Vương Nhị vội vàng đi xuống dưới tìm Trịnh Sĩ Bình. Tìm một lúc thật lâu mới thấy hắn ở trong một góc của tòa giảng đường:
"Anh đừng chạy lung tung, tôi đi tìm anh vất vả lắm, lại không biết hỏi ai, trường bọn tôi rộng vậy cơ mà!"
Lúc Vương Nhị tìm thấy hắn đã chạy mệt đến thở hồng hộc.
"Cậu tìm tôi? Cậu có cách rồi à?"
Hắn tranh thủ thời gian chạy tới, à không đúng, xin lỗi, là bay tới trước mặt Vương Nhị.
"Lúc anh chết, trên người có món đồ kim loại gì không? Đồng hồ hay là thắt lưng gì đó."
Vương Nhị hỏi.
"Kim loại? Có nha, tôi đeo đồng hồ, hãng Citizen đấy."
Hay lắm, thằng cha này có vẻ rất quý cái đồng hồ đó, đến giờ vẫn nhớ là của thương hiệu nào.
"Được rồi, anh ở đây chờ đi, tôi có cách rồi!"
Dứt lời, Vương Nhị không để ý đến hắn nữa, không quay đầu lại mà đi luôn.
Cậu chạy một mạch đến thao trường, Trương Ninh vừa mới kết thúc livestream, đang tắt điện thoại, sắp xếp lại thiết bị.
"Bạn ơi! Bạn ơi!"
Vương Nhị chạy tới, liên tục gọi cậu ta.
"Hả? Bạn gọi tôi ấy hả?"
Trương Ninh không cao lắm, chưa đến một mét bảy, hơi mập, mặt tròn xoe, tóc xoăn lại đeo kính, vẻ mặt không hiểu chuyện gì nhìn Vương Nhị.
"Đúng rồi, đúng rồi, tôi gọi cậu đó. Tôi muốn hỏi thử, vừa rồi cậu đang livestream à?"
"Đúng thế? Có chuyện gì à? Cậu là fan của tôi à?"
Trương Ninh nghe Vương Nhị nhắc đến vụ livestream, lập tức thay đổi vẻ mặt, cười rạng rỡ hỏi lại.
"Không phải!"
Vương Nhị trả lời tương đối dứt khoát.
"Không phải fan của tôi thì cậu đến tìm tôi làm gì, đừng nói là định cùng tôi livestream, cướp fan của tôi đấy nhé?"
Nói đến đây, Trương Ninh lộ vẻ cảnh giác nhìn Vương Nhị.
"Không phải, tôi đến để nói cho cậu biết, cậu tìm ở đây cũng vô ích thôi, bên này không có mộ. Cậu nên sang bên kia tìm mới phải. Tôi nghe người ta nói, ở trường chúng ta khả năng có mộ táng thời Tần - Chiến Quốc đấy. Cậu mà tìm được, chắc chắn chấn động toàn mạng xã hội, trở thành streamer nổi tiếng đó."
Vương Nhị vừa lên thành phố vài ngày đã học được thói xấu, bắt đầu lừa dối người khác.
"Thật á?"
Trương Ninh không tin lắm.
"Cậu cứ nghĩ thử xem, tôi có làm livestream đâu, lừa gạt cậu làm gì chứ, tôi đâu có được lợi lộc gì?"
Vương Nhị nói.
"Vậy vì sao cậu phải giúp tôi?"
Trương Ninh vẫn không chịu tin.
"Đương nhiên là tôi giúp cậu vì không muốn nhìn cậu quanh quẩn ở chỗ này ngày này qua ngày khác rồi. Về sau, cậu mà thành người nổi tiếng thì đừng quên tôi là được, đến lúc ấy tôi có chuyện gì cần cậu giúp thì đừng từ chối nhé!"
Lời này nghe rất êm tai. Trương Ninh nghe xong, sắc mặt cũng trở lại bình thường:
"Yên tâm, yên tâm đi, chắc chắn sẽ không quên cậu đâu. Trương Ninh tôi là người rất biết ăn khế trả vàng mà lại."
"Tốt rồi, tốt rồi. Vậy cậu còn thất thần làm gì nữa, mau đi đi, tôi bảo cậu nhé, phải tập trung vào dưới mấy gốc cây ấy. Tôi nghe người ta bảo, rễ cây thỉnh thoảng sẽ quấn lên một ít đồ đồng thiếc, cậu mà tìm được thứ này thì khả năng bên dưới chính là đại mộ đấy!"
Quá xấu rồi, cậu còn dạy cậu ta tập trung vào gốc cây nữa.
Trương Ninh nghe vậy, lập tức hành động ngay:
"Vậy tôi đi tìm thử xem sao nhé?"
"Đi thôi, tôi đi với cậu!"
Vương Nhị đi theo cậu ta, làm bộ làm tịch dẫn cậu ta đi quét mấy gốc cây liền, sau đó mới tới gốc cây kia.
