tắm."

 

Muội muội lại nói: "Đình Quân ca ca nhà có thùng tắm lớn, ta sẽ xin huynh ấy cho tỷ mượn!"

 

Đồ của vị hôn phu của Lâm Kiểu Nguyệt, ta chẳng đời nào thèm dùng!

 

Ta bặm môi, bướng bỉnh nói: "Tiểu Hoa, không được đi!"

 

Ta liếc nhìn vai đệ đệ, vì gánh củi suốt dọc đường mà bờ vai đỏ hằn lên.

 

Hôm qua ta mới tắm xong.

 

Nếu hôm nay lại tắm nữa, chẳng phải lại khiến đệ ấy đi chặt thêm bao nhiêu củi?

 

Ta lau nước mắt, nghĩ bụng, nay ta sống thật quá nhục nhã.

 

Lâm Kiểu Nguyệt phất lên rồi, cũng chẳng thấy viết thư hỏi han huynh muội nàng lấy một câu, ta đây lại phải thay nàng mà bận lòng!

 

Ta đơn giản rửa ráy sơ qua.

 

Lúc chọn y phục, ta có hơi do dự.

 

Khi bị đuổi về nông thôn, mẫu thân không hề keo kiệt với ta.

 

Y phục, trang sức đều mang cho ta không ít.

 

Nhưng mấy bộ váy áo cầu kỳ lộng lẫy ấy, nơi này căn bản chẳng dùng được.

 

Ta chọn một bộ đơn giản thay vào, vén cao vạt váy lên một chút.

 

Khi bước ra, đệ muội đều ngây người.

 

Ta không tự nhiên hỏi: "Sao thế, không đẹp à?"

 

Muội muội vội vàng nịnh: "Đẹp lắm ạ! Tỷ tỷ đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy đó."

 

Đệ đệ cũng phụ họa: "Tỷ mặc gì cũng đẹp cả!"

 

Ta xoa đầu hai đứa, kiêu hãnh nói: 

 

"Hai đứa cũng không tệ, dù sao cũng là ruột thịt với ta mà! Sau này ba chúng ta chính là cảnh sắc đẹp nhất thôn Thanh Sơn này!"

 

Lời vừa thốt ra, ta khựng lại.

 

Muội muội và đệ đệ cũng lặng người.

 

Cả hai mắt đỏ hoe.

 

Chúng ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ai nấy đều vội vã làm việc.

 

Muội muội cất tiếng gọi trước: "Phải mang cơm ra đồng cho cha mẹ rồi!"

 

Đệ đệ chạy đi lấy đồ: "Để đệ lấy nón rơm!"

 

Ta ngẩng đầu nhìn mặt trời, liền cầm theo một chiếc ô.

 

02

 

Những thứ ta mang từ kinh thành về, tổng cộng có đến mười mấy rương lớn.

 

Đương nhiên chẳng thiếu mấy món như ô dù.

 

Đệ đệ muội muội mỗi người cầm một cây ô xinh xắn, ngẩng cao đầu bước trên đường làng, giữa những thửa ruộng phơi nắng.

 

Có đám trẻ con trong thôn trêu chọc:

 

"Ha ha ha, xem kìa, Lâm Tiểu Hoa với Lâm Đại Ngưu lại giở trò nữa rồi!"

 

"Còn che ô nữa chứ! Cứ như công tử tiểu thư thành đô ấy!"

 

"Buồn cười c.h.ế.t mất thôi!"

 

Muội muội và đệ đệ bị cười đến mức ngượng ngùng, tay chân lóng ngóng, không còn muốn giương ô nữa.

 

Ta trừng mắt nhìn bọn chúng: "Giương lên cho tử tế vào!"

 

Bằng không lát nữa nắng gắt đổ đầu, say nắng ngất xỉu thì biết làm sao?

 

Đại Ngưu còn là một tiểu nam hài, đen nhẻm đến độ chỉ còn thấy hàm răng trắng.

 

Tiểu Hoa thì đỡ hơn, nhưng cũng chỉ là "đỡ hơn" mà thôi!

 

Ta nào có thể ngày ngày nhìn thấy hai con nòng nọc đen thui kia được!

 

Ta đưa mắt nhìn đám trẻ đang làm mặt xấu, vẫy tay gọi: 

 

"Không được cười! Lại đây, ta cho kẹo ăn, giúp chúng ta mang ít đồ."

 

Đám nhỏ liền ùa lên như ong vỡ tổ.

 

Lúc còn xa thì cười khúc khích, trêu chọc chúng ta.

 

Nhưng khi đến gần ta rồi, bỗng nhiên ai nấy đều ngượng nghịu.

