Mèo Đen

Chương 19: Đàm phán



“Này? Hỏi cậu đấy, sao không chịu đi?”

Nữ quỷ lại hỏi một câu, rồi lại cười khanh khách.

“Coi như tôi xin hai người, hãy mau trở về Âm Ty, sớm đầu thai làm người đi. Tôi thật sự không muốn làm hại các người, bởi tất cả chuyện này vốn không phải lỗi của hai người.”

Vương Nhị từ đáy lòng thương cảm cho hai người họ. Đây không phải lỗi của họ, họ mới là nạn nhân đáng thương nhất.

“Làm hại bọn tôi? Bằng chút đạo hạnh nửa vời của cậu? Hay bằng pho tượng Quan Công trong tay?”

Nam quỷ cũng lướt tới, dưới chân hắn dùng tóc dài của nữ quỷ làm cầu nối, như đang giẫm trên sóng.

“Tôi không muốn thỉnh Tiên Cô Trói Hồn, cũng không muốn dùng Ngũ Quỷ Đoạn Hồn. Hai người đáng lẽ phải có kết cục tốt đẹp hơn, kết cục của các người không nên là ở đây.”

Vương Nhị nói bằng giọng gần như van xin.

“Cậu không phải đạo sĩ Mao Sơn sao? Mao Sơn dạy cậu như thế à? Gặp phải loại oan hồn như bọn tôi, lại còn buông tha một đường sinh lộ?”

“Bà Mù người dạy tôi thuật pháp Mao Sơn từng nói, thuật pháp Mao Sơn chủ trương trừ quỷ chớ tận diệt, vạn sự nên chừa ba phần đường sống. Siêu độ cho các người chính là ba phần đường sống tôi để lại.”

“Ồ, thật sao?”

Bên tai Vương Nhị đột nhiên vang lên giọng phụ nữ. Cậu quay đầu, nữ quỷ đã áp sát mặt vào mặt cậu.

Hai vợ chồng họ đều thích nhìn người từ cự ly gần thế này sao? Quả này khiến Vương Nhị sợ hết hồn, cảm thấy lưỡi mình dường như không còn nghe lời nữa.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện tử tế, không cần phải căng thẳng như thế. Tôi không muốn hại hai người. Từ đầu đến giờ, tôi đều xuất phát từ lợi ích của hai người, mong các người có kết cục tốt.”

Vương Nhị nói.

“Vì tốt cho chúng tôi? Nếu đúng là vậy, cậu hãy giết Lý Phong và Lý Hướng Quân thay chúng tôi đi! Nếu cậu giết được bọn họ, chúng tôi sẽ nghe lời, để cậu siêu độ, đầu thai chuyển kiếp.”

Nam quỷ đáp.

"Loay hoay kết dây màu,
Quấn quanh ngón tay nhỏ,
Giữ dây kéo thành hình
Lật ra niềm vui nhỏ…
Cậu có thích chơi kết dây không?”

Nữ quỷ đột nhiên hỏi, sau đó cả mái tóc cô ta trong phòng khách bắt đầu cuộn lên như sóng biển. Vương Nhị đứng không vững, ngay lúc đó, nam quỷ lao tới.

Vương Nhị vừa định giơ pho tượng Quan Công lên, nhưng chân trượt một cái, ngã sấp mặt xuống đất. Pho tượng Quan Công bằng gốm trong tay vỡ tan tành.

Cậu vội cởi áo khoác ngoài, lộ ra bùa trấn quỷ vẽ trên toàn thân. Lập tức, tóc nữ quỷ dưới chân tản ra.

“Đừng ép tôi!!”

Vương Nhị thở hổn hển, giơ lòng bàn tay phải lên, lộ ra Chưởng Tâm Lôi.

“Tôi còn một cách.”

Vương Nhị nói.

“Nói nghe xem!”

