Vương Nhị dẫn A Huyền ra khỏi cổng trường, Ngu Thường đi theo sau.
"Chị đi theo làm gì? Em đi vào nhà ma đấy, trong đó có quỷ, chị không sợ à?"
Vương Nhị quay đầu hỏi Ngu Thường.
"Quỷ... Chị... Chị từ nhỏ tới giờ chưa thấy ma quỷ bao giờ, nếu thật sự có quỷ, em… em dẫn chị đi xem thử nhé!"
Ngu Thường miễn cưỡng đáp.
"Đừng có cố chấp nữa, chị đứng ở cổng trường đợi đi, nếu Nhạc Viễn bọn họ quay về thì gọi điện cho em, này, chị lưu số điện thoại lại đi!"
Hai người trao đổi số điện thoại, Vương Nhị bắt một chiếc taxi, cậu định tới ngôi nhà ma kia, hi vọng có thể gặp hai con quỷ kia, không phải để tiêu diệt, mà là hy vọng có thể hóa giải oán khí trên người bọn họ.
Lại trở về nơi này, ban đêm ở đây càng đáng sợ hơn, xung quanh chẳng có bóng người qua lại, chỉ có một ngôi nhà đơn độc cùng với oán khí che kín bầu trời.
Vương Nhị chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, cậu đưa tay vuốt ve A Huyền trên vai:
"A Huyền, mày bảo hôm nay hai ta có sống sót ra khỏi đây được không?"
"Meo!!"
A Huyền kêu lên một tiếng, giọng vẫn trong trẻo êm tai như thường.
Vương Nhị cười cười, từ trong túi lấy ra một cái đĩa, đổ hỗn hợp máu gà và chu sa vào, nhúng bút lông thấm đều, cởi trần thân trên, sau đó vẽ bùa trấn quỷ lên ngực và tay.
Vẽ xong, cậu lại lấy ra một tờ giấy, cắt một mảnh cỡ bằng lưng mình, cũng vẽ một tấm bùa trấn quỷ, rồi nằm lên trên, in tấm bùa vào lưng.
Làm xong mấy thứ này, cậu nhìn lòng bàn tay mình, lần này cậu lại thỉnh Chưởng Tâm Lôi. Nếu lần này lại có chuyện ngoài ý muốn, cậu tự nhủ mình đừng nương tay nữa, dù sao bọn họ cũng là quỷ, dương gian không còn chỗ cho họ, nếu mình chết thật thì quá không đáng.
Chuẩn bị xong xuôi, cậu mở túi kiểm tra lại, xác nhận đã mang đủ đồ, rồi lại đẩy cánh cửa kia ra lần nữa
Chân phải bước tới, chưa kịp đặt xuống đất, Vương Nhị do dự, nhớ lại tất cả những gì đã trải qua ban ngày, giờ cậu vẫn còn hơi sợ. Cậu lấy lại bình tĩnh, cố gắng trấn định tâm thần, nghiến răng bước vào.
Tất cả lại giống như ban ngày, âm thanh bên ngoài hoàn toàn biến mất, xung quanh chỉ là một màu đen kịt, nhìn ra xa chỉ có đôi mắt A Huyền phát ra ánh sáng xanh lè trong đêm, như ma trơi ngoài nghĩa địa.
"Loay hoay kết dây màu,
Quấn quanh ngón tay nhỏ,
Giữ dây kéo thành hình
Lật ra niềm vui nhỏ…"
Giọng nữ quỷ lại vang lên.
Vương Nhị bật đèn pin trên điện thoại, rồi kéo một cái bàn trong phòng khách ra, định lập đàn làm phép bên trong.
"Ha ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha ha ha."
Nữ quỷ lại bắt đầu cười, sau đó từ phòng ngủ chính vẳng ra một câu:
"Các người bao giờ mới đi vậy?"
"Chúng tôi không đi!"
Vương Nhị trả lời.
"Tại sao? Tại sao không đi!"
Giọng nữ quỷ đột nhiên trở nên thê lương.
"Vì không muốn đi nữa!"
Vương Nhị vừa trả lời nữ quỷ, vừa không ngừng tay.
