Mẫu thân đặc biệt đi mua loại bông tốt nhất, may cho ta chăn mới.
Phụ thân bỏ ra nhiều bạc để mua gỗ quý, đóng riêng cho ta một chiếc tủ đựng y phục.
Muội muội đệ đệ lại không ngừng nghĩ cách làm ta vui.
Lâu ngày mới thấy được lòng người.
Cũng chính vì thế, hôm nay ta mới chịu bước ra ngoài, cùng họ ra ruộng đưa cơm.
Mẫu thân nắm lấy tay ta, xót xa bảo:
“Là lỗi của chúng ta! Từ nay về sau, đều là người một nhà rồi. Chúng ta sẽ sống thật tốt với nhau! Tuy nhà mình chẳng sánh nổi chốn kinh thành, nhưng cha mẹ sẽ cố hết sức.”
Tay của mẫu thân, bởi lao động quanh năm suốt tháng, ngón tay đã biến dạng cong vẹo.
Phụ thân khi còn trẻ từng đi theo người ta học nghề, chịu không ít khổ sở, hễ đến ngày mưa thì lưng đau đến độ không thể đứng thẳng.
Đệ đệ muội muội là một đôi long phượng thai.
Cả hai đều đã tám tuổi, thế mà đến một chữ lớn cũng chẳng biết.
Nhà nông một năm bốn mùa chăm lo ruộng đất, vừa bận vừa khổ.
Lúc nông vụ rảnh rỗi, phụ thân ta đi làm thợ mộc cho người ta, số tiền kiếm được chỉ đủ để cải thiện chút ít sinh hoạt.
Bọn họ vốn chẳng cảm thấy khổ.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ ra được cách sống tốt hơn, bởi tầm mắt vốn chỉ quanh quẩn nơi đây.
Ta nghĩ tới Tiêu Đình Quân.
Nghe nói hắn đã thi đỗ kỳ hương thí, lại còn đậu giải nguyên nhất phẩm.
Chỉ tiếc rằng mẫu thân hắn trọng bệnh, tán gia bại sản, lại còn nợ nần chồng chất.
Bất đắc dĩ, Tiêu Đình Quân mới không thể tiếp tục theo nghiệp đèn sách.
Ta thì có bạc trong tay.
Nhưng ta không thể cứ thế lấy bạc ra mà nuôi hắn.
Nam nhân, đều là những kẻ bạc tình bạc nghĩa.
Mai sau Tiêu Đình Quân công thành danh toại, chưa chắc đã còn ghi nhớ tấm lòng của ta.
Cũng chưa chắc sẽ cam tâm tình nguyện dìu dắt thân nhân của ta.
Trong lòng ta rối bời, một lúc lâu cũng chưa nghĩ ra được biện pháp ổn thỏa.
Dùng tiền giúp người nhà vượt qua khó khăn trước mắt thì dễ.
Nhưng bạc tiêu rồi sẽ cạn, đến lúc đó, chúng ta sẽ đi đâu về đâu?
Đêm ấy, mẫu thân bước từ phòng bên sang.
Người ngồi nơi đầu giường, vươn tay sờ trán ta.
Ta mở mắt nhìn người, mẫu thân nhẹ giọng nói:
“Yên Yên, mẹ biết con đã quen sống sung sướng nơi kinh thành, giờ thấy nhà mình quá đỗi nghèo khổ, trong lòng mới sinh lo lắng.”
“Nhưng mỗi người có một cách sống riêng, con không cần phải lo nghĩ quá nhiều.”
Hồng Trần Vô Định
“Mấy món con mang từ kinh thành về, món nào món nấy đều cất kỹ cả rồi, đừng động tới, cứ để dành làm của hồi môn.”
“Nhà mình từng có ân với nhà họ Tiêu, Đình Quân sẽ không dễ dàng từ hôn đâu.”
“Mẹ trong lòng nghĩ vậy, không biết có đúng không, con cứ nghe thử xem.”
“Mẹ cũng coi như nhìn Đình Quân lớn lên từng ngày, đứa nhỏ này cũng là người có chí.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Con ấy à, cũng thử cùng nó qua lại một phen xem sao."
Nói đến đây, mẫu thân rơi lệ.
Người đưa mu bàn tay lau mắt, nghẹn ngào nói:
“Suy cho cùng vẫn là nhà mình làm lỡ dở con, mẹ sợ con bỏ lỡ Đình Quân thì sau này chẳng kiếm được mối tốt hơn. Nhà mình điều kiện thế này, mẹ đã bàn với cha con rồi, sẽ bán một nửa số ruộng để giúp Đình Quân tiếp tục đi học. Nó là đứa có chí tiến thủ, sau này sẽ chẳng để con phải chịu khổ đâu.”
Học hành thi cử tốn kém không ít.
Số bạc bán đi mấy mẫu ruộng trong nhà ta, cũng chẳng đủ là bao.
Ta nhìn sang mẫu thân, sắc mặt người có phần lúng túng.
Ta vểnh tai nghe kỹ.
Cớ sao bên phòng kia không có tiếng đệ đệ ngáy ngủ? Cũng chẳng có tiếng muội muội nói mớ!
Ta bật người dậy, cất cao giọng: "Bọn họ đâu rồi?"
Mẫu thân lúc này mới bật khóc, nói:
“Cha con đưa hai đứa vào thành rồi, định gửi chúng cho phủ huyện làm người hầu. Ký khế ước mười năm, không lo đói khát, mỗi tháng lại có bạc lĩnh. Chúng đến nhà quan gia sống, là có ngày lành... là ngày lành đó…"
Nếu thật sự là ngày lành, thì cớ sao mẫu thân lại khóc đến nỗi không nói nên lời như vậy?
Làm nô bộc trong quan phủ, nào phải chuyện đơn giản!
Ta hoảng hốt, vội nắm lấy tay mẫu thân, lớn tiếng: “Đi bao lâu rồi? Mau! Mau đuổi theo họ!”
Ta kéo mẫu thân lao ra khỏi cửa.
Nào ngờ Tiêu Đình Quân đã đứng sẵn nơi đó.
Hắn điều khiển một chiếc xe lừa, liếc nhìn ta một cái rồi nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác:
“Mặc y phục chỉnh tề, lên xe.”
Ta cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện y phục trên người chẳng biết đã bung mất đai từ lúc nào!
Vội vàng vén áo lại.
Vừa leo lên xe, ta chợt nhớ ra một chuyện.
“Không được! Chúng ta không thể cứ thế mà đi!”
04
Ta từng nghe nói, huyện lệnh huyện Vinh là kẻ háo sắc khét tiếng.
Chuyện thiên kim thật giả nhà ta đã gây náo động không ít, mà ta lại mang danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành.
Ta không tin tên huyện lệnh kia chưa từng nghe đến.
Quả nhiên, mẫu thân ta vừa đến phủ huyện một bước, đã biết phụ thân cùng đệ đệ, muội muội đều bị giam giữ!
Ta nấp ở góc tường, thấy quản gia mặt mày dâm đãng, cười cợt nói:
“Lão gia nhà ta nghe nói đại cô nương nhà các ngươi từng là mỹ nhân vang danh kinh thành, nên mới có lòng tốt muốn kết thân. Ai ngờ nam nhân nhà các ngươi chẳng biết điều, lại còn ầm ĩ một trận, giờ đều bị nhốt vào lao ngục rồi. Muốn chuộc người? Đổi bằng nữ nhi đi!”
Mẫu thân ta tức đến phát run, mà vẫn đành bất lực.
Trong lòng ta cũng lạnh lẽo như tro tàn, ấm ức đến cực điểm.
Khi xưa ta đường đường là đích nữ của Hầu phủ, dù dung mạo nổi bật, nhưng hạng tiểu nhân như vậy nào dám vọng tưởng đến.
Một khi rơi xuống thành nữ nhi nhà nông, ngay cả một con ch.ó giữ cửa cũng dám thè lưỡi trêu ghẹo ta vài câu.
Mẫu thân gắng gượng tinh thần nói:
“Trong tình thế này, con càng không thể đến đó. Ta và Đình Quân sẽ nghĩ cách. Yên Yên, con trước tiên hãy trốn đi.”