Mệnh Ta Không Do Trời

Chương 8: Bạch Minh Nguyệt



21

 

Ngày hôm sau.

 

Hách Thi Văn nghe lời ta, đến phủ Dục Vương như thường lệ.

 

Vợ lão Tam len lén tới tìm ta cáo từ.

 

Nàng ta nói: đợi Hách Thi Văn trở về, hai mẹ con sẽ lên đường tới Nam Cảnh tìm Hách Viễn.

 

Ta gật đầu, tỏ ý thấu hiểu.

 

Thay xong triều phục, khi ta sắp rời phủ, thì bắt gặp lão Lục đang lo liệu hậu sự cho Tần Sương Ngữ.

 

Hắn ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, hỏi ta:

 

"Nương...

 

Người định vào cung sao?"

Lục nhi ngẩn ra hỏi.

 

Ta khẽ gật đầu:

 

"Gia Nghi không thể mãi mang thân phận Vương phi của Dục Vương được."

 

"Người, việc này trọng đại, chỉ sợ một mình người khó lay động được thánh ý.

 

Không bằng đợi thêm hai ngày, để con đi liên lạc với vài vị lão thần từng theo phụ thân, cùng nhau vào cung thỉnh cầu, cơ hội sẽ lớn hơn một chút."

 

Nhìn Lão Lục đã biết nghĩ xa, biết lo trước sau, ta không khỏi xoa đầu hắn, lòng đầy an ủi.

 

"Con à, ta không còn thời gian nữa.

 

Hơn nữa..."

 

Ta quay người, ánh mắt lướt qua đám gia đinh phía sau.

 

Bọn họ, mỗi người đều nâng trong tay một bài vị linh hồn.

 

Tổng cộng mười tám bài vị anh linh Hách gia.

 

Tấm mới nhất vừa lập hồi cuối năm, còn vương hương son đỏ chưa phai.

 

"Ta không phải chỉ một mình vào cung.

 

Ta sẽ dẫn theo tất cả anh linh của Hách gia, đến trước mặt Hoàng đế, hỏi cho ra lẽ—

 

Hách gia ta tận trung báo quốc, lưỡng thân vô hổ với trời đất, vô hổ với xã tắc.

 

Vậy thì vì sao, vì sao ngài lại dung túng nhi tử mình, làm nhục nữ nhi Hách gia?!"

 

Lão Lục lặng người nhìn hàng bài vị san sát.

 

Hắn buông tờ giấy tiền đang cầm, đón lấy bài vị Hách Thủ Ngự từ quản gia, giọng trầm ổn:

 

"Gia Nghi cũng là cháu gái con.

 

Mẫu thân, con sẽ đi cùng người."

22

 

Quả nhiên đúng như ta dự liệu, cấm vệ quân chặn ta và Lão Lục ngoài cửa cung, hoàng đế và hoàng hậu đều không chịu gặp.

 

Ta ra lệnh cho mọi người vén tấm vải đỏ phủ trên bài vị, đồng loạt quỳ xuống:

 

"Hoàng thượng, Dục Vương sủng thiếp diệt thê, hôm qua còn tự tay hại mất đứa nhỏ trong bụng Gia Nghi.

 

Họ Hách ta đều tận mắt chứng kiến.

 

Thần phụ khẩn cầu hoàng thượng chuẩn cho Dục Vương và Gia Nghi hòa ly, để thần phụ có lời giao phó với tiên tổ Hách gia."

 

Gió Bắc gào thét, băng giá dưới đất lạnh cắt da.

 

Ta rét run toàn thân, nhưng nghĩ đến việc trước đây Gia Nghi từng quỳ trong tuyết lạnh như thế bao lần, liền cắn răng kiên trì.

 

Nửa canh giờ sau, An công công thân cận bên cạnh hoàng đế mang trà nóng tới:

 

"Hách lão thái quân, bệ hạ đã triệu Dục Vương nhập cung tra hỏi.

 

Trời lạnh, người nên về nghỉ ngơi trước, việc này bệ hạ đã có cân nhắc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta dập đầu tạ ơn, rồi quỳ thẳng người, dõng dạc nói:

 

"Phiền công công chuyển lời đến bệ hạ, đêm qua thần phụ mộng thấy Hách Thủ Ngự.

 

Người nói nếu thần phụ không lấy được thánh chỉ hòa ly, thì đừng mong quay về Hách phủ.

 

Thần phụ không dám trái mệnh phu quân, chỉ đành quỳ nơi đây, chờ thánh chỉ ban xuống."

 

Không dám trái mệnh phu quân?

 

Lục nhi trợn mắt nhìn ta, ngay cả An công công cũng giật giật khóe miệng:

 

"Hách lão thái quân, dù người không muốn rời đi, cũng nên cho các anh linh Hách gia hồi phủ trước.

 

Người dẫn theo bao nhiêu bài vị quỳ ở cửa cung thế này, thật không hợp lễ."

 

Ta nhướng mày, phản bác:

 

"An công công, ngươi tưởng Hách gia ta muốn có nhiều bài vị thế này sao?

 

Mỗi một vị anh linh nơi đây, đều đã ngã xuống vì bảo vệ Đại Chu.

 

Thử hỏi hôm nay nếu họ còn sống, Dục Vương dám nhục mạ Gia Nghi như vậy sao?"

 

Đúng lúc ta còn định nói tiếp, một nữ tướng tay cầm trường thương cưỡi chiến mã dừng lại bên cạnh.

 

Giọng nói như chuông ngọc vang dội:

 

"A di thái, thánh chỉ mà người muốn, để ta đi lấy về cho!"

 

Ta nhìn kỹ—thì ra là cháu gái của Trang Trường Minh, Bạch Minh Nguyệt.

 

23

 

Bạch Minh Nguyệt và Trang Trường Minh—một trời một vực.

 

Nàng mang khí độ mạnh mẽ, thẳng thắn, có vài phần phong thái giống ta thuở trước.

 

Bạch Minh Nguyệt cúi chào các anh linh Hách gia, quay sang ta, dõng dạc:

 

"A di thái, thánh chỉ, ta đi lấy giúp người."

 

Trong mắt nàng, không có thương hại, chỉ có kính trọng giữa những người cầm quân.

 

Ta xúc động khôn xiết, gật đầu đáp lễ:

 

"Minh Nguyệt, đa tạ."

 

【Đây chẳng phải tướng tinh đời kế nhiệm sao!】

 

【Đúng vậy, phu quân nàng ta còn muốn nạp thiếp, lại còn là biểu muội, nên Bạch Minh Nguyệt mới hồi kinh diệt cẩu nam nữ đấy.】

 

【Nhưng hình như... Bạch Minh Nguyệt vừa xuất hiện không lâu thì hy sinh nhỉ?】

 

【Các vị đi nhầm phim trường rồi! Nữ chính chúng ta còn chưa biết số phận, còn lo Bạch Minh Nguyệt làm gì!】

 

【Tiếc rằng, lão thái quân lại không để mắt đến Thẩm Trường Viễn. Nếu không, Gia Nghi mà ở bên hắn, e là có thể làm hoàng hậu rồi!】

Nửa canh giờ sau, bóng dáng Bạch Minh Nguyệt xuất hiện ngoài cửa cung.

 

"A di thái, bệ hạ không hề quên công lao của Hách gia."

 

Nàng mang thánh chỉ tới.

 

Bệ hạ chuẩn cho Dục Vương và Gia Nghi hòa ly.

 

Ta hai tay nhận lấy thánh chỉ, ngước nhìn bài vị mười tám vị anh linh Hách gia, ra lệnh cho gia đinh phủ tấm vải đỏ lên lại.

 

Xem như hồi đáp, ta đem chút tin tức thu thập được từ những dòng chữ, truyền cho Bạch Minh Nguyệt:

 

"Minh Nguyệt, về sau khi ngươi đi qua Thiên Thủy Câu,  nhất định phải đề phòng.

 

Nơi đó địa hình dễ thủ khó công, kẻ địch rất có khả năng phục kích trên núi."

 

Bạch Minh Nguyệt chớp mắt, nở nụ cười khó hiểu:

 

"Đa tạ a di thái nhắc nhở.

 

A di thái mưu lược như thần, chẳng trách Gia Nghi cũng dũng mãnh mưu trí."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com