Mèo Đen

Chương 3: Kỳ ngộ ở nhà ga



Vương Nhị nghe mà sửng sốt, cứ thế mà cậu đã mơ hồ nhập môn rồi, đột nhiên trở thành đạo sĩ Mao Sơn không phải chuyện xấu, nhưng cậu còn là học sinh, trường vẫn luôn dạy cậu phải tin vào khoa học, hiện tại thế này thì...

"Con đừng nghĩ nhiều, chỉ cần chăm chỉ học bản lĩnh trong quyền sách bà cho là được, về sau sẽ mang lại cho con rất nhiều ích lợi. Chỉ có một chuyện con phải nhớ kỹ, đạo pháp Mao Sơn ta có rất nhiều phương pháp tiết lộ thiên cơ, nghịch thiên cải mệnh, dễ hao tổn âm thọ. Cho nên, phải dùng để hành thiện, không được làm ác, một khi làm ác thì vĩnh viễn không thể siêu sinh."

Thím Mù dường như đã thấu hiểu nỗi lo ngại trong lòng Vương Nhị.

"Con hiểu rồi, bà!"

Vương Nhị khẽ gật đầu.

"Còn nữa, cái mạng này của con xem như là do bà con trong làng cho đấy. Vậy nên sau này có tiền đồ rồi, không được quên bà con chòm xóm, làm người, không được quên nguồn cội!!"

"Vâng, con nhất định sẽ nhớ kỹ. Con sẽ nhớ ơn tất cả mọi người ở nơi này, nhớ đến những điều tốt đẹp bọn họ đã làm cho con."

"Tốt lắm, bà già này cuối cùng cũng không nhìn lầm người. Bà ấy à, đã là dầu hết đèn tắt rồi, giữ cái thân tàn này hơn mười năm, cùng chỉ để chờ con đủ mười tám tuổi. Ngày hôm nay cũng xem như giải quyết được tâm nguyện suốt nhiều năm qua. Một tháng sau, con sẽ phải rời khỏi làng, ra ngoài lên đại học phải nhớ kỹ, khi trừ quỷ chớ nên làm quá tận, mọi thứ phải giữ chừng mực, không thể lỗ mãng, không thể giở khí phách."

"Nhưng mà bà ơi, cháu đã trúng tuyển..."

Vương Nhị vừa nói tới đây, lập tức nghĩ ra, vị trước mặt cậu đây chính là cao nhân chính tông Mao Sơn, sao lại không tính ra được chứ?

"Con nhớ kỹ rồi, thưa bà!"

"Ừ, nhớ kỹ là được, đúng rồi, con mèo này về sau sẽ theo con!"

Dứt lời, Thím Mù trao con mèo đen trong tay ra.

"Dạ?"

Vương Nhị trợn tròn mắt, không biết Thím Mù có ý gì, con mèo này đã ở cùng với bà gần ba mươi năm rồi, một bộ lông đen mượt mà sáng bóng. Thím Mù vừa nói thế, nó đã phốc một cái nhảy lên vai Vương Nhị, xoay người lại đứng thẳng, nhìn Thím Mù.

"Từ khi hai mắt bà không còn nữa, nó chính là đôi mắt của bà, nó nhìn thấy chính là bà nhìn thấy, nó nghe được, cũng là bà nghe được, mà bà biết gì, nó cũng chứng kiến hết trong mắt. Đường sinh mệnh của con trắc trở, nhiều tai nạn, hãy để con huyền miêu này bảo vệ an toàn cho con."

Vừa nói xong lời này, trong cổ họng bà đột nhiên khục khặc một tiếng, sau đó không còn hơi thở nữa.

"Bà ơi! Bà ơi!"

Vương Nhị sững sờ, trước giờ cậu chưa từng trải qua chuyện như vậy, sao lại đột ngột thế này. Cậu đưa tay kiểm tra hơi thở của bà, không thấy gì, lập tức hớt hải quay về tìm cha.

Ngày hôm sau, tất cả dân làng đều tập trung lại để tổ chức lễ tang cho Thím Mù hơn tám mươi tuổi của làng. Vương Nhị đội tang cho bà, ba ngày sau, lại khiêng cỗ quan tài bằng lôi kích mộc mà ông nội Vương Nhị dặn dò để lại cho bà, đưa linh cữu bà đến sau núi để chôn cất.

Lúc hạ huyệt, Vương Nhị quỳ gối xuống trước miệng huyệt, sau khi dập đầu bái lạy ba cái, cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên núi đột nhiên có bóng người giống Thím Mù, hình như mắt bà lại nhìn thấy rồi, trên mặt tràn đầy ý cười vẫy tay với Vương Nhị, sau đó cứ thế xoay người biến mất.

