Mèo Đen

Chương 2: Con nhập môn rồi?



Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Vương Nhị, như thường lệ cậu lại đi tới chỗ cây hòe già để tìm Thím Mù. Nhưng khi cậu đi tới dưới gốc cây hòe lại không thấy Thím Mù mà chỉ thấy con mèo đen vẫn nằm trong lòng bà ấy. Con mèo này đã hơn ba mươi tuổi, nhưng hoàn toàn không thấy già đi. Khi nó thấy Vương Nhị đến còn hướng về phía cậu kêu một tiếng, sau đó chạy về nhà, thỉnh thoảng còn quay đầu lại, dường như đang gọi cậu đi theo.

Vương Nhị ngầm hiểu, đi theo con mèo đen kia tới nhà của Thím Mù. Cậu thấy Thím Mù đang ngồi trên một chiếc ghế mây giữa sân, lưng tựa vào ghế, Vương Nhị vừa tới bà đã nhận ra ngay:

"Tới rồi à?"

"Vâng!" Vương Nhị gật đầu.

"Năm nay mười tám rồi nhỉ?"

Thím Mù hỏi.

"Đúng rồi, bà ơi, cha con bảo con tới thăm bà, tiện mang sang cho bà ít đồ ăn."

Vương Nhị nói đoạn lấy trong giỏ xách trên tay ra một ít thức ăn, có cả đồ ăn chín, bánh ngọt và cơm.

"Cứ từ từ, về bảo cha mày chờ để bày lên bàn thờ cho bà cũng được."

"Kìa bà! Sao bà lại nói mấy chuyện không may đó làm gì?"

Vương Nhị nghe vậy thì hơi không vui, bèn oán trách một câu.

"Thằng chó chết còn có tí hiếu thảo đấy. Thế mày có biết hai cái cục thịt của bà già này làm sao mà mất không?"

Thím Mù dứt lời, dùng ngón tay chỉ vào cặp mắt của mình.

Vương Nhị lắc đầu:

"Con không biết!"

"Năm mày ra đời, ông nội mày bế mày tới nhà lão Năm Dần xem tướng, Năm Dần bảo mày sống không quá hai tuổi, mày biết chuyện này chửa?"

"Dạ, con biết!"

Vương Nhị khẽ gật đầu.

"Về sau ông nội mày bế mày về nhà, xong lại đi ra ngoài, mày có biết ông ấy đi làm gì không?"

Thím Mù bắt đầu hỏi tới chuyện đêm hôm đó. Cái đêm mà Vương Nhị ra đời, tất cả mọi chuyện xảy ra đều là cậu nghe cha kể lại.

"Con nghe cha kể là đi tìm cao nhân thay con ngăn cản tai họa!"

"Không sai, thế mày có biết cao nhân kia là ai không?"

"Cha chưa bao giờ kể ạ."

"Cha mày không kể, là bởi vì cha mày cũng không biết, đêm hôm đó ông nội mày tới tìm bà già này!"

Thím Mù nói ra chân tướng năm đó.

"Thật ạ? Người ông nội tìm chính là bà, bà chính là vị cao nhân kia ạ?"

Vương Nhị nghe mà sốc, sau đó hồi tưởng lại những năm tháng đã qua cùng với lời ông nội cậu dặn dò trước lúc lâm chung thì đột nhiên hiểu ra. Thì ra người vẫn luôn thay cậu ngăn cản tai họa lại chính là Thím Mù.

"Người thay con ngăn cản tai họa là bà ạ?"

Vương Nhị lập tức quỳ xuống, định dập đầu với Thím Mù.

"Đứng dậy, bà già này còn chưa chết, chờ tao chết rồi mày lại dập dầu lạy bà ba cái, được không?"

Vương Nhị khựng lại, đứng dậy, khẽ gật đầu:

"Được ạ!"

Sau đó lại hỏi:

"Thế hai mắt của bà là vì thay con ngăn cản tại họa nên mới bị hỏng ạ?"

"Phải, mà cũng không phải!"

Thím Mù trả lời như thế, làm Vương Nhị không hiểu gì cả.

"Phải, là bởi vì đôi mắt của bà già này hoàn toàn là vì mày nên mới mù, không phải, là bởi vì tai họa này không phải do bà già ngăn cản giúp mày, mà là người dân của cả làng này ngăn cản giúp mày đấy."

Lời này vừa nói ra, Vương Nhị đã hiểu, trước sinh nhật tám tuổi của cậu, tất cả mọi người trong làng này chưa từng có một năm nào thuận lợi như ý, các loại tai họa liên miên, ai nấy đều nói là vì Thím Mù nguyền rủa. Hóa ra không phải do Thím Mù nguyền rủa, tất cả là tại cậu, còn lí do Thím Mù làm thế, hoàn toàn là để bảo vệ cậu.

"Bà ơi!"

Vương Nhị suy nghĩ thấu đáo, cũng biết vì sao những năm qua Thím Mù luôn nguyền rủa người ta.

"Thế mày không muốn biết, năm xưa ông nội mày dùng biện pháp gì để bà già này từ bỏ cặp mắt này cũng phải ngăn cản tai họa cho mày à?"

