Vương Nhị tạm biệt Trịnh Sĩ Bình, trở lại đội hình huấn luyện quân sự. Lúc đó thấy huấn luyện vô cùng tức giận nhìn cậu:
"Em đi vệ sinh ở tận Thái Bình Dương à?"
Lúc bấy giờ Vương Nhị mới ý thức được mình gây họa, liên tục xin lỗi:
"Thật xin lỗi thầy, vừa rồi em đau bụng."
"Hô báo cáo!"
Thầy huấn luyện hét lớn một tiếng.
"Báo cáo huấn luyện viên, vừa rồi em đau bụng nên ở trong nhà vệ sinh lâu một chút."
"Đừng nói với tôi, vô ích thôi. Em nói với bạn học của mình ấy. Nào, tất cả mọi người, nghiêm!!!"
Dứt lời, huấn luyện viên hướng về phía Vương Nhị quát một tiếng:
"Vương Thiên!"
"Có!"
"Về hàng!"
Vương Thiên vừa bước về hàng, huấn luyện viên đã nhìn bọn họ ra lệnh:
"Toàn đội nghe lệnh, bởi vì Vương Thiên đến muộn, toàn đội chạy mười vòng quanh thao trường, chạy!!!"
Hay lắm, vì Vương Nhị mà cả lớp đều bị phạt chạy 10 vòng, Vương Nhị liên tục nói xin lỗi.
"Vương Thiên, còn nói nữa cả lớp chạy thêm 10 vòng!"
Sau mười vòng, cả đám mệt đến ngã ra đất. Khá nhiều người đều tụt lại phía sau, từng người ngã trái ngã phải nằm trên bãi tập.
"Mẹ nó ai cho các cậu nằm xuống, toàn đội, tập hợp!!"
Huấn luyện viên này còn không có ý định buông tha bọn họ.
Sau một ngày huấn luyện quân sự, tất cả mọi người mệt như chó, ngoài Nhạc Viễn ra, ánh mắt của những người khác nhìn Vương Nhị đều là lạ. Ai nấy đều như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Vương Nhị mệt đến không còn hơi sức, đã cùng bọn Nhạc Viễn lảo đảo quay về ký túc xá. Nhưng quần áo còn chưa kịp thay thì đã có một đám người xông vào phòng. Bọn họ là người cùng đội huấn luyện quân sự với bọn Vương Nhị hôm nay, ở phòng ký túc xá 8 người.
"Vương Thiên, con mẹ nó hôm nay mày hại bọn tao mệt như chó, một câu cũng không nói đã về rồi ấy hả? Phòng 4 người, có điều hòa mát rượi, bọn ông còn mẹ nó không có điều hòa đây này."
Người cầm đầu tên là Ma Vĩ. Lần trước lúc mới gặp bọn họ đều đã tự giới thiệu, bởi vì cậu ta có vóc dáng cao lớn, Vương Nhị cũng có ấn tượng với cậu ta. Cậu ta thật sự cao lớn vạm vỡ, mặt mũi hung tợn, vừa xông vào phòng đã chỉ thẳng mặt Vương Nhị mắng một trận.
"Này, làm gì đây? Đều là bạn học cả, chuyện đau bụng thì ai đoán trước được? Chạy thì cũng chạy rồi, đến đây làm gì nữa?"
Nhạc Viễn đứng lên, vóc người cậu cũng cao tương đương với Ma Vĩ, thân thể cũng rắn chắc, lại từ nhỏ luyện võ. Theo lời Nhạc Viễn thì, về đánh nhau cậu ta còn chưa ngán ai bao giờ. Lúc trước còn bị ho khan, mấy người lớn hơn cậu ta vài tuổi còn không đánh lại cậu ta. Giờ bệnh của cậu ta cũng khỏi rồi, đương nhiên càng không sợ.
"Nhạc Viễn. Con mẹ mày tao tìm Vương Thiên cơ mà, mày đừng đứng đấy làm chim đầu đàn. Bằng không thì con mẹ nó tao đánh cả mày đấy!"
Xem ra cậu Ma Vĩ này hôm nay nhất định phải gây sự với Vương Nhị rồi.
"Ma Vĩ, Nhạc Viễn tao hôm nay ở yên đây, mày thử đụng đến một sợi tóc của Vương Thiên thử xem, tao không đánh cho đồ con rùa như mày phọt sh*t thì xem như số mày đỏ!"
Nhạc Viễn mắng trả, bước lên một bước. Hai người họ giương cung bạt kiếm, chẳng mấy chốc sẽ lao vào đánh nhau.
