Khi hai bàn tay máu suýt chạm vào người Lý Hướng Quân thì bất ngờ, trên người hắn tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, cứng rắn đánh tan bàn tay máu và dòng máu loãng.
Lý Hướng Quân vốn đang sợ hãi tột độ bỗng tỉnh táo lại. Đúng rồi, trên người hắn có hình xăm Quan Công mở mắt, cần đếch gì phải sợ lũ quỷ này? Hắn cười lớn đầy kiêu ngạo, rồi quát vào mặt nữ quỷ:
"Đồ điếm thúi, tưởng tao sợ mày chắc? Nghe nói trước khi chết mày bị chúng nó thay nhau chơi suốt tám tiếng, đúng là số hưởng..."
Lời còn chưa dứt, Lý Hướng Quân chợt thấy sau lưng nữ quỷ hiện ra một nam quỷ với cái cổ dài đến hai mét, đầu lắc lư trên không trung một cách điên cuồng.
Lần đầu chứng kiến cảnh tượng này, Lý Hướng Quân nuốt nước bọt, chậc, còn kích thích hơn phim điện ảnh nữa, hắn cố lấy can đảm:
"Cái quái gì đây? Cổ dài thì ghê lắm hả? Cổ dài như vậy chẳng phải vẫn bị siết cổ chết à, giả thần giả quỷ! Mày có giỏi thì giết tao đi này!!"
Tóc của nữ quỷ lập tức bành trướng như lần trước, phủ kín căn phòng, chặn hết cả lối ra. Lý Hướng Quân hoảng hốt khi thấy Lý Phong đã chạy vào phòng lúc nào không hay. Hay rồi, giờ cả hai đều bị nhốt trong này.
"Vương Thiên!! Vương Thiên!!"
Lý Hướng Quân hốt hoảng gọi.
"Anh Quân cố thêm chút nữa đi, em sắp xong rồi!"
Vương Nhị đáp lời từ bên ngoài, sau đó thắp nến, thành kính dâng hương.
Trong phòng, nữ quỷ lại bắt đầu tấn công, nhưng hai người có Quan Công hộ mệnh, tạm thời vẫn không thể làm gì.
"Ha ha ha, chỉ thế này mà cũng gọi là lệ quỷ? Cười chết tao rồi, loại đạo hạnh yếu ớt như chúng mày mà cũng dám xưng là..."
Lý Hướng Quân đang khoác lác bỗng dừng bặt khi ánh mắt hắn chạm đến nam quỷ. Đôi mắt hắn trở nên vô hồn, khi thì cười khi thì khóc, khi thì tự nói lảm nhảm. Không ai biết hắn đã nhìn thấy gì, chỉ biết cảm xúc của hắn bây giờ đã bị nam quỷ khống chế hoàn toàn.
Trên người có Quan Công, tà ma không thể xâm nhập, vậy dùng huyễn thuật để khống chế.
Ngoài phòng khách, Vương Nhị mặc áo kinh, bày lễ cúng tế, mặt hướng ra ngoài thỉnh thổ địa bản địa, tứ trị Công Tào, Thành Hoàng địa phương, lại thỉnh Tứ Linh hộ thân, bắt đầu nghi thức siêu độ.
Vừa thỉnh Tứ Linh xong, lại quay mặt về thánh đàn, tiếp tục thỉnh Đông Ngục Đại Đế Quân, Địa Tạng Vương Bồ Tát, xin Âm Dương, tay trái bấm huyền chỉ, tay phải cầm phướn Chiêu Hồn. Lần này vì có thời gian chuẩn bị từ trước, Vương Nhị tự tay buộc một lá phướn Chiêu Hồn thật lớn, sau khi mọi thứ sẵn sàng, đang định niệm chú thì nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng thét kinh hoàng:
"Á á a a!!"
Tiếng kêu thảm này là của Lý Hướng Quân, Vương Nhị thấy bất thường, vội vào xem, ỷ mình bây giờ có Tứ Linh hộ thân, Nhị đế giáng thế, cứ như vậy đi thẳng vào.