"Dùng cỗ quan tài kia ạ?"

Vương Nhị hỏi.

"Không sai, cỗ quan tài kia của ông nội mày không phải quan tài bình thường đâu, đấy là lôi kích mộc* nghìn năm tuổi, là vật trấn tà tốt nhất trên thế gian này. Dùng nó làm thành quan tài thì có thể bảo đảm thi thể không bị mục nát, bách quỷ bất xâm, có thể không nhập luân hồi. Ông nội mày vốn định chuẩn bị cho mình, cuối cùng lại đánh đổi hai mươi năm dương thọ, cộng thêm cặp mắt của bà để hóa kiếp cho mày đấy."

Thím Mù thốt ra những lời này làm Vương Nhị sửng sốt, ngơ ngẩn. Theo lời bà nói, vốn dĩ ông nội cậu còn có thể sống thêm hai mươi năm nữa, những vì cứu cậu, ông lại đánh đổi hai mươi năm dương thọ cùng với cỗ quan tài tự đóng và giữ gìn cho mình suốt cả đời kia. Tất cả những chuyện này đều quá mức ly kỳ, phức tạp, cũng quá khó để Vương Nhị đón nhận.

"Ý của bà là, ông nội con vì con nên mới mất sớm vậy ạ?"

"Mày đừng bận tâm, đây cũng là kiếp số của lão già kia, chuyện mà bà nói với mày sau đây, mày phải nghe cho thật kỹ, chuyện này liên quan đến tương lai của cả làng mình."

Thím Mù đột nhiên ngồi thẳng dậy, kéo Vương Nhị, làm cậu càng thêm hoảng sợ. Sau đó, con mèo đen kia của bà phốc một cái đã nhảy lên đùi bà.

"Bà cứ nói đi, con nghe đây."

Vương Nhị đáp.

Thím Mù buông lỏng tay, lại nằm xuống chiếc ghế kia, tay vuốt ve con mèo đen trong lòng:

"Mày có biết vì sao bà phải đợi đến năm mày tròn tám tuổi mới bảo cha mày đi lấy tro bụi trên hoành phi của từ đường kia không?"

"Con không biết ạ, bà chưa từng kể."

Vương Nhị lắc đầu.

"Đó là bởi vì năm mày lên tám, vừa khéo cũng là năm cái từ đường kia đủ hai ngàn bốn trăm năm tuổi."

"Làng mình lại có lịch sử lâu đời đến thế ạ?"

"Đúng vậy, chuyện này phải kể từ năm Thuỷ hoàng đế băng hà."

Thím Mù vừa vuốt lông con mèo đen trong tay, vừa dao động cơ thể, để ghế mây bắt đầu đung đưa trước sau.

"Làng mình còn có liên quan đến Tần Thủy Hoàng ạ?"

Vương Nhị từ nhở đã thích học lịch sử nghe vậy thì lập tức nổi hứng thú.

"Sau khi Thủy hoàng đế băng hà, Triệu Cao và Lý Tư làm trái thánh chiếu, cuối cùng cưỡng ép nâng đỡ con trai thứ mười tám Hồ Hợi trở thành hoàng đế, sau đó, Hồ Hợi lập tức giơ đồ đao lên chỉ về phía đại công tử Phù Tô - vốn là người phải được kế vị theo thánh chiếu của Thủy Hoàng."

"Cái này con biết, trong tiết Lịch Sử có nghe qua rồi, về sau ngài ấy được chôn cất ở Thượng Dương quận."

Vương Nhị khẽ gật đầu.

"Thực ra, công tử Phù Tô chưa chết, ngài ấy dẫn theo gia quyến, dưới sự trợ giúp của tổ sư phái ta là Mao Doanh, tới nơi này. Đây chính là lai lịch của làng Vụ Lý, đời đời chúng ta đều ở nơi này, trông giữ cái làng này, cũng là trông giữ anh linh của công tử Phù Tô.”

"Không chết?"

Vương Nhị trợn tròn mắt:

"Chờ đã, bà ơi, tổ sư mà bà bảo nghĩa là sao ạ?"

"Vào ngày Canh Tử** tháng Chín năm Thủy Hoàng thứ 31, tổ phụ Mao Mông của Mao Doanh - tổ sư sáng lập ra môn phái ta đã đắc đạo ở Hoa Sơn, bạch nhật thăng thiên, sau này hậu đại của ngài là Mao Doanh, cùng nhị đệ Mao Cố, tam đệ Mao Trung đã từ quan về ở ẩn trong Cú Khúc sơn của huyện Cú Dung vùng Giang Nam. Cuối cùng cũng đắc đạo trong núi này, núi này cũng được xưng là Mao Sơn!"

"Mao Sơn? Bà là hậu nhân của Mao Sơn ư? Bà là đạo sĩ Mao Sơn ạ?"

Bởi vì quan hệ sâu xa này của làng Vụ Lý mà tất cả dân làng đều khá tôn kính đạo sĩ Mao Sơn, nhưng bọn họ còn có điều chưa biết, rằng Thím Mù trong mắt bọn họ lại chính là truyền nhân Mao Sơn chính kinh, danh xứng với thực.

