Mệnh Phú Quý

Chương 10



Ta bước lên trước, nắm tay hai vị nói:

 

“Cha, mẹ, con với mẫu thân mới đến Thanh Châu, còn lạ nước lạ cái. Nếu cả nhà chúng ta cùng sống một chỗ thì tiện bề chăm sóc. Kẻo người ngoài thấy chỉ toàn phụ nhân trong nhà, lại tới quấy rối sinh chuyện.”

 

Lâm phụ liền vỗ n.g.ự.c cam đoan:

 

“Yên tâm đi, A Loan! Ta sẽ ở viện ngoài, đêm nào cũng canh cổng cho thật chặt.”

 

Lâm mẫu cũng tiếp lời an ủi:

 

“Phải đó, A Loan! Con biết không, con trai của Vương thúc nhà ta đang làm việc trong nha môn huyện Thanh Châu đấy. Sau này chúng ta mang chút lễ đến thăm hỏi, có người quen sẽ không bị bắt nạt đâu.”

 

Ta liếc mắt ra hiệu cho Lâm Kiểu Nguyệt.

 

Nàng liền tiến lên nói: “Cha, mẹ, đi xem thử phòng ngủ của hai người đi.”

 

Cha mẹ nàng vừa rời khỏi, Tiểu Hoa và Đại Ngưu cũng tự giác đi dọn đồ của mình.

 

Ngẩng đầu lên, ta thấy mẫu thân đang đứng nơi cửa, mỉm cười nhìn ta.

 

Ta vén váy chạy tới, ôm chầm lấy bà, làm nũng: 

 

“Mẫu thân, người xem nữ nhi sắp xếp mọi việc thế nào?”

 

Mẫu thân ôn nhu thở dài:

 

“A Loan của ta thật sự đã trưởng thành rồi, có dáng vẻ của một người chủ trong gia đình rồi.”

 

Ta tự hào nói: “Đương nhiên rồi! Không xem con là nữ nhi của ai chứ!"

 

Tiêu Đình Quân dọn dẹp xong đồ đạc, cứ lề mề chẳng chịu đi, còn không ngừng liếc nhìn ta.

 

Ta không thèm để ý tới hắn!

 

Hôm qua cùng hắn đi du hồ.

 

Người này ở nơi không người thật sự là quá phóng túng!

 

Nghĩ đến chuyện hôm qua, miệng ta vẫn còn đau đây này!

 

Mẫu thân khẽ đẩy ta một cái: 

 

“Đi đi, chẳng phải đã hẹn cùng Tiêu Đình Quân ra ngoài xem cửa tiệm rồi sao?”

 

Ta làm bộ không vui:

 

Hồng Trần Vô Định

“Mẹ à, nữ nhi còn chưa gả cho hắn mà! Người đã vội đuổi con đi như thế sao!”

 

Tiêu Đình Quân bước tới, cung kính nói:

 

“Phu nhân cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc A Loan thật chu đáo.”

 

Ta lén dẫm chân hắn một cái, trừng mắt nhìn, ý bảo: Không cho phép gọi như thế!

 

12

 

Ta cùng Tiêu Đình Quân đi xem cửa tiệm suốt cả buổi sáng, đến mức chân ta mỏi rã rời.

 

Tiêu Đình Quân đưa ta đến một tửu lâu, chọn lấy một gian nhã các.

 

Vừa bước vào, hắn đã đè ta ngồi xuống nhuyễn tháp.

 

Hắn quỳ xuống, cẩn thận tháo giày tất của ta, rồi xoa bóp gan bàn chân cho ta.

 

Ta khẽ đá vào n.g.ự.c hắn một cái:

 

“Nếu để mẫu thân ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ không cho chàng bước chân vào cửa nhà ta nửa bước.”

 

Tiêu Đình Quân ngẩng đầu nhìn ta, khóe môi nở nụ cười:

 

“Vậy chúng ta phải cẩn thận hơn, đừng để phu nhân phát hiện mới được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Câu này sao nghe chẳng đúng nhỉ!