Lý Hướng Quân không biết bị thứ gì dọa sợ, đã dở điên dở dại, ở trong phòng lúc khóc lúc cười, không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu như:
“Các người bao giờ mới đi, đi đi, không đi à? Buông tha tôi đi, đi đi mà…”
Mà lưng hắn thì máu me đầm đìa. Lý Phong ở bên cạnh cầm dao găm trong tay, từng nhát từng nhát rạch lên lưng Lý Hướng Quân. Về phần cánh tay trái có hình xăm Quan Công của Lý Phong đã bị chính y chặt xuống, y còn vừa rạch vừa cười:
"A a a a, đến đây nào, ăn thịt đi, thịt thủ heo, thịt kho tàu, uống bia, ăn thịt, thịt kho tàu, thịt thủ heo, ha ha ha ha….”
Vương Nhị đã hiểu, hai con quỷ này đã lợi dụng Lý Phong phá hủy hình xăm Quan Công hộ mệnh trên lưng Lý Hướng Quân. Mục đích của bọn họ quá rõ ràng, chính là để lấy mạng hai người này.
Không còn Quan Công trấn áp, hai con quỷ lệ khí tăng vọt, lập tức xông tới. Vương Nhị giơ cao phướn Chiêu Hồn chặn lại:
Hiện tại Vương Nhị có Tứ Linh hộ thân, hai con quỷ không dám lại gần, chỉ đứng ở đó nhìn cậu. Nam quỷ chất vấn:
“Cậu muốn làm gì? Cậu muốn ngăn cản chúng tôi báo thù ư?”
"Nhân lúc trên tay hai người còn chưa dính đến tính mạng của ai, bây giờ quay đầu lại còn kịp. Các người đã trả thù đủ rồi! Bọn chúng bây giờ sống còn khổ hơn chết! Nếu hai người thật sự giết chết bọn chúng, tính chất sự việc sẽ thay đổi hoàn toàn đấy. Đừng nói đến đầu thai, Âm Ty cũng sẽ không tha cho các người, đến lúc ấy Địa Ngục có mười tám tầng, vô vàn cực hình, có chịu nổi không?”
Lời nói của Vương Nhị khiến lệ khí của hai con quỷ giảm bớt hẳn. Cậu thừa thắng xông lên:
"Hiện giờ bọn chúng cũng điên rồi, một kẻ còn cụt một tay, đã đủ rồi, hãy để bọn chúng dùng những ngày tháng sau này để chuộc lại lỗi lầm."
Trong nháy mắt, căn phòng biến trở lại bộ dạng bình thường. Lý Hướng Quân và Lý Phong dựa vào nhau, Lý Phong mất máu quá nhiều nên đã ngất đi, còn Lý Hướng Quân thì vừa cười ngây ngô vừa hát bài đồng dao Kết Dây Thừng kia:
"Loay hoay kết dây màu,
Quấn quanh ngón tay nhỏ,
Giữ dây kéo thành hình
Lật ra niềm vui nhỏ…”
Vừa hát vừa vỗ tay.
Vương Nhị khẽ gật đầu với hai con quỷ:
"Giờ tôi sẽ lập đàn siêu độ cho hai người, để sớm ngày đầu thai."
Khi Vương Nhị quay lưng định bước ra ngoài, chợt nghe thấy nữ quỷ đột nhiên nói:
"Chồng ơi, người này chẳng phải là kẻ đã giết chúng ta ư?"
Vương Nhị hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu nở nụ cười, cuối cùng cô ấy đã phá giải khúc mắc, khôi phục lý trí, điều này có thể nói là kết cục tốt nhất cho hai người bọn họ.
“Đúng vậy, nhưng bây giờ không sao rồi, nó đã chịu trừng phạt, chúng ta ra ngoài đi, tới phòng khách, tiểu sư phụ này sẽ siêu độ chúng ta, để vợ chồng mình được đi đầu thai.”