 

Người này đẩy người kia, rụt rè mà nhận lấy viên kẹo trong tay ta.

 

Ta gật đầu, khen ngợi: "Giỏi lắm, cùng Tiểu Hoa và Đại Ngưu che ô đi."

 

Bọn trẻ liền túm tụm lại, đứng chen nhau dưới bóng ô.

 

Ta dẫn theo một đám củ cải con, men theo bờ ruộng mà đi.

 

Nhìn ra xa, đám người đang bận rộn làm đồng trông chẳng khác nào đàn kiến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tới được túp lều tranh bên ruộng.

 

Khi ấy ta mới nhìn rõ cha mẹ ta.

 

Hai người đều khom lưng làm việc, mồ hôi nhỏ xuống như mưa.

 

Mỗi giọt mồ hôi rơi xuống là lập tức thấm vào lòng đất.

 

Lúa non xanh ngắt theo gió lay động, vang lên tiếng xào xạc như sóng vỗ tầng tầng.

 

Cha mẹ nghe thấy tiếng gọi của đệ muội, liền vác cuốc bước đến.

 

Trên mặt họ là vệt bùn trộn lẫn mồ hôi, loang loáng không rõ đâu là nước đâu là đất.

 

Bỗng muội muội kinh hô một tiếng:  "Tỷ tỷ! Sao tỷ lại khóc rồi?"

 

Mẫu thân đã đi tới bên ta.

 

Người đặt cuốc xuống, đưa tay lên định lau nước mắt cho ta.

 

Nhưng nhìn thấy bàn tay sần sùi dính đầy bùn đất, người lại vội vàng rụt tay về.

 

Người lo lắng hỏi: "Bị nắng làm cho khó chịu rồi đúng không?"

 

Phụ thân ta cũng vội dỗ: 

 

"Ấy chà! Chẳng phải đã bảo con ở nhà ăn trứng gà rồi sao? Trong giếng còn có dưa hấu ướp lạnh đấy! Hay là Đại Ngưu với Tiểu Hoa làm con giận?"

 

Ta nhào vào lòng mẫu thân.

 

Trên người bà là mùi mồ hôi xen lẫn mùi đất, vậy mà không hề khó chịu.

 

Người do dự một lát, rồi vỗ lưng ta, dịu dàng nói: 

 

"Ngoan nào, Yên Yên, có gì ấm ức thì cứ nói với mẹ."

 

Ta chỉ là chợt nhớ đến năm ta mười ba tuổi, trong cung bắt đầu đề xướng tiết kiệm.

 

Thái hậu thậm chí còn tự tay mở một mảnh vườn nhỏ trong cung, trồng dưa trồng trái.

 

Khi ấy, kinh thành người người noi theo, nhà nào cũng trồng ít ruộng đất.

 

Tới mùa thu yến, ai nấy đều mang theo trái cây mình trồng.

 

Tụ tập một chỗ lại bắt đầu bàn luận xem nhà ai có cuốc xinh hơn, có đính ngọc trai lấp lánh không.

 

Hay nón của ai được thêu hoa tinh xảo.

 

Ta khi ấy còn may riêng một bộ y phục nông phụ xinh xắn, khiến bao người bắt chước theo.

 

Ai nấy vừa cười vừa làm thơ, trong thơ nói toàn về khổ cực canh nông.

 

Nhưng thật ra chúng ta chỉ là rải ít hạt giống, thỉnh thoảng xách bình tưới hoa cho có.

 

Nào có từng thật sự chạm vào bùn đất?

 

Phụ mẫu cùng huynh muội ta đều chẳng hiểu ta vì sao lại khóc.

 

Mẫu thân thấy Tiêu Đình Quân đang phụ giúp ngoài ruộng, liền lo lắng nói: 

 

"Đình Quân, con đi khuyên đi. Không biết sao lại vậy, Yên Yên bỗng dưng khóc mãi, khuyên thế nào cũng không nín."

 

Tiêu Đình Quân lạnh nhạt đáp: 

 

"Có ruộng để cày, có cơm để ăn, không bệnh tật tai ương, ấy là ngày lành. Họ đâu thấy khổ."

 

Ta vừa khóc vừa hét lớn: 

Hồng Trần Vô Định

 

"Chính là khổ! Ta thấy như vậy là quá khổ! Ta không muốn cha mẹ và các đệ muội phải sống những ngày như thế này!"

 

03

 

Sau một trận khóc lớn dưới túp lều tranh, cuối cùng ta cũng thật sự hoà nhập vào nhà họ Lâm.

