Mèo Đen

Chương 20: Mời "bạn” vào tròng



"Anh sẽ không làm gì tôi đâu."

Hai tay bị khóa chặt, người còn bị đè xuống đất, Vương Nhị bỗng dưng nói một câu.

"Mày dựa vào đâu mà nghĩ tao không dám làm gì mày?"

Lý Hướng Quân nghe xong, bật cười.

"Tôi đến để giúp anh."

Vương Nhị đáp.

"Giúp tao? Giúp cái gì?"

"Trừ quỷ!!"

Hai chữ này vừa thốt ra từ miệng Vương Nhị, những thớ thịt trên mặt Lý Hướng Quân giật giật. Hắn vẫy tay, hai người khống chế Vương Nhị lập tức buông ra. Vương Nhị từ từ đứng dậy, phủi bụi trên người.

"Hôm nay mày thất bại, còn bị trọng thương trở ra. Nói đi, mày định làm thế nào?"

Lý Hướng Quân hỏi.

"Anh nên biết, mục tiêu của bọn họ luôn là anh và Lý Phong."

Vương Nhị trả lời.

"Nói nhảm, không thì tao tìm mày làm gì?"

"Nhưng bọn họ không làm gì được hai người, vì trên người anh có hình xăm Quan Công mở mắt. Vì vậy, tôi có một kế hoạch. Tôi cần lập đàn trong căn nhà kia, sau đó thỉnh Tiên Cô Trói Hồn bắt hai con quỷ đó lại. Nhưng mà tôi cần một mồi nhử."

Vương Nhị bắt đầu giăng bẫy.

"Mồi nhử gì?"

Lý Hướng Quân hỏi.

"Tôi cần anh và Lý Phong cùng vào với tôi. Bọn họ muốn hại hai người, nên nếu hai người cùng đi, bọn họ chắc chắn sẽ tấn công. Như vậy tôi có đủ thời gian lập đàn, thỉnh ra Tiên Cô Trói Hồi."

"Theo mày nói, mồi nhử chỉ cần một người là đủ. Cho Lý Phong đi phải là xong rồi à?"

Lý Hướng Quân quả nhiên không dễ sa bẫy như thế.

"Bên trong có hai con quỷ, một người không đủ."

Vương Nhị đã tính toán kỹ.

"Thế nếu bọn tao có mệnh hệ nào thì sao?"

Lý Hướng Quân hỏi.

"Không sao đâu. Trên người hai người có Quan Công mở mắt, bọn họ không thể tới gần. Hơn nữa, oán khí trong lòng bọn họ đều là vì hai người, nên sẽ chỉ tập trung vào anh với Lý Phong. Lúc đó, bọn họ vừa không thể hại anh, vừa không rảnh để ý tôi. Tôi sẽ thỉnh Tiên Cô Trói Hồn diệt trừ bọn họ."

Bọn họ đều là ngoại đạo, không hiểu cách làm của môn phái Mao Sơn. Vương Nhị tin rằng lần này cậu chắc chắn thuyết phục được hắn ta.

"Tao hơi tò mò, mày bắt tao thả bạn bè về hết, sao còn quay lại giúp tao?"

Lý Hướng Quân không phải người dễ tin tưởng người khác.

"Bởi vì... tôi cần tiền."

Vương Nhị trước giờ cố tình xây dựng hình tượng tham lam, giờ cũng phát huy được tác dụng.

"Ha ha ha ha."

Lý Hướng Quân nghe xong cười lớn:

“Phải thế chứ lại. Ai lại chê tiền, đúng không?"

"Đương nhiên!"

Vương Nhị cười.

"Lại đây, cầm lấy!"

Lý Hướng Quân lập tức sai người mang mười lăm vạn tới:

“Trước là năm vạn đặt cọc, xong việc thêm mười vạn. Lần này nể mặt mày có thành ý như thế, đưa hết cho mày mười lăm vạn luôn."

"Lần này tôi muốn hai mươi!"