 

Ta hừ nhẹ, thẹn quá hóa giận:

 

“Chúng ta là chính danh đính ước, viết rõ hôn thư đàng hoàng, đâu phải loại uyên ương vụng trộm! Sao chàng cứ nói mấy câu kỳ cục thế.”

 

Tiêu Đình Quân lại cười càng sâu:

 

“Nàng cũng biết là chính danh đính ước đấy nhé, thế mà hôm qua du hồ, ta mới hôn nàng một cái, nàng đã cào cổ ta đến trầy xước rồi.”

 

Ta bĩu môi, giọng hờn dỗi:

 

“Chàng không nói một lời, đột nhiên xông tới hôn ta, dĩ nhiên ta bị dọa chứ sao! Với lại…”

 

Với lại, sau đó chẳng phải ta cũng để mặc hắn ôm, hôn thêm cả nửa ngày đó sao.

 

Tiêu Đình Quân xoa bóp chân cho ta xong, đi rửa sạch tay, rồi rót trà bưng đến.

 

Ta còn làm biếng chẳng buồn đưa tay.

 

Hắn liền đưa đến miệng ta, dịu giọng dỗ: 

 

“A Loan ngoan, lần sau hôn nàng, ta sẽ hỏi trước một tiếng.”

 

Lại dám nói mấy lời nhẹ dạ trêu ghẹo như vậy!

 

Ta vung tay đánh mạnh lên cánh tay hắn một cái!

 

Trước đây khi còn chưa thân quen, ta cứ nghĩ hắn lạnh nhạt ít nói.

 

Không ngờ bây giờ mới rõ, tên này rõ là ngoài lạnh trong nóng, lúc không có ai thì toàn thốt lời ong mật khiến mặt ta đỏ bừng.

 

Tiêu Đình Quân uống cạn chén trà, rồi lại gọi thêm vài món ăn.

 

Ta nhìn bàn đầy những món ăn, cũng xem như tươm tất rồi.

 

Trong khi ăn, hắn bàn bạc chuyện cửa tiệm.

 

Ta thở dài lo lắng:

 

“Chàng đừng để lỡ lời trước mặt mẫu thân ta. Nếu mẫu thân biết giờ ta tiêu tiền của chàng, nhất định sẽ nổi giận.”

 

Mua nhà, phí sinh hoạt hằng ngày, đều là tiền Tiêu Đình Quân bỏ ra.

 

Hắn giàu có, lại đưa cho ta hơn nửa gia sản.

 

Ta tính sơ cũng đủ tiêu xài nửa đời người rồi.

 

Ta vẫn luôn giấu mẫu thân, nói dối rằng đó là tiền bà đưa ngày trước nhưng ta chưa dùng hết.

 

Tiêu Đình Quân gật đầu, rồi nhìn ta với ánh mắt có chút suy tư:

 

“Nếu nàng định mở cửa tiệm, khoản chi tiêu lớn như vậy, khó mà giấu phu nhân được. Ta nói thật, nàng sớm gả cho ta, thì danh chính ngôn thuận tiêu tiền, cần gì phải lén lút như thế, mua gì cũng chẳng phải ngần ngại.”

 

Cứ hễ nói chuyện một lát là lại quay sang chuyện thành thân!

 

Lúc nào cũng bóng gió thúc giục ta gả cho hắn.

 

Ta bực mình nói:

 

“Gả thì gả, nhưng phải nói trước! Số bạc chàng cho ta trước đây, ta muốn ghi vào của hồi môn. Sau này nếu có chuyện gì, ta cũng có thể đem nó theo.”

 

Tiêu Đình Quân sắc mặt trầm xuống, ậm ừ: "Không đâu."

 

Ta dựng cao lông mày, giận dữ:

 

“Tiêu Đình Quân! Nếu chàng không đồng ý điều này, ta nhất định sẽ không gả cho chàng! Chàng cưới được mỹ nhân như ta, dịu dàng hiền thục, đoan trang thông tuệ, vậy mà lại tiếc mấy đồng bạc kia sao!”

 

Tiêu Đình Quân nắm lấy tay ta, khẽ chạm lên đó như một nụ hôn:

 

“Sẽ không có chuyện hòa ly. Cả đời này, ta cũng sẽ không buông tay nàng.”