Mệnh Ta Không Do Trời
18
Lão Lục lớn lên trong phủ Hách gia, dưới sự che chở của ta, tính tình ngay thẳng đơn thuần.
Nhưng Tần Sương Ngữ không như vậy.
Nàng ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt, rơi lệ tỏ vẻ đáng thương:
"Phu quân, thiếp làm vậy... cũng có nỗi khổ tâm."
"Vì sao?
Ngươi có lý do gì để hạ độc mẹ ta?!"
Lão Lục run giọng hỏi.
Tần Sương Ngữ ngẩng đầu, nói ra sự thật động trời:
"Phu quân, ngươi vẫn chưa biết đúng không?
Ngươi, căn bản không phải con ruột của lão thái quân!"
"Vì vậy, bà ấy luôn thiên vị Hách Viễn, coi ngươi như người ngoài!"
"Ngươi cực khổ giữ gìn gia nghiệp ở kinh thành, bà ấy lại đem hết tài sản gửi về Nam Cảnh cho Hách Viễn!"
"Phu quân, chúng ta rời khỏi Hách gia đi.
Loại mẫu thân vô tình vô nghĩa như vậy, không cần nhận nữa!"
Nói xong, Tần Sương Ngữ kéo tay áo lão Lục.
Ai ngờ, "bốp" một tiếng, lão Lục giáng cho nàng ta một cái tát trời giáng.
Hắn nghẹn ngào, toàn thân run rẩy, không nói nên lời.
Nhưng ánh mắt ngập nước kia, ta biết — đứa nhỏ ta nuôi lớn này, cuối cùng cũng không phụ lòng ta.
【Tần Sương Ngữ, ngươi đáng đời!】
【Ngươi tưởng đem chuyện thân thế ra sẽ ly gián được lão Lục và lão thái quân sao?】
【Ngươi không biết à, lão thái quân một đời sáu trai một gái, chẳng ai là con ruột cả!】
【Lão Lục mới là đứa lão thái quân đau lòng nhất!】
Những dòng chữ kia lại hiện ra trước mắt, kéo ta về ký ức đã chôn sâu nhiều năm.
Năm đó, ta trúng tên trọng thương ở bụng, lang trung tuyên án: đời này không thể hoài thai.
Vừa hay lúc đó Trang Trường Minh sinh hạ quý tử, khắp nơi phát thiệp báo hỉ, kiêu ngạo ngút trời.
Ta không cam tâm chịu thua.
Ngay trong năm đó, ta nhặt về đứa trẻ đầu tiên.
Mẹ nó đã mất, cha cũng tử trận nơi biên giới, đói rách lang thang trước quân doanh, gầy nhỏ như con mèo hoang.
Có một, rồi lại có hai, có ba...
Ta cứ thế nhặt lấy những đứa nhỏ mất mẹ mất cha, dạy chúng tập thương, học trận pháp.
Dưỡng thành binh sĩ, trưởng thành từng đứa, rồi đưa ra sa trường.
Lão Lục là đứa nhỏ nhất.
Từ bé sức yếu, nhát gan, tới mười hai tuổi ta muốn cho hắn ra trận, hắn sợ hãi đến mức tè ra quần.
Cuối cùng vẫn là muội muội nhỏ tuổi hơn hắn, Hách Mộng Hoa, ôm lấy hắn dỗ dành:
"Ca ca, để muội thay huynh ra trận."
Mộng Hoa tính tình giống ta, một khi quyết định thì không ai ngăn được.
Ta chỉ có thể mang lão Lục về kinh, để hắn chăm sóc tổ mẫu già yếu.
Từ đó, ta khắc sâu một nỗi hận không thể thốt thành lời.
Dù hiểu đó là lựa chọn đúng đắn, nhưng mỗi lần nhìn lão Lục, ta lại nhớ tới Mộng Hoa đang sa trường liều mạng.
Cho nên, suốt bao năm, ta vẫn lạnh nhạt với hắn.
Nhưng trong lòng ta, hắn vẫn là đứa con trai ta nuôi nấng bằng m.á.u thịt của mình.
Vì vậy, ngày hôm nay, khi lão Lục không ngần ngại tát Tần Sương Ngữ, bảo vệ ta
Ta biết, đứa con này, không uổng công ta nuôi dạy.
Ta xiết chặt trường thương, không cho Tần Sương Ngữ cơ hội mở miệng lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trường thương đ.â.m xuyên bụng nàng ta.
Ta lạnh lùng vứt ra mấy gói thuốc độc cùng chiếc nhẫn ngọc:
"Đây là thứ Đường Anh Lan tìm thấy trong hòm đồ cưới của ngươi.
Tần Sương Ngữ, ngươi c.h.ế.t cũng đáng!"
Tần Sương Ngữ trừng mắt, ban đầu là kinh hoàng, sau đó chuyển thành giận dữ, cuối cùng nở nụ cười chua chát:
"Trang Thiều Hoa...
Ta không thua ngươi...
Ta chỉ thua người đứng sau ngươi mà thôi!
Nếu không phải có người chỉ điểm, ngươi — cái đồ ngu si bị hạ độc ba năm cũng chẳng nghĩ ra nổi kế sách này!"
Ta hừ lạnh.
Không muốn nghe thêm một chữ nào từ kẻ sắp chết.
Mũi thương lóe sáng.
Một nhát, xuyên thủng yết hầu Tần Sương Ngữ.
Để nàng ta vĩnh viễn không còn mở miệng nói nhảm.
20
Cái c.h.ế.t của Tần Sương Ngữ khiến vợ lão Tam và Hách Thi Văn run lẩy bẩy, ôm nhau co rúc một góc.
Ta chậm rãi lau m.á.u trên trường thương, thu lại ánh sáng lạnh trong đáy mắt.
"Hách Thi Văn."
"Ngày mai, ngươi vẫn theo hẹn tới phủ Dục Vương nghe khúc ca, đừng làm gì thay đổi."
Hách Thi Văn run lên:
"Vâng...
Tổ mẫu, cháu biết rồi...
Cháu sẽ đi..."
Ta gật đầu, giọng chậm rãi:
"Chỉ cần ngươi nhớ kỹ.
Gặp Lý Thư Dao, hãy nói — ngươi vô tình nghe được, Thẩm Trường Viễn từng tới Hách phủ tìm Gia Nghi.
Và ba ngày sau, hắn sẽ còn tới nữa."
Hách Thi Văn kinh hãi:
"Tổ mẫu...
Tại sao phải nói vậy?"
Vợ lão Tam vội vàng nhéo nàng ta:
"Đừng hỏi!
Tổ mẫu có tính toán của tổ mẫu, ngươi chỉ cần làm đúng là được."
Nhìn dáng vẻ rụt rè sợ sệt kia, ta thầm thở dài.
Có lẽ, tình cảm giữa ta và mẫu tử họ, đến đây cũng nên …kết thúc.
Ta buông tiếng thở dài, nói:
"Lát nữa, để lão Lục đưa hai mẹ con ngươi đi tế bái tổ tiên."
"Lão Lục sẽ kể cho các ngươi nghe sự thật trong gia phả."
"Ở lại Hách gia hay rời đi Nam Cảnh, tìm Hách Viễn, tùy các ngươi quyết định."
"Ta không ngăn cản."
"Nếu muốn rời đi, kho bạc đã chuẩn bị sẵn một vạn lượng bạc, đó là sính lễ ta dành cho Hách Thi Văn."
"Đem theo bên mình, phòng thân cũng được."
Giờ phút này, ta chẳng còn điều gì phải giấu giếm nữa.
Bởi vì ta biết
Phong ba lớn thực sự, còn ở phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com