Chồng tôi - Trần Vĩ đang cẩn thận ôm con gái, vẻ mặt hớn hở rạng rỡ.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, trong lòng căm hận cuộn trào.
Ở kiếp trước, sau khi con gái tôi - Trần Phán Phán chào đời anh ta viện cớ không có ai chăm con, ép tôi nghỉ công việc làm trong nhà nước để toàn tâm toàn ý ở nhà nuôi con.
Khó khăn lắm mới nuôi Phán Phán đến ba tuổi, tôi cứ ngỡ có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh ta lại đột nhiên đề nghị ly hôn.
Anh ta nói cấp dưới của mình - Vương Hiểu Lệ đã mang thai con trai của anh ta, bảo tôi sớm nhường chỗ cho cô ta.
Tôi giận điên người, lập tức bế con rời đi.
Nhưng anh ta lại đệ đơn kiện, lôi tôi ra tòa đòi ly hôn.
Tôi không có công việc, trong khi anh ta vừa mới được thăng chức, tiền đồ xán lạn, tòa án dĩ nhiên trao quyền nuôi Phán Phán cho anh ta.
Tôi tận mắt nhìn con gái khóc lóc gọi tôi nhưng vẫn bị Trần Vĩ kéo đi, tim tôi đau như d.a.o c ắt.
Lúc rời khỏi cổng tòa án, tôi thất thần bước đi và bị một chiếc xe tải đ.â.m văng ra xa.
Chưa kịp đến bệnh viện, tôi đã ngừng thở.
Tôi không cha không mẹ, thấy tài xế là vô ý gây tai nạn, Trần Vĩ đã ký đơn bãi nại với tư cách là chồng tôi.
Sau khi tôi ch ết, tôi mới biết được sự thật—