Cậu lấy ra ba cái chén, xếp thành hàng trên bàn, sau đó lấy ra áo kinh mặc vào, giấy Bạc, tiền Vãng Sinh, tiền Thọ, tiền Vàng, tiền Phúc, tiền Giáp Mã, văn sớ, cuối cùng lấy ra lá phướn chiêu hồn kia từ trong túi xách.
"Các người bao giờ mới đi vậy, các người sẽ tha cho chúng tôi chứ?"
"Tôi không đi, tôi tới đây chính là để buông tha cho các người!"
Vương Nhị tiếp tục trả lời.
"Các người đã làm gì chồng tôi?"
Nữ quỷ vẫn tự hỏi.
"Anh ta đã chết rồi!!"
Vừa nghe Vương Nhị nói xong, liền nghe nữ quỷ hét lên một tiếng.
"Anh nói dối, chồng tôi không thể chết, không thể chết, các người nói dối tôi!!"
Nói xong một trận gió quái thổi qua, cô ta từ phòng ngủ chính xông thẳng ra, A Huyền nhảy xuống đất, đứng chặn ở lối đi, ngăn cô ta lại.
"Cậu thật sự không sợ chết sao?"
Lúc này giọng nam quỷ vang lên.
"A, chồng, em biết anh không chết mà, ha ha ha, ha ha ha! Chồng, mắt anh sao thế?"
Nữ quỷ vừa nghe thấy giọng nam quỷ, lại trở về giọng điệu lúc trước, bay đến bên nam quỷ, nhìn thấy khuôn mặt đầy thương tích của anh ta, đưa tay định ấn nhãn cầu trở lại, nhưng bị nam quỷ giơ tay ngăn lại.
"Sợ, ai mà không sợ chết chứ? Trên đời này có người không sợ chết à?"
Vương Nhị đáp.
"Đã sợ, tại sao còn tới đây?"
Nam quỷ hỏi.
"Lý Hướng Quân bắt cóc bạn tôi rồi."
"Vậy là để cứu bạn, cậu định vào đây lập đàn tiêu diệt bọn tôi à?"
"Không, tôi không tiêu diệt hai người, tôi lập đàn này là để siêu độ hai người. Hai người đã nán lại thế gian này quá lâu rồi, đã đến lúc lên đường."
Vương Nhị vừa nói vừa lấy ra một bát cơm trắng, thắp nến, dâng ba nén hương, đốt lên rồi cắm vào bát cơm.
"Đây là nhà chúng tôi, chúng tôi không đi đâu hết."
Nam quỷ trả lời.
"Chị ấy sao vậy?"
Vương Nhị không ngẩng đầu, hỏi nam quỷ một câu.
"Sau khi biết tin tôi chết, cô ấy phát điên, trước khi chết cô ấy đã điên rồi, nên giờ cô ấy cứ lặp lại những cảnh tượng trước khi chết, mãi mãi chìm trong thống khổ."
Nam quỷ đáp.
"Vậy thì, anh không muốn chị ấy sớm đầu thai làm người sao? Lẽ nào anh muốn chị ấy mãi mãi như thế này, chìm đắm trong nỗi đau vô tận?"
Vương Nhị tiếp tục hỏi.
"Tình trạng của cô ấy bây giờ, dù có đầu thai làm người cũng chỉ có thể là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc thì làm sao có được hạnh phúc?"
"Đây cũng là một trong những lý do anh ở lại sao?"
"Có thể nói là vậy. Tôi thấy cậu cũng không phải kẻ xấu, hãy đi đi, chúng tôi không muốn giết người."
"Ngôi nhà này oán khí ngập trời, lệ khí của hai người đã che khuất mặt trời, tình trạng như thế này mà vẫn có thể kiềm chế được sát ý, thật hiếm có."
Hàn huyên vài câu, Vương Nhị đã không còn sợ hãi như lúc nãy nữa.
"Ngừng tay đi, dẫn con mèo của cậu đi đi, đừng quay lại nữa."
Nam quỷ nói câu cuối.