Thiết bị kia vừa lại gần rễ cây, đã nghe thấy "tít" một tiếng. Trương Ninh vô cùng phấn khích, liên tục thử mấy lần, sau đó lặng lẽ nói với Vương Nhị:
"Bạn ơi, thật sự có này!"
"Đúng rồi, làm sao tôi có thể lừa cậu được chứ?”
Vương Nhị khẽ gật đầu, sau đó lại nói với cậu ta:
"Ban ngày trường học đông người, không tiện làm. Ban đêm chúng ta lén lút đào thử lên xem sao nhé? Nếu tìm đúng rồi, cậu sẽ nổi tiếng ngay."
"Được chứ, được chứ, nhưng mà đến tối ký túc xá sẽ đóng cửa mất."
Trương Ninh hơi e ngại.
"Livestream hay là ngủ quan trọng hơn? Tìm được cái này rồi, về sau cậu có thể chuyển ra ngoài thuê nhà ở cơ mà?”
Vương Nhị tiếp tục giật dây.
Trương Ninh suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu:
"Được!"
Khoảng mười giờ đêm, cổng ký túc xá sắp đóng, tất cả học sinh cũng bắt đầu vội vã chạy về ký túc xá. Trong khi đó, Vương Nhị lại lén lút chạy ra ngoài.
Cậu chạy đến thao trường, đã nhìn thấy Trương Ninh đang chờ sẵn ở đó:
"Bạn Vương Thiên, mau tới đây, mau tới đây!"
Trương Ninh thấy Vương Thiên, tranh thủ thời gian vẫy tay gọi cậu tới.
Mà lúc này, Ma Vĩ đang đứng ở cửa sổ đã nhìn thấy bọn họ. Cậu ta cứ có cảm giác một người trong số đó có dáng người rất giống Vương Nhị. Chẳng nói chẳng rằng, cậu ta cũng đi theo ra khỏi ký túc xá, trong lòng còn thầm mắng:
"Đêm hôm khuya khoắt còn chạy ra ngoài, ông mày phải bắt quả tang tại trận, để trường học đuổi cổ mày."
Ngay sau đó, ba kẻ "mỗi người ôm một mục đích riêng", gần nửa đêm đã lọ mọ chạy ra ngoài, tập trung trên thao trường của một trường đại học để đào ra một cỗ thi thể từ hai mươi năm trước. Đương nhiên, người biết rõ chân tướng chuyện này, ngoài một "con người" là Vương Nhị ra, chỉ còn một "con quỷ" tên là Trịnh Sĩ Bình mà thôi.
"Này, có người đi theo rồi."
Trịnh Sĩ Bình thầm thì bên tai Vương Nhị một tiếng.
"Là ai?"
Vương Nhị hỏi.
"Cái gì cơ? Làm gì có ai?"
Trương Ninh còn tưởng rằng cậu hỏi mình.
"A, không có gì, chúng ta bắt đầu thôi."
Vương Nhị trả lời.
"Được, bắt đầu thôi, cậu đào đi, tôi canh chừng giúp cậu!"
Quả nhiên, nói thành phố là thùng thuốc nhuộm cũng không sai. Vương Nhị mới lên phố vài ngày đã trở thành người như thế. Tìm người đào thi thể miễn phí thì cũng thôi đi, ngay cả việc tốn thể lực cậu cũng để người ta làm thay mình.
Bên này, Trương Ninh mở livestream, nhỏ giọng nói:
"Hello cả nhà, có ai còn thức không? Ban ngày tôi phát hiện được kim loại ở vị trí này, có khả năng sẽ có cổ mộ. Đêm nay sẽ livestream đào cổ mộ cho cả nhà xem! Cái gì cơ? Trộm mộ á? Trộm mộ gì chứ? Đây là trường học, tôi chỉ đào lên thử xem. Nếu đào ra một thật tôi sẽ đi báo chính quyền. Mau nhìn, đấy là bạn học của tôi, đang canh chừng giúp tôi kia kìa."
Dứt lời, cậu ta quay điện thoại về phía Vương Nhị.
"Đúng, canh chừng đó. Cái gì? Như thế chính là trộm mộ? Không phải, không phải? Canh chừng là để đề phòng giảng viên tới, tôi phải trở thành người đầu tiên tìm ra ngôi cổ mộ này!"
Nói thật, phòng phát sóng trực tiếp của Trương Ninh lần đầu tiên có nhiều người xem như vậy. Những người tiến vào xem đều mang tâm lý hiếu kỳ, muốn nhìn xem tên hề này đang tấu hề kiểu gì.
"Cậu mà còn không đào, trời sáng mất đấy."
Vương Nhị cạn lời, bèn nhắc nhở cậu ta một câu.
"Đào đây, đào đây!"