Nữ quỷ vừa khôi phục lý trí, nam quỷ cũng thu liễm lệ khí, hai người dìu nhau đi tới phòng khách.
Trong phòng khách, Vương Nhị đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu nghi lễ siêu độ:
"Lắc chuông này thân thỉnh, chiêu thỉnh vong hồn tự nguyện tới, thụ Tam Bảo tăng lực trì, giờ này khắc này lâm pháp đàn!”
Lời nói vừa dứt, Vương Nhị khẽ lắc ba tiếng chuông, sau lưng lập tức có thánh quang hiện ra, như linh như thánh, như thần như tôn.
Vương Nhị nhìn về phía hai con quỷ, khẽ gật đầu với bọn họ, sau đó tay phải nâng lên, dùng Thanh Huyền chỉ viết lên vật phẩm cúng tế chữ Thái Ất:
“Thanh đại Trường Nhạc giới, Đông cực Diệu Nham cung, thất bảo phương kiên lâm, cửu sắc liên hoa tọa, vạn chân hoàn cảnh nội, bách ức thụy quang trung, Ngọc Thanh Linh Bảo Tôn, ứng pháp huyền nguyên chiêu, hạo kiếp thùy từ tế, thái thiên cam lộ môn, diệu đạo chân thân, tử kim thụy tướng tùy tâm ứng, Thệ nguyện vô biên, thập phương pháp hiệu, đại từ đại thánh, đại bi đại nguyện, phổ độ chúng sinh, ức ức kiếp trung, độ nhân vô lượng, tầm thanh phó cảm Thái Ất Cứu Khổ Đại Thiên Tôn, Thanh Huyền Thượng Đế!” (1)
Viết xong, Vương Nhị thở phào, đây là bước quan trọng nhất và cũng khó khăn nhất, bởi vì đoạn chú này rất dài, lại phải viết liền một mạch, chỉ cần dừng lại một giây cũng sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cậu lại ngẩng đầu nhìn về phía hai con quỷ, hai người bọn họ cũng khẽ gật đầu với cậu. Vương Nhị hiểu, bọn họ muốn nói mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Cậu hít một hơi thật sâu, bắt đầu niệm chú:
“Hạo miểu huyền minh Thái Ất Thái Linh luyện độ hồn phách, động khí huyền minh, nguyện quan khôi mạc, tinh thần thượng thăng, Úm Hồng hồng hồi thăng nhiếp!” (2)
Niệm liên tục ba lần, mỗi một lần niệm chú xong, lệ khí trên thân hai con quỷ lại tiêu tán một phần, sau khi niệm xong ba lần, hai vợ chồng đã hoàn toàn không còn quỷ khí, trở thành hai linh hồn bình thường, sau đó nhạt dần rồi từ từ biến mất.
“Tôi tên là A Kiện, cô ấy là A Hồng, tiểu sư phụ, cảm ơn cậu!”
Nam quỷ tên là A Kiện nói lời cảm ơn.
“Tôi tên Vương Thiên, nếu có duyên ắt sẽ gặp lại!”
Vương Nhị trả lời, hồn phách của hai vợ chồng chậm rãi biết mất.
Sau khi đưa hai người kia đi, Vương Nhị mở cửa, đầu hướng ra ngoài, lại niệm chú Vãng Sinh lần nữa, khấu tạ Thần tôn xong rồi đưa bọn họ đi.
Sau khi siêu độ cho hai người xong, Vương Nhị thở phào, thuật pháp này tiêu hao rất nhiều sức lực, hiện giờ cậu có cảm giác mình như đi trên mây, cậu bước ra khỏi phòng khách, mở cửa ra vào, bước ra ngoài.
“Cậu sao rồi, có bị thương không?”
Bọn Nhạc Viễn, Ngu Thường chạy tới hỏi thăm.
Vương Nhị có phần mệt mỏi, lắc đầu:
“Tớ không sao.”
Sau đó, đám đàn em của Lý Hướng Quân đi vào nhà, đưa Lý Phong đã cụt một tay và Lý Hướng Quân đã điên điên khùng khùng ra ngoài.