Vương Nhị dừng tay, ngẩng đầu lên:
"Các người không giết được hắn đâu, trên người hắn có Quan Công mở mắt, nhưng đời này của hắn cũng xong rồi, sát khí của Quan Công mở mắt không phải thứ mà mạng của hắn có thể chịu được. Dù là Lý Hướng Quân hay Lý Phong, bọn chúng đều không có kết cục tốt. Đối với hai người mà nói, đây chẳng phải là một kết cục tốt sao, mình không cần ra tay, bọn chúng cũng sẽ bị trời cao trừng phạt.”
"Đi!!!"
Nam quỷ đột nhiên thét lên, lập tức gió quái nổi lên, nến trên bàn lập tức bị thổi tắt.
Một lần nữa, tim Vương Nhị lại trèo lên cổ họng, bởi vì nam quỷ đã đứng ngay trước mặt cậu, bốn mắt nhìn nhau, một bên mắt của anh ta rũ xuống, rơi xuống cạnh mũi, nhưng nhãn cầu vẫn cử động:
"Còn không đi, tôi sẽ lấy mạng cậu!!"
Vương Nhị không dám thở mạnh, lùi lại một bước, nói:
"Ngoài cách này, tôi thật sự không nghĩ ra cách nào có thể vừa cứu hai người vừa cứu bạn tôi."
"Loay hoay kết dây màu,
Quấn quanh ngón tay nhỏ,
Giữ dây kéo thành hình
Lật ra niềm vui nhỏ…"
Giọng nữ quỷ lại vang lên.
Lúc này giọng nữ quỷ lại vang lên, sau đó là cô ta nện búa vào cái đục.
"Anh vì chị ấy, tôi vì bạn tôi, chúng ta thật ra đều là vì người khác mà chọn làm như vậy, đã là cùng một loại người, nên biết rõ trong lòng nhau nghĩ gì, anh cũng biết tôi không thể lùi bước."
"Vì bạn cậu, chết cũng không sợ à?"
Nam quỷ giơ tay vọt thẳng đến Vương Nhị, A Huyền bên cạnh bật nhảy lên, một cái vuốt quét về phía nam quỷ, nhưng bị anh ta vung tay ném vào tường.
"A Huyền!!"
Vương Nhị kêu lên.
"Đến nước này rồi, cậu nên nghĩ đến bản thân mình trước đi!"
Dứt lời, nam quỷ lại vươn tay về phía trước, nhưng lần này khi anh ta muốn tiếp cận Vương Nhị, bùa trấn quỷ trên người cậu đã phát huy tác dụng, trực tiếp đẩy lùi anh ta.
"Tôi đã biết được bản lĩnh của hai người, không thể không chuẩn bị, để cứu bạn mình, hôm nay tôi nhất định phải siêu độ hai người."
Vương Nhị dứt lời, bước lên phía trước, thắp sáng nến, bắt đầu khai đàn.
"Bùm!!"
Không biết nam quỷ dùng cách gì, chiếc bàn đột nhiên vỡ tan tành, đồ đạc trên bàn rơi xuống đất, Vương Nhị nhìn thấy, tim đã lạnh một nửa, thế này thì làm sao khai đàn được nữa.
"Cậu không còn cơ hội nữa rồi!"
Nam quỷ nói, sau đó lại xông tới.
Vương Nhị lùi lại hai bước, dựa lưng vào tường, rút từ trong túi ra một tượng Quan Công, dùng tay đỡ đứng trước ngực, vị Quan Công này mắt trừng trừng, oai phong lẫm liệt, nam quỷ nhìn thấy lập tức không dám tiến lên nữa.
"Đây chính là sự chuẩn bị của tôi!"
Vương Nhị nói.
"Các người... tại sao... không đi!!!"
Lúc này, nữ quỷ trong phòng ngủ chính đột nhiên nổi điên, trong nháy mắt mái tóc của cô ta từ phòng ngủ tràn ra, phủ kín cả phòng khách, khuôn mặt cô ta xuất hiện trên trần nhà, lơ lửng trên không.
"Tại sao các người không đi?"
Nữ quỷ lại hỏi một câu, sau đó trên khuôn mặt đầy máu me lộ ra một nụ cười quỷ dị.