"Đi, trong phòng bà, dưới giường có một hộp gỗ sơn mài, mở ra, bên trong có quyển sách, lấy ra đây."

Vương Nhị nghe được thì vội vàng đi vào nhà Thím Mù, căn phòng hơi tối, cậu không tìm được đèn, chỉ có thể lấy di động làm đèn, nhưng vừa bật lên thì đột nhiên cảm thấy có một khuôn mặt người vọt qua trước mặt, dọa cho cậu quăng cả điện thoại xuống đất.

"Đừng nhìn lung tung, cứ đi thẳng vào mà lấy!"

Bên ngoài vang lên giọng nói của Thím Mù.

"Dạ!"

Vương Nhị đáp lời, sờ lần trong bóng tối mà đi vào, thấp tha thấp thỏm cuối cùng cũng lần tới cái hộp kia, sau khi mở ra, bên trong quả nhiên có một quyển sách. Lúc cậu mang ra khỏi phòng nhìn thử, là một quyển sách cổ, rất nhiều chữ cậu còn không đọc được, bìa cũng mất rồi, nhưng cậu có thể nhận ra hai chữ Mao Sơn. Vương Nhị tiện tay lật xem một lượt, phát hiện bên trong có ghi chép về các loại bùa chú và phương pháp trừ tà...

Cậu mang sách tới, lại chẳng biết tự lúc nào, bên cạnh Thím Mù đã xuất hiện một chén nước. Cậu chỉ thấy trong tay Thím Mù đột nhiên xuất hiện một lá bùa, bà ấy bấm đốt ngón tay làm dấu, lá bùa kia cứ thế bốc cháy. Thím Mù ném lá bùa kia vào trong chén nước, miệng lẩm bẩm không ngừng:

"Thiên trì thủy, địa trì thủy, tỉnh tuyền thủy**, tam thủy cộng nhất thủy, thỉnh thiên quan, thỉnh địa quan, thỉnh thủy quan, mau thỉnh mau tới, Vương Linh Quan Kim Tiên đánh thức nguyên thần Vương Thiên, bản phương thổ địa đánh thức nguyên thần Vương Thiên, ta phụng Thái Thượng Lão Quân lập tức sắc lệnh."

Dứt lời bèn nhìn về phía Vương Nhị nói:

"Uống!"

"Dạ!"

Mặc dù Vương Nhị thấy khó hiểu, nhưng Thím Mù từ bé đã che chở cậu, trong lòng cậu hiểu rõ, bà ấy chắc chắn sẽ không hại mình. Thế là Vương Nhị chẳng nghĩ ngợi gì nữa, bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, lập tức cảm thấy mình sảng khoái tinh thần, hai mắt sáng ngời.

Uống xong, Thím Mù lại chỉ một chiếc ghế đẩu trong nhà và nói:

"Có thấy cái ghế kia không?"

"Thấy rồi ạ!"

"Cởi giày, ngồi lên."

Vương Nhị không do dự, lập tức cởi giày ngồi lên, sau đó thấy bên chân có hai miếng vàng lá, đang định hỏi gì đó, chợt nghe thấy Thím Mù nói:

"Giẫm lên!"

Vương Nhị lập tức giẫm lên, sau đó thấy Thím Mù đột nhiên đứng dậy, trên tay chẳng biết tự bao giờ đã xuất hiện mấy lá bùa, đứng đó vừa đốt vừa lẩm bẩm gì đó, một lúc lâu sau, bà mới đi tới:

"Đọc theo bà, Tam Sơn Cửu Hậu tổ sư, giúp chân linh ta tái hiện!"

"Tam Sơn Cửu Hậu tổ sư, giúp chân linh ta tái hiện!"

"Ba lần!!"

Thím Mù lại nhắc một câu, sau đó Vương Nhị lại đọc ba lần.

"Đứng lên đi, dưới ghế có chén nước, cầm lên, uống!"

Thím Mù nói xong, lại quay về ghế mây nằm xuống, Vương Nhị cầm chén nước kia lên uống sạch, lại quay về bên cạnh Thím Mù. Lúc bấy giờ, cậu mới phát hiện, dường như Thím Mù đột nhiên già đi rất nhiều.

"Đây là chuyện cuối cùng ta làm trong đời, chính là thu nhận con vào môn phái!!"

"Cái gì ạ? Con nhập môn rồi?"

-------------

Chú thích:

*Lôi kích mộc là chỉ loại gỗ lấy từ cây bị sét đánh tự nhiên

**Canh Tử là chỉ vị trí thứ 37 trong Nông Lịch. Nông Lịch dựa theo 10 Thiên Can và 12 Địa Chi tạo thành một Hoa Giáp (chu kỳ 60). Có ngày Canh Tử, tháng Canh Tử, năm Canh Tử, cụ thể ngày tháng năm nào thì phải tra Nông Lịch.

** *lần lượt tương ứng với nước mưa, nước ao, nước giếng