Sau đó, Trương Ninh nói trước màn hình điện thoại:
"Cả nhà ơi, có rảnh thì ấn theo dõi, bấm like cho tôi nhé, tôi bắt đầu đào đây!!"
Và thế là, Trương Ninh bắt đầu đào đất. Vương Nhị ở một bên nhìn, còn có một Trương Sĩ Bình mà bọn họ nhìn không thấy, đứng ở bên cạnh Trương Ninh nhìn cậu ta đào đất.
Nhưng cậu Trương Ninh này vừa nhìn là biết bình thường ít tập thể dục, bộ dạng đào ba hơi nghỉ một hơi, còn nhân cơ hội nói chuyện với điện thoại khiến cho Trịnh Sĩ Bình sốt ruột đi qua đi lại. Sau đó, trong phòng phát sóng trực tiếp của Trương Ninh bắt đầu có những bình luận khác biệt.
"Con mẹ nó cậu chạy mau đi, đằng sau cậu có người kìa!!"
Trương Ninh vừa đọc được thì mắng:
"Đêm hôm khuya khoắt đừng hù dọa người ta, đằng sau cậu mới có người ấy, bạn học tôi đứng ở trước mặt tôi mà."
"Thật sự có người mà, vừa nãy tôi nhìn thấy bóng người đó."
"Đúng, tôi cũng nhìn thấy! Đậu má, con mẹ nó kinh khủng vãi. Hay cậu đào phải phần mộ tổ tiên nhà người ta rồi đấy?"
Ngay sau đó, danh sách của phòng phát sóng trực tiếp vốn chỉ có một mình cậu ta đột nhiên tăng mạnh, thoáng cái đã tăng mấy vạn người, tất cả mọi người đều đến để xem bóng quỷ sau lưng Trương Ninh. Đương nhiên, bọn họ cũng thực sự nhìn thấy quỷ. Chức năng quay video ban đêm của điện thoại di động quả thực có thể nhìn thấy bóng quỷ đang di động.
"Oa, nhiều người vậy sao? Cả nhà ơi, mọi người tiếp tục theo dõi nhé, tôi đào cổ mộ cho các bạn xem đây!"
Đến lúc này, Trương Ninh càng thêm nhiệt tình, số người xem livestream càng đông, hiệu suất của Trương Ninh rõ ràng cũng càng tăng lên. Chẳng qua, trong phòng phát sóng này cũng có một vài "nhân vật chính nghĩa". Thấy Trương Ninh đang đào bới, mặc kệ là cậu đào được cái gì, không nói không rằng cứ báo cảnh sát cho cậu cái đã. Ngay sau đó, cảnh sát nhận được tin tức cũng bắt đầu hành động.
"Được lắm Vương Thiên, đêm hôm khuya khoắt mà chúng mày lại dám phá hoại thao trường, bị tao bắt tại trận nhé. Hai đứa chúng mày cứ chờ bị đuổi học đi!"
Đúng lúc này, Ma Vĩ bước ra.
"Thì ra là cậu ta!"
Trong lòng Vương Nhị thầm nhủ một câu, sau đó quay đầu ra hiệu cho Trịnh Sĩ Bình. Vẻ mặt này rất rõ ràng là để hắn đi dọa cậu ta một trận. Trịnh Sĩ Bình ngầm hiểu, bay thẳng tới cưỡi lên cổ Ma Vĩ.
Vương Nhị bó tay, hóa ra quỷ đều thích cưỡi lên cổ người ta.
Bên này, Trịnh Sĩ Bình vừa ngồi lên cổ Ma Vĩ một cái, cậu ta đã cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều dựng đứng lên, sau lưng lạnh toát. Sau đó, Trịnh Sĩ Bình còn treo ngược đầu vươn tới trước mặt cậu ta, thổi vào mặt cậu ta một hơi. Ma Vĩ chỉ cảm thấy mắt bị cái gì cộm cộm, vội đưa tay lên dụi mắt. Vừa mở mắt ra, hồn cũng bị dọa cho suýt bay mất: Một cái đầu có bảy lỗ chảy máu, treo ngược trước mặt cậu ta, mắt còn đang chớp chớp nhìn mình.
"Ôi mẹ ơi!!"
Ma Vĩ co giò chạy mất. Tính ra gan của Ma Vĩ cũng lớn thật sự, nếu là người bình thường gặp phải chuyện này chắc cũng phải bị dọa bay nửa cái mạng.
Đúng lúc này, ở bên kia Trương Ninh cũng hô lên trước điện thoại di động:
"Đào được rồi, đào được rồi cả nhà ạ, để tôi quay cho các bạn nhìn xem."
Dứt lời, cậu ta cầm điện thoại chỉ vào mặt đất.
"Ối mẹ ơi!!"
Trương Ninh cũng sợ tới mức đặt mông ngồi bệt xuống đất, ống quần ướt sũng.