"Được rồi, chuyện hôm nay là do tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu, không có lần sau đâu, thật đấy. Xin lỗi nhé!!!"
Vương Nhị cũng không muốn làm lớn chuyện. Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất là hôm nay việc của Trịnh Sĩ Bình còn chưa giải quyết, cậu làm gì có thời gian để ý mấy việc này.
"Nếu xin lỗi mà có tác dụng, thì còn cần cảnh sát làm gì?"
Không ngờ Ma Vĩ lại nói một câu như thế, chọc cho Nhạc Viễn nghe được phải bật cười:
"Con mẹ nó, một thằng đần không đẹp trai được bằng một sợi lông mũi của Đào Minh Tự (1), còn định đứng đây làm màu với tao á? Mày làm ông nội mày tức cười quá đấy."
Giờ thì hay rồi, Ma Vĩ vốn rất tức giận lại càng nổi điên hơn, cậu ta một bước lao đến muốn đánh nhau với Nhạc Viễn, nhưng đột nhiên lại có người xuất hiện ở phía sau.
"Có chuyện gì vậy, sao lại nhiều người thế này?"
Lão Cảnh và Quách Vũ cũng trở lại phòng, nhìn nhiều người trong phòng như thế thì giật mình.
"Là nó kéo người đến đấy."
Nhạc Viễn chỉ vào Ma Vĩ và nói với lão Cảnh.
"Làm gì vậy, mở tiệc à?"
Lão Cảnh và Quách Vũ cũng chen vào, nhìn Ma Vĩ.
"Tiệc tùng gì đâu, hôm nay lúc Vương Thiên đi học quân sự đi vệ sinh lâu quá, lúc quay về cả đội bị huấn luyện viên phạt chạy bền, thằng nhãi này tức không chịu nổi nên tới tìm cậu ta gây sự!"
Nhạc Viễn giải thích.
"Làm gì vậy hả, đều là bạn học cả, chạy mấy vòng thôi làm gì đến nỗi phải kéo một đám người tới đây. Chúng mày còn làm gì nữa, tới xem náo nhiệt à, mau cút cho tao!"
Không nhìn ra lão Cảnh cũng là một người nóng nảy.
Dù là hồi còn ở trong làng, hay về sau lên trấn trên học cấp 2, rồi lên thị trấn học cấp 3, Vương Nhị đều chưa từng gặp phải tình huống này. Chuyện lần này làm cậu không biết phải xử lý thế nào. Đúng lúc này, A Huyền chạy ra, nhảy lên vai Vương Nhị, cặp mắt màu xanh sẫm nhìn chằm chằm vào Ma Vĩ kia.
"Khá lắm thằng kia, mày còn dám nuôi thú cưng!!"
Ma Vĩ nhìn A Huyền như thể vừa phát hiện đại lục mới.
Kết quả A Huyền không sợ chút nào, hướng về phía cậu ta "khè!" một tiếng gầm rú dọa sợ Ma Vĩ.
"Được rồi, chuyện bé cỏn con thôi làm gì đến mức ấy, mau đi về đi. Bao nhiêu người chen chúc ở đây là định làm gì vậy?"
Quách Vũ đi ra làm người hòa giải.
"Có nghe thấy không, còn không mau về đi, định ở lại ăn cơm hay gì?"
Nhạc Viễn lại mắng một tiếng.
Nhạc Viễn vừa nói xong, Ma Vĩ lập tức lao đến, hai người đánh nhau. Lão Cảnh và Quách Vũ cũng mau chóng xông lên, Vương Nhị cũng nhảy vào. Đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, vốn dĩ sức khỏe đã tốt hơn đám trẻ con lớn lên ở thành phố, hơn nữa, cậu còn học được đạo thuật Mao Sơn, một tay đã tách hai người ra, dùng sức quá mạnh còn quăng cho Ma Vĩ ngã lảo đảo.
"Thằng chó, mày cứ chờ đó cho tao!"
Ma Vĩ chỉ vào mặt Vương Nhị mắng một câu, sau đó dẫn người định đi về.
"Từ từ đã!"
Vương Nhị đột nhiên gọi bọn họ lại.
"Hả? Làm gì nữa? Muốn đánh nhau tiếp à?"
Ma Vĩ nghe được thì xoay người lại nhìn Vương Nhị.
"Lấy ra đây!"
Vương Nhị nói.
"Cái gì?"
Ma Vĩ hỏi lại.
Vương Nhị tiến lên, đút tay vào túi quần cậu ta móc ra một chiếc điện thoại, ném cho Nhạc Viễn.
"Ơ, điện thoại di động của nó vì sao lại ở trên người tao, thằng chó kia con mẹ mày định hãm hại tao à?"
Ma Vĩ bắt đầu giở quẻ.
"Có phải mày lấy không thì trong lòng mày tự biết."
Nhạc Viễn mắng chửi, nhận lấy điện thoại.
Lúc này, Ma Vĩ đã hoàn toàn thua, muốn tìm Vương Nhị gây sự không xong, mình còn bị mất mặt. Cậu ta không thực sự muốn trộm điện thoại mà chỉ muốn dạy dỗ Nhạc Viễn kiêu ngạo kia một phen. Giờ thì hay rồi, mình đã thua trắng, đến nước này cậu ta có bao nhiêu cái miệng cũng hết đường chối cãi.
Ma Vĩ quay đầu nhìn chòng chọc vào Vương Nhị, hung tợn mắng:
"Thằng ranh con, mày cứ chờ đó cho ông!"
Dứt lời bèn xoay người rời đi, người cầm đầu gây sự đã đi, những kẻ đi theo đương nhiên cũng không ở lại. Tất cả đều rời đi.
"Lấy cắp điện thoại của người ta còn rất ngang ngược cơ!"
Nhạc Viễn cười khẩy, sau đó hỏi Vương Nhị:
"Cậu không sao chứ? Đừng sợ, nghe tớ bảo này, cậu chính là anh em tốt của tớ, nó mà dám tới tìm cậu gây sự, để xem tớ có đánh gãy chân nó không."
Vương Nhị cười cười trả lời Nhạc Viễn:
"Được, vậy trăm sự nhờ cậu đó."
Ở với bọn Nhạc Viễn một thời gian, tính tình của Vương Nhị cũng trở nên cởi mở hơn, không còn câu nệ như hồi mới tới. Nhưng hiện tại trong lòng cậu vẫn đang canh cánh chuyện của Trịnh Sĩ Bình. Thi thể bị chôn sâu dưới đất cả mét, phát hiện kiểu gì cũng không giống là ngoài ý muốn. Lúc này, cậu quay đầu nhìn thấy A Huyền, cặp mắt xanh sẫm của nó cũng đang nhìn cậu.
Vương Nhị ôm chầm lấy A Huyền, đi đến ban công và hỏi nói:
"A Huyền, mày tới đây đã được một thời gian rồi, mày đã có con mèo hoang chó hoang gì làm bạn chưa?"
"Meo!!"
Dường như A Huyền có thể nghe hiểu lời Vương Nhị nói, đáp lại cậu bằng một tiếng kêu.
"Tao sẽ xem như là mày có bạn rồi, vậy mày có thể bảo mấy người bạn của mày tới chỗ cái gốc cây ở thao trường tao đang học, đào lên một cỗ thi thể không? Đại để sâu khoảng 1.2 mét á."
Vương Nhị cũng không biết chuyện này có làm được hay không, cậu biết rõ A Huyền thông linh, nhờ nó chuyện này cũng xem như còn nước còn tát.
"Meo!!" A Huyền có vẻ hơi tức giận, giơ chân lên cào môt cái, dọa Vương Nhị sợ hãi:
"Không được thì không được thôi, giận gì đâu."
Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn về phía thao trường, thấy có một người đang cầm điện thoại gì động hình như đang quay chụp cái gì. Trong tay người này còn cầm một thứ gì chiếu trên mặt đất.
"Nhạc Viễn! Mau lên, tới xem kìa, cậu ta đang làm gì vậy nhỉ?"
Vương Nhị cuống quít gọi Nhạc Viễn tới.
Nhạc Viễn chạy tới, nhìn thấy người đang đứng trên thao trường kia:
"A, thằng ngốc kia ấy hả, cậu ta tên là Trương Ninh, đang livestream (phát sóng trực tiếp) đấy, cái cậu ta đang cầm trên tay kia là máy dò kim loại. Thành phố H không phải từng là cố đô à, nghe nói dưới lòng đất toàn là mộ. Thằng ranh này bèn mở livestream, không biết dựa vào quan hệ xin xỏ kiểu gì mà bắt đầu thăm dò khắp nơi trong trường đấy."
Nghe đến đó, hai mắt Vương Nhị tỏa sáng. Cậu chẳng phải vẫn nghĩ làm thế nào để người khác phát hiện ra thi thể sao, giờ thì đẹp, có người tự đưa tới cửa rồi.
------------
Chú thích:
(1) Đào Minh Tự là nhân vật nam chính trong phim thần tượng Vườn Sao Băng, cậu này có câu thoại tương tự câu trên của Ma Vĩ