 

Về đây đã hơn một tháng, ta vẫn luôn khép kín chẳng chịu bước chân ra khỏi cửa, lại càng kháng cự việc thân cận với họ.

 

Ấy là bởi đêm đầu tiên khi ta mới tới.

 

Nửa đêm tỉnh dậy, ta nghe thấy tiếng khóc trong phòng.

 

Ta ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ.

 

Thấy mẫu thân ôm lấy muội muội và đệ đệ trong lòng.

 

Phụ thân ngồi một bên, vành mắt cũng hoe đỏ.

 

Bọn họ đang nhớ Lâm Kiểu Nguyệt!

 

Mẫu thân vừa khóc vừa nói:

 

“Kiểu Nguyệt chắc giờ đã tới kinh thành rồi nhỉ, không biết sống ra sao, có bị người ta bắt nạt hay không. Lúc con bé đi chẳng mang theo gì, cứ ôm lấy ta mà khóc. Nhưng ta nào có thể giữ con bé lại được, chỉ có tới kinh thành, nó mới được học vẽ tranh."

 

Muội muội ôm lấy một con búp bê, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến sưng vù:

 

“Trước đây đều là tỷ tỷ ôm con ngủ, giờ không có tỷ ấy, con chẳng ngủ nổi."

 

Đệ đệ cúi đầu, bỗng thốt lên: “Chúng ta đến kinh thành đi! Đón tỷ tỷ về!”

 

Muội muội cũng lập tức hưởng ứng:

 

“Đúng đó! Đón tỷ tỷ về! Kỷ Yên Ninh chẳng phải tỷ tỷ của chúng ta đâu!”

 

Nghe đến những lời ấy, lòng ta đau thắt.

 

Khi ấy ta còn nghĩ, cả đời này sẽ không bao giờ xem bọn họ là người nhà nữa!

 

Ta còn nhớ rõ, đêm trước khi rời kinh, mẫu thân ôm lấy ta mà khóc gần như suốt đêm.

 

Người vừa khóc vừa nói:

 

“Yên Yên, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt! Mẫu thân chẳng nỡ xa con!"

 

Ta nghẹn ngào hỏi người:

 

“Mẫu thân, vì sao Lâm Kiểu Nguyệt trở về, thì con lại nhất định phải rời đi?”

 

Ta không hiểu nổi, nhà họ Kỷ chẳng lẽ lại không nuôi nổi hai đứa con gái?

 

Cho dù Lâm Kiểu Nguyệt mới là thiên kim thật sự, ta cũng chưa từng ghen tị với nàng!

 

Nhưng mẫu thân không đáp gì, chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy ta hồi lâu.

 

Người chuẩn bị cho ta rất nhiều ngân lượng.

 

Trước khi ta đi, người dặn dò:

 

“Yên Yên, bạc ta đưa con, nhất định phải cất kỹ. Đừng để người nhà họ Lâm lừa mất. Nếu bọn họ đối xử tử tế, con có thể lấy một chút ra, lấy lòng họ. Nếu bọn họ không tốt, con nhẫn nhịn chút. Sau này tìm một nam nhân đáng tin… Không, nam nhân cũng chẳng đáng tin.”

 

Nói đến đây, mắt người tràn đầy u sầu.

 

Người vuốt tóc mai ta, không nỡ rời mà bảo:

 

“Yên Yên của ta, từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện. Mẫu thân tin, con nhất định sẽ sống tốt.”

 

Đêm đầu tiên ở nhà họ Lâm, ta cảm thấy vô cùng cô độc.

 

Ta mở một chiếc rương, co người nằm bên trong suốt cả đêm.

 

Dù sau đó người nhà họ Lâm có đối đãi thế nào, ta cũng vờ như không nghe, không thấy.

 

Nghĩ đến chuyện đêm hôm ấy, ta lại vừa buồn vừa nhói.

 

Lại bắt đầu khóc không ngừng!

 

Muội muội và đệ đệ ôm chặt lấy chân ta, khóc nức nở:

 

“Tỷ tỷ, là chúng ta sai rồi! Tỷ tha thứ cho chúng ta đi!”

 

Phụ mẫu cũng đỏ mắt, không ngừng nói lời xin lỗi.

 

Nhưng ta hiểu, việc bọn họ lo cho Lâm Kiểu Nguyệt là điều tự nhiên.

 

Dù gì thì nàng cũng đã sống cùng họ suốt mười sáu năm.

 

Còn ta, trong mắt họ vốn chỉ là người ngoài.

 

Thế nhưng, hơn một tháng qua, ta cũng đã cảm nhận được tấm chân tình của họ.