“Thằng nhóc kia, mày làm gì anh Quân của bọn tao rồi, vì sao anh ấy lại biến thành thế này?”
Dứt lời, một đám người xông tới, trong tay còn lăm lăm dao găm.
“Hắn bị quả báo thôi, nhân lúc còn sớm, các người vớt được cái gì thì vớt, mau về đi!”
Vương Nhị nhắc nhở rất trắng trợn, Lý Hướng Quân ăn quả báo, hắn đã hết thuốc chữa, nên các ngươi nhân cơ hội về sớm thì còn có thể khoắng được ít tiền bạc gì đó ở chỗ hắn, phải nhanh chân đi mà vớt. Lý Hướng Quân đã không còn tương lai, bọn họ phải tính toán cho mình.
Bọn đàn em của Lý Hướng Quân nghe vậy thì nhìn nhau, sau đó khiêng luôn Lý Hướng Quân và Lý Phong lên xe, đi luôn.
“Bọn họ cứ thế đi luôn à?”
Nhạc Viễn chẳng hiểu gì cả.
“Đương nhiên, bọn họ phải nhân lúc người nhà của Lý Hướng Quân còn chưa phản ứng kịp mà chia chác lợi lộc chứ. Giờ tớ hơi mệt, các cậu vào nhà thu dọn đồ đạc giúp tớ với, nhanh còn đi về.”
“Con quỷ kia đã diệt trừ rồi à?”
Ngu Thường vẫn còn hơi sợ.
“Siêu độ rồi, chắc là chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ đầu thai chuyển thế. Căn nhà này đã không còn vấn đề gì nữa.’
Chẳng bao lâu sau, bọn Nhạc Viễn đã thu dọn xong đồ nghề của Vương Nhị, sau đó gọi taxi quay về trường.
“Nhìn rõ chưa?”
Cách căn nhà kia không xa, có hai người đang nói chuyện với nhau.
“Nhìn rõ mồn một, siêu độ bằng cổ pháp Tiền Tần của chúng ta, chắc chắn không sai được.”
Chú thích:
Mấy cái niệm chú rất loằng ngoằng, có thể diễn nôm như sau (đại khái thôi, nếu có chuyên gia đi qua, xin hãy tha thứ cho kẻ người trần mắt tục T_T):
(1) Thái Ất Thiên Tôn ngự ở cung Diệu Nham nơi cực Đông, trong cõi Thanh Hoa Diệu Lạc, nơi ấy là chốn tiên cảnh với bảy loại châu báu, cửu sắc liên hoa. Là nơi chư tiên thần Phật tụ hội, hào quang rực rỡ chói lòa. Thỉnh Ngọc Thanh Linh Bảo Tôn ứng với đạo pháp huyền diệu, mở cửa Cam Lộ cứu khổ cứu nạn, phổ độ chúng sinh. Ngài hiện thân thụy tướng Tử Kim, theo tâm nguyện của chúng sinh. Lòng từ bi và pháp hiệu của ngào vang vọng khắp thập phương trời đất. Đại từ đại thánh, đại bi đại nguyện, phổ độ chúng sinh. Ngài cứu độ chúng sinh qua vô lượng kiếp. Thỉnh Thái Ất Cứu Khổ Đại Thiên Tôn, Thanh Huyền Thượng Đế nghe tiếng khẩn cầu hiện thân cứu giúp!
(2) Thỉnh Thái Ất Thiên Tôn dùng uy lực từ cõi huyền minh để tịnh hóa và siêu độ vong hồn, dùng chân khí thông suốt cõi âm, giúp vong hồn thoát khỏi u minh huyền diệu, nguyện dùng tâm từ bi rộng lớn để cứu vớt chúng sinh, giúp vong hồn thanh tịnh, nhẹ nhàng siêu thoát, chân ngôn Úm Hồng cùng pháp lực dẫn dắt vong linh siêu thoát, quay về cõi thiện.