“Lý Hướng Quân và Lý Phong đúng là đáng chết, nhưng hiện tại trên người họ có hình xăm Quan Công, các người không động được, nhưng có thể dọa. Tôi sẽ lừa Lý Hướng Quân đến đây, các người dọa hắn điên lên, coi như trả thù. Hai người thấy thế nào?”

Nam quỷ đột nhiên dừng tấn công, đứng im, cất tiếng gọi nữ quỷ. Nữ quỷ thu tóc, lại bay vào phòng ngủ chính. Một lát sau, tiếng búa đập vào đục lại vang lên, đương nhiên còn có bài đồng dao kết dây thừng.

“Cậu nói thật chứ?”

Nam quỷ hỏi.

“Tất nhiên, tôi nào dám lừa gạt. Nhưng tôi có điều kiện.”

Vương Nhị đáp.

“Nói đi.”

“Nếu việc này thành công, hai người phải để tôi siêu độ. Tin tôi đi, đây là vì các người. Hồn ma ở dương gian càng lâu, lệ khí càng nặng. Đến lúc muốn về Âm Ty, họ sẽ coi các người là yêu quái, không cho nhập luân hồi nữa đâu.”

“Được, nếu cậu giúp chúng tôi báo thù, tôi đồng ý.”

Nam quỷ trả lời.

“Tốt, một lời đã định.”
Vương Nhị gật đầu.

Ngay lập tức, xung quanh sáng trở lại. Vương Nhị vẫn đứng ở cửa, chân phải vẫn lơ lửng chưa giẫm xuống sàn. A Huyền lại nhảy lên vai cậu

“A Huyền, mày không sao chứ?”

Vương Nhị hỏi.

“Meo!”

A Huyền kêu một tiếng, cọ đầu vào mặt cậu.

Vương Nhị thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống những lá bùa trấn quỷ trên người. May sao mình nhanh trí, mồ hôi túa ra nhòe hết cả bùa rồi. Nếu không nhờ câu nói cuối cùng, có lẽ cậu đã chết trong đó.

“Meo!”

A Huyền lại kêu.

“Mày đang hỏi tao có thật sự định làm thế không à?”

Vương Nhị tự hỏi tự đáp.

“Ừ, tao định làm vậy. Loại người như Lý Hướng Quân và Lý Phong, chết cũng đáng. Nếu chỉ bị dọa điên, còn là quá nhẹ cho họ ấy.”

Ra khỏi ngôi nhà, Vương Nhị định bắt xe thì điện thoại reo. Ngu Thường gọi đến:

“Alo, chị ạ, bạn cùng phòng em về chưa?”

“Về rồi, chị vừa thấy ở cổng trường. Mấy em ấy đang hỏi thăm em đấy, em sao rồi?”

Ngu Thường hỏi.

“Em không sao, giờ em về trước đã, gặp mặt nói sau.”

Vương Nhị nghe Nhạc Viễn đã về, trong lòng nhẹ nhõm. Hóa ra kẻ ác cũng có khắc tinh, hắn ta cũng biết sợ. Dù Vương Nhị không định làm gì Lý Hướng Quân thật, nhưng nếu hắn ta dám động đến Nhạc Viễn, cậu có thể cho họ nếm thử bùa Đinh Cước.

Vương Nhị lại bắt taxi về trường. Một lượt đã hết 50 đồng, đau lòng quá. Nếu không phải quá khuya, cậu đã đi xe bus rồi.

Về đến trường, vừa gặp mọi người, Vương Nhị lập tức bảo họ quay về ký túc xá.

“Không được!”

Ngu Thường không chịu.

“Sao thế?”

Vương Nhị không hiểu.

“Giờ này nếu chị theo mấy em về ký túc, bác quản lý sẽ không cho đâu.”

Ngu Thường đáp.

“Không, chị cứ về đi. Hôm nay cảm ơn chị nhiều nhé.”

Vương Nhị vẫy tay gọi Nhạc Viễn về.

“Này, hôm nay chị đã cứu em đó, em báo đáp chị như thế à? Chuyện này không biết thì thôi, giờ biết rồi, các em phải cho chị tham gia nữa chứ, không thì chị không ngủ được mất.”

“Không phải đâu, chị à, tò mò hại chết mèo đó, chị chưa nghe câu đấy à? Đừng tò mò nữa, chuyện này phức tạp lắm, có thể chết người đấy.”

Vương Nhị vội giải thích.

“Chị không quan tâm, chết mèo là chuyện của mèo. Chuyện hôm nay em không được gạt chị sang một bên.”

Ngu Thường bắt đầu cãi cùn.

“Tớ thấy chị ấy nói đúng, hôm nay chị ấy cứu cậu, cậu không được qua cầu rút ván, bú xong quay ra chửi mẹ.”

Nhạc Viễn nói giọng châm chọc.

“Đi chết đi!”

“Đi chết đi!”

Vương Nhị và Ngu Thường đồng thanh mắng Nhạc Viễn, khiến cậu ta cười khoái chí, giơ ngón cái lên với bọn họ.

“Thôi được, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện tỉ mỉ.”

Vương Nhị còn cách nào khác, chỉ đành nói như vậy.

“Ý cậu là, cậu định giúp hai con quỷ đó đối phó Lý Hướng Quân?”

Sau khi Vương Nhị giải thích, mọi người hiểu ra.

“Nhưng dù Lý Hướng Quân nghe có vẻ rất đáng chết, em làm thế không phạm pháp sao?”

Ngu Thường hỏi.

“Phạm pháp? Phạm pháp gì? Có phải em làm đâu, em chỉ lừa hắn ta vào nhà thôi, chuyện sau đó không liên quan đến em.”

Vương Nhị đáp.

“Thế em định khi nào hành động?”

Ngu Thường hỏi.

“Việc này không thể chậm trễ, càng sớm càng tốt, ngày mai hành động luôn. Nhưng em phải đi một chuyến nữa, mọi người về ký túc xá trước đi.”

Vương Nhị nói.

“Em lại định đi đâu?”

Ngu Thường ngẩng đầu nhìn cậu.

“Đi tìm Lý Hướng Quân, phải nghĩ cách khiến hắn tin em.”

“Chị đi với em!”

Ngu Thường đứng dậy.

“Bọn mình cùng đi!”

Nhạc Viễn và mọi người cũng đứng lên.

“Thôi được rồi, đừng lo cho tớ nữa, ngoan ngoãn về nghỉ đi. Tớ đi một lát là về.”

Vương Nhị xua tay với bọn họ sau đó lại bắt taxi, lúc lên xe lòng vẫn đang rỉ máu.

Đến nhà tắm hơi kia, Vương Nhị đi thẳng đến quầy lễ tân:

“Tôi tìm Lý Hướng Quân.”

Cô gái lễ tân sửng sốt, nói gì đó với bảo vệ. Bảo vệ đi tới:

“Cậu tìm ông chủ tôi làm gì?”

“Ông cứ bảo với hắn ta là Vương Thiên tìm!”

Bảo vệ bán tín bán nghi đi lên lầu. Một lát sau quay lại:

“Anh Vương, ông chủ tôi mời cậu lên lầu.”

Theo bảo vệ lên lầu, đến cửa một văn phòng, bảo vệ ra hiệu mời vào. Vương Nhị nhìn ông ta một cái, vừa định mở cửa thì bị bảo vệ đá một cước, ngã chúi vào trong.

Hai người khác xông tới, ghì chặt cậu xuống đất.

“Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa lại chui vào. Tao đang lo không biết xử lý mày thế nào, mày lại dám tự đến? Giờ để tao chống mắt lên xem thuật Mao Sơn có cứu được mày không.”

Trong phòng, Lý Hướng Quân ngậm xì gà, vừa hút vừa nói.