Mệnh Phú Quý

Chương 11



Miệng lưỡi thật ngọt còn hơn ca hát.

 

Năm xưa mẫu thân ta mang theo nửa phần gia sản của hào phú Giang Nam, gả cho phụ thân ta, chống đỡ cả nhà họ Kỷ đang xuống dốc.

 

Phụ thân ta khi ấy cũng từng thề non hẹn biển, kết quả chẳng phải là vẫn nạp bao nhiêu tiểu thiếp đó sao?

 

Ta tuy thích Tiêu Đình Quân, nhưng cũng chẳng vì mấy câu tình thoại ngọt như mía lùi của hắn làm mờ mắt.

 

Chỉ cần bạc nắm trong tay, lúc còn yêu thì ân ái nồng nàn, đến khi không yêu nữa thì đường ai nấy đi, gọn gàng sạch sẽ là được.

 

Bỗng dưng ta nhớ tới một chuyện, liền chất vấn hắn:

 

“Lúc ta vừa đến thôn Thanh Thủy, gà vịt đi ngang qua còn bị ta làm cho ngẩn ngơ, thế mà chàng thì sao? Đứng ở cửa nhìn ta một cái, liền ‘phịch’ một tiếng đóng sầm cửa lại!”

 

Khi đó ta vừa bước xuống xe ngựa, nhớ rõ mồn một!

 

Tiêu Đình Quân đỏ cả vành tai.

 

Hắn ho khan một tiếng, bất đắc dĩ nói:

 

“Ta cũng bị làm cho ngẩn ngơ đó chứ. Sợ bản thân nhìn nàng đến ngây ngốc, đành vội vàng đóng cửa lại.”

 

Lời này, nghe chẳng giống giả dối.

 

Ta hừ một tiếng, đắc ý nói:

 

"Xem như chàng có mắt nhìn người, chiếm được trái tim ta, chàng nên tự biết là lời to!"

 

Tiêu Đình Quân kinh ngạc hỏi:

 

“Sao nàng biết ta nửa đêm không ngủ nổi, cứ lăn qua lộn lại trong chăn cười mãi không thôi?”

 

Ánh mắt hắn nhìn ta như vậy, ta lập tức cảm thấy hắn lại đang nói mấy câu trêu ghẹo ta nữa rồi!

 

Ai dè lần này Tiêu Đình Quân lại vô cùng nghiêm túc nói:

 

“Hôm đó nàng đứng trên thang, gọi ta từ trên tường, ta cả đêm trằn trọc không ngủ được. Một bên hối hận vì thân không mặc áo, đang chặt củi trông không ra thể thống gì, một bên lại hối hận vì lỡ miệng nói bậy.”

 

Ta còn nhớ rõ lúc ấy, hắn mặt mày nghiêm nghị nói mình là vị hôn phu của Lâm Kiểu Nguyệt.

 

Tiêu Đình Quân nhắc tới chuyện đó, giọng có chút ghen tị:

 

“Thật ra khi ấy ta đã nghe được nàng trò chuyện với Tiểu Hoa.”

 

Hóa ra hôm đó Tiểu Hoa nhắc đến Tiêu Đình Quân, tò mò hỏi ta có định gả cho hắn hay không.

 

Khi ấy ta đang bực trong lòng, liền đáp:

 

“Vị hôn phu của ta là Thế tử Lý Thừa Dục, sao có thể gả cho một tên nông phu quê mùa như hắn chứ!”

Hồng Trần Vô Định

 

Nhắc lại chuyện cũ, Tiêu Đình Quân thần sắc tối đi:

 

“Khi ấy ta còn nghĩ, phải quay lại kinh thành tranh đoạt ngôi hoàng...”

 

Ta vội đưa tay bịt miệng hắn lại: “Đừng nói bậy!”

 

Thấy hắn thật sự buồn bã, ta dịu giọng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chàng cũng đừng tự coi thường bản thân, chàng đối tốt với ta, như thế là quý giá hơn tất cả mọi thứ rồi.”

 

Tiêu Đình Quân khẽ gật đầu, thành khẩn nói:

 

“Vậy thì nàng gả cho ta sớm một chút nhé. Mỗi sáng ta giúp nàng mặc y phục, chải tóc. Nàng không muốn rời giường, ta đút cơm cho nàng ăn. Ngay cả tắm gội, nàng cũng không cần động tay, ta sẽ thay nàng rắc hoa, thoa hương. Ta mua sẵn một tiểu viện hai tầng, mùa hè tới ta cùng nàng lên tầng trên ngủ trưa, trồng thật nhiều hoa phù dung nàng thích nhất. Đảm bảo hầu hạ nàng còn chu đáo hơn bốn nha hoàn thân cận trước đây của nàng.”

 

Những lời ấy, quả thực khiến lòng ta lay động vô cùng!

 

Ở nhà, vì sợ mẫu thân phát hiện chuyện tiền bạc, ta không dám sống xa hoa.

 

Nếu gả cho Tiêu Đình Quân, thì không còn những lo toan ấy nữa rồi.

 

Ta liền giục hắn: “Vậy chàng mau tới tìm mẫu thân ta, bàn bạc chuyện thành thân đi!”

 

13. Phiên ngoại

 

Năm năm sau.

 

Lâm Tiểu Hoa nay đã đổi tên thành Lâm Chiêu Hoa.

 

Nàng mới mười ba tuổi, đã đánh bại hết tất cả người cùng lứa trong võ quán, không ai địch nổi.

 

Lâm Chiêu Hoa thân hình cao lớn, vóc người vạm vỡ, khuôn mặt tròn trĩnh.

 

Kẻ đánh không lại nàng liền buông lời giễu cợt:

 

"Về sau sẽ chẳng ai chịu cưới ngươi đâu! Chắc chắn sẽ làm bà cô già không ai thèm lấy!"

 

Thế nhưng Lâm Chiêu Hoa lại chẳng buồn để tâm đến mấy lời đó.

 

Đúng lúc ấy, Kỷ Yên Ninh tới đón nàng tan học, vừa hay nghe thấy.

 

Nàng che dù bước vào, mỉm cười với tiểu nam hài buông lời lỗ mãng kia:

 

"Ngươi vừa nói gì với muội muội ta vậy?"

 

Tiểu nam hài kia lập tức mặt đỏ như gấc!

 

Thiếu niên nọ lắp ba lắp bắp, không dám nói nửa lời, cúi đầu xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.

 

Ai mà chẳng biết Lâm Chiêu Hoa có hai vị tỷ tỷ danh tiếng lẫy lừng.

 

Đại tỷ mở một hiệu may tên là ‘Ninh Ký Thành Y’.

 

Toàn bộ nữ nhân trong Thanh Châu đều lấy việc mặc được y phục của Ninh Ký làm điều vinh hạnh.

 

Mà bà chủ Kỷ Yên Ninh lại dung mạo khuynh thành, diễm lệ như tiên.

 

Năm ngoái vào dịp lễ hoa đăng, nàng khoác y phục do chính tay mình may, tay cầm cung đăng, đứng trên Minh Nguyệt Lâu, gió thổi nhẹ tà áo bay bay, quả thật tựa tiên giáng trần.

 

Rất nhiều người nhìn đến ngẩn ngơ, không kìm được mà thốt lên: "Tiên nữ hạ phàm!"

 

Tên tiểu tử kia mồm miệng không giữ, rốt cuộc cũng chỉ biết xấu hổ lắp bắp: "Xin lỗi!"

 

Nói xong liền cụp đuôi bỏ chạy.

 

Mấy tiểu cô nương xung quanh cười khúc khích.