Đã giả vờ thì giả vờ cho triệt để.

Lý Hướng Quân hơi sửng sốt, sau đó vỗ vai Vương Nhị:

"Thằng nhóc này, tao càng ngày càng thích mày rồi đấy. Hai mươi thì hai mươi! Ha ha ha."

Nói rồi lấy thêm năm vạn từ ngăn kéo đưa qua.

"Khi nào chúng ta hành động?"

Lý Hướng Quân hỏi.

"Đêm dài lắm mộng, ngày mai chính ngọ, lúc âm khí của bọn họ yếu nhất."

Vương Nhị đáp.

"Tốt, vậy ngày mai. Sáng mai tao cho xe đón mày ở cổng trường."

Đôi bên đồng ý, Vương Nhị cầm tiền về trường.

"Chết tiệt, nhiều tiền thế này cậu định tiêu kiểu gì thế?"

Nhìn một cục tiền cả thảy hai mươi vạn ném trên giường, Nhạc Viễn còn đỡ, Quách Vũ và Lão Cảnh đều choáng váng.

"Không tiêu được. Số tiền này, sau khi xử lý xong chuyện vợ chồng kia, tớ định đưa cho bố mẹ bọn họ."

Vương Nhị vừa nói xong, bọn lão Cảnh đều khẽ gật đầu. Mấy ngày nay họ cũng lên mạng tìm hiểu về cặp vợ chồng số khổ kia, đều vô cùng đồng tình với bi kịch của họ.

"Ngày mai, bọn mình đi cùng cậu nhé?"

Nhạc Viễn nhìn Vương Nhị nói.

"Nguy hiểm lắm."

Vương Nhị không muốn bọn họ đi theo mình liều mạng.

"Vì nguy hiểm nên mới phải đi cùng chứ! Anh em tốt với nhau mà, Vi Tiểu Bảo từng nói: Huynh đệ tốt phải giữ nghĩa khí!"

Nhạc Viễn khoác vai Vương Nhị.

"Được thôi!"

Sáng hôm sau, vừa ra khỏi cổng trường, Vương Nhị đã thấy Lý Hướng Quân đợi sẵn.

"Sao, còn dẫn theo đám này nữa à?"

Lý Hướng Quân thấy Vương Nhị dẫn thêm ba người.

"Bọn họ cũng muốn xem."

Vương Nhị vẫy tay bảo mọi người lên xe.

"Đợi chị với!"

Một giọng nữ vang lên từ cổng. Ngu Thường, quả nhiên cô ấy vẫn theo tới.

"Đi nhanh đi!"

Vương Nhị không muốn cô ấy đi theo. Chuyện sắp xảy ra quá nguy hiểm với một cô gái.

"Ê, làm gì thế? Có người đẹp đi cùng còn chê à? Cho cô ấy lên!"

Lý Hướng Quân đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội. Lúc này, càng nhiều người trong tay, Vương Nhị càng không dám giở trò.

Vừa lên xe, Ngu Thường đã thấy không khí căng thẳng. Cô quay sang nhìn Vương Nhị, phát hiện cậu đang nhìn mình với ánh mắt ai oán.

"Này cô em, vóc dáng không tồi đấy. Nhà tắm hơi của anh đang tuyển nhân viên, muốn thử không?"

Ngu Thường mặt xinh, dáng chuẩn, Lý Hướng Quân đâu thể bỏ qua cơ hội trêu ghẹo.

"Anh Lý!"

Vương Nhị vội ngăn lại, hi vọng hắn biết biết chừng mực.

"Làm gì vậy? Lại không mất miếng thịt nào, còn chưa làm gì đâu. À đúng rồi, người đẹp, em có bạn trai chưa?"

Lý Hướng Quân vừa nói vừa bắt đầu động tay động chân.

"Rồi, là tôi!"

Vương Nhị thẳng thừng đáp. Lý Hướng Quân lúng túng, lúc bấy giờ mới rụt tay về:

"Thì ra là vậy. Không trách được, con gái nhà ai lại bạo gan thế."

Nói xong mặt Vương Nhị đỏ bừng. Nhưng việc đã đến nước này, thực sự không tiện nói thêm.

Một lúc sau, bọn họ tới nơi. Xe phía sau, Nhạc Viễn và mọi người bước xuống. Rồi một chiếc khác tới, một người bước ra, trông không bình thường lắm. Vương Nhị hiểu, đây chính là Lý Phong, người cuối cùng trong bốn tên ác ma kia.

Lý Phong nhìn thấy ngôi nhà, lập tức kích động, trở nên hung dữ.

"Nhanh lên, ném nó vào trước đi!"

Xem ra tên Lý Hướng Quân này không đối xử tốt với Lý Phong như lời đồn. Hoặc khi dính dáng đến lợi ích của bản thân, Lý Phong bèn trở nên không quan trọng đến thế.

Vương Nhị xuống xe, lấy đồ ra, mặc áo kinh, chuẩn bị đồ siêu độ. Cậu đi tới cửa chính, quay lại nhìn Lý Hướng Quân ra hiệu.

Lý Hướng Quân gật đầu, cởi phăng áo trên, lộ ra hình xăm Quan Công mở mắt phủ kín lưng, sau đó bước tới.

Hai người đứng trước cửa. Vương Nhị đẩy cửa, nhấc chân, nhớ lại cảm giác hai lần trước bước vào, trong lòng vẫn còn hãi hùng.

"Sao thế? Sợ rồi?"

Lý Hướng Quân nhìn chân phải đang lơ lửng của Vương Nhị.

"Đi!"

Vương Nhị nói dứt lời, hai người đồng thời bước vào.

Trong chớp mắt, cái nóng tháng chín cũng không thể mang lại cho căn nhà này một chút ấm áp nào. Cảm giác ớn lạnh thấu xương, thấm vào ruột gan khiến Lý Hướng Quân hối hận vì vừa cởi áo.

Bên trong tĩnh lặng đến ghê người, tất cả âm thanh bên ngoài hoàn toàn biến mất. Lý Hướng Quân và Vương Nhị vào phòng, thấy Lý Phong đang điên cuồng trong hành lang, tay quơ quào, miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Bóp chết mày, bóp chết mày!"

Vương Nhị không nói gì, đi thẳng vào phòng khách. Chiếc bàn bị đánh sập trước đó đã trở lại nguyên vẹn. Cậu kê bàn lên, bắt đầu chuẩn bị nghi lễ siêu độ. Còn chuyện của Lý Hướng Quân ra sao, cậu không quan tâm, chỉ chậm rãi lấy đồ vật từ trong túi xách ra.

Gạo dẫn đường nấu thành cơm trắng, ba bát trà, giấy bạc, tiền vãng sinh, kinh thọ... Đột nhiên, cậu nghe thấy bài đồng dao của nữ quỷ:

"Loay hoay kết dây màu,
Quấn quanh ngón tay nhỏ,
Giữ dây kéo thành hình
Lật ra niềm vui nhỏ…”

"Con mẹ nó, con điếm thúi kia, đừng giả thần giả quỷ trước mặt ông mày!"

Lý Hướng Quân gào lên vô cùng tục tĩu.

"Các người bao giờ mới đi?”

"Các người sẽ tha cho chúng tôi chứ?"

"Các người đã làm gì chồng tôi?"

Nữ quỷ lại hỏi ba câu chí mạng, rồi từ từ đứng dậy, nghiêng đầu, nhìn thấy Lý Phong điên loạn trong hành lang.

"Á a a a a a!!!!"

Nhìn thấy Lý Phong, nữ quỷ như bị kích động, sắc mặt biến đổi, điên cuồng vùng vẫy, máu trên người trào ra như lũ, ào ạt đổ về phía Lý Hướng Quân và Lý Phong. Từ giữa dòng sông máu, có hai bàn tay đẫm máu vươn ra:

"Các người định làm gì chồng tôi!!!!"