Vương Nhị cho rằng mình hoa mắt, đứng dậy dụi dụi mắt, vừa quay đầu lại càng thêm giật mình. Cậu nhìn thấy trên mộ của Thím Mù, ông nội của cậu đang đứng đó, cậu vừa định gọi, nào ngờ ông nội cậu lại "suỵt" một cái, ra hiệu cho cậu giữ im lặng, sau đó cũng xoay người, chạy theo hướng Thím Mù vừa biến mất lúc nãy, chỉ chốc lát sau, ông nội cũng biến mất.

"Chẳng lẽ mình nhập môn rồi mở luôn cả mắt Âm Dương?"

Vương Nhị mang theo tâm trạng thấp thỏm xuống núi, bàn thờ bài vị của Thím Mù được lập ở nhà cũ của bà, mỗi ngày Vương Nhị đều đến thắp ba nén hương. Hàng ngày, cậu còn bỏ ra vài giờ để học tập bản bí pháp Mao Sơn kia trước bàn thờ của Thím Mù. Mà trong khoảng thời gian đó, cậu cũng đã nhận được giấy báo trúng tuyển vào một đại học trọng điểm nào đó của thành phố H.

Còn hai ngày nữa là đến ngày tới trường báo danh, ngày mai cậu phải lên đường tới trường học. Hôm nay, cậu tới thật sớm để thắp hương cho Thím Mù, vừa mới vào nhà cậu đã giật mình vì nhìn thấy bóng dáng một đứa bé. Quả nhiên, đứa bé đang đứng thẳng trước bàn thờ kia xoay người lại nhìn Vương Nhị. Cậu nhìn chăm chú vào đứa bé đó, nó chỉ khoảng ba bốn tuổi, ngoài quầng thâm mắt rất đậm ra thì thoạt trông có vẻ rất đáng yêu.

"Em là... có quan hệ gì với Bà Mù thế?"

Vương Nhị hiện tại có thể nhìn thấy quỷ hồn, nhưng là người và quỷ rất khác, cậu chỉ liếc mắt là nhìn ra đứa bé này không phải người.

"Nó là đứa con trai còn chưa ra đời của bà!"

Đúng lúc này, giọng nói của Thím Mù vang lên sau lưng Vương Nhị. Cậu lập tức sởn hết cả gai ốc, xoay người, thấy Thím Mù đang đứng sau lưng cậu.

"Sợ cái gì, có phải chưa từng gặp quỷ bao giờ đâu? Về sau mày còn thấy nhiều hơn nữa cơ."

Thím Mù nói, sau đó ôm chầm lấy đứa bé kia.

"Đây là con trai còn chưa ra đời đã chết non của bà, bởi vì chưa ra đời đã chết lưu trong bụng, không thể luân hồi, nên bà vẫn luôn nuôi nấng nó, bảo vệ nó an toàn, miễn cho nó biến thành cô hồn dã quỷ. Nuôi suốt ba mươi năm mới lớn được bằng này, nhưng dù sao bà cuối cùng cũng phải chết, nên bà đã dùng đôi mắt này đổi lấy cỗ quan tài lôi kích mộc nghìn năm của ông nội mày. Có quan tài kia bảo vệ thân thể bà, quỷ sai sẽ không đến bắt bà được, bà cũng có thể một mực chăm sóc nó."

Vương Nhị nghe vậy thì khẽ gật đầu, không biết phải nói gì. Đây có lẽ là tình yêu sâu đậm nhất của một người mẹ giành cho con mình nhỉ?

"Ngày mai phải đi rồi nhỉ? Đừng quên dặn cha mày, hàng ngày tới thắp cho bà nén nhang, Thanh Minh Hàn Thực cũng phải đốt ít tiền giấy, bằng không thì bà già này sẽ báo mộng mắng nó một trận đấy."

Thím Mù dặn dò.

"Con chắc chắn không quên đâu!"

Hay lắm, cha cậu cả đời nhát gan, lần duy nhất to gan kia chính là trèo lên hoành phi lấy tro bụi ở từ đường, ông ấy mà bị bà báo mộng dọa cho một lần như thế, chắc ít nhất cũng phải ốm liệt giường ba tháng mất.

"Mấy ngày nay, bà cũng nhìn mày luyện tập rồi, bà không nhìn nhầm người, quả nhiên mày có thiên tư thông minh, tư chất bất phàm. Con đường về sau phải do chính mày bước đi rồi, đừng quên những lời bà từng nói với mày trước lúc lâm chung đấy."

"Vâng ạ!"

Vương Nhị gật gật đầu, sau đó lại ngẩng lên hỏi:

"Bà ơi, con mèo đen kia đã sống ba mươi năm rồi, vì sao nó có thể sống lâu đến thế ạ?"

"Nó không phải mèo bình thường đâu, lúc đi học đừng quên mang nó theo. Từ từ rồi mày sẽ biết bản lĩnh của nó."

"Đi học cũng phải mang theo ạ?"

Vương Nhị quả thực không nghĩ đến chuyện này.

"Đương nhiên, sau này nó cũng sẽ chỉ đi theo mày!"

"Vâng, con hiểu rồi ạ!"

Vương Nhị khẽ gật đầu.

"Rồi, cút cút đi, đừng đến phiền bà mày nữa!"

Thím Mù mắng một câu, sau đó dẫn con trai biến mất.

Ngày hôm sau, Vương Nhị phải rời khỏi làng vào nội thành học. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu đi xa nhà, trước khi đi, cậu còn dặn đi dặn lại cha phải nhớ đến thắp hương cho Thím Mù, nói là đêm qua cậu nằm mơ thấy bà.

Hết chuyển từ ô tô lại sang tàu hỏa, cuối cùng Vương Nhị cũng rời khỏi xóm núi nho nhỏ kia, bôn ba hơn ngàn dặm, rốt cuộc mới đặt chân tới thành phố H. Vừa bước xuống tàu hỏa, Vương Nhị dường như đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới.

Đúng lúc này, cậu chợt thấy đằng trước có rất nhiều người xúm lại, còn có tiếng hét chói tai, hình như đã xảy ra chuyện gì bèn tới xem thử.

Người bị đám đông xúm lại vây xem là một nam một nữ, bộ dạng khoảng ngoài ba mươi tuổi, nam ngã sõng xoài trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền. Nữ thì ngồi bên cạnh khóc lóc. Sau đó, có một người tự xưng là bác sĩ tới kiểm tra cho nam giới kia, lúc ấn đến bụng y thì kinh hãi thốt lên:

"Anh ta có một khối u lớn thế này rồi mà các người không biết à?"

"Cái gì? Khối u? Không có mà, hơn nửa năm trước chúng tôi mới đi khám sức khỏe tổng quát, không phát hiện khối u nào mà."

Người phụ nữ ở bên cạnh nghe vậy thì sửng sốt, còn định đưa tay ra sờ.

"Đừng chạm vào!!"

Vương Nhị đột nhiên quát một tiếng, lại gần.

"A? Sao vậy?"

Người phụ nữ kia hỏi.

"Cậu là bác sĩ à?"

Người tự xưng bác sĩ đang kiểm tra cho nam giới thấy Vương Nhị thì liếc cậu từ trên xuống dưới rồi hỏi.

"Không phải!"

Vương Nhị đáp.

"Không phải bác sĩ thì cậu xía vào làm gì? Tôi đang cứu người đây này!"

Người này hơi tức giận, nói xong rồi ra hiệu cho Vương Nhị mau tránh ra.

Vương Nhị không để ý, hỏi người phụ nữ kia:

"Có phải hai người mới từ Vân Nam về không?"

Người phụ nữ gật đầu:

"Đúng vậy, chúng tôi đi du lịch ở đấy về.”

"Có phải đã ăn canh rắn rồi không?"

Vương Nhị lại hỏi.

"Tất nhiên là ăn rồi, đi Vân Nam thì phải ăn món đó chứ!"

Vương Nhị nghe vậy thì tiến lên trước, ấn xuống bụng của người đàn ông kia, lại lật mí mắt của người đó lên nhìn thử:

"Có phải dạo gần đây anh ta cực kì thích ăn thịt, ban đêm bụng sẽ đau đớn rất khó chịu, hơn nữa còn thượng thổ hạ tả không?"

"Ôi chao, đúng vậy, hoàn toàn đúng. Chàng trai trẻ, cậu đúng là thần y, xin cậu nhất định phải cứu anh ấy!"

Người phụ nữ kia nghe xong thì liên tục gật đầu, sau đó vừa quỳ vừa lạy cầu xin Vương Nhị. Vương Nhị vội vàng tiến lên nâng chị ta dậy, đoạn nói:

"Trong bụng anh ta không phải khối u gì cả, mà là trúng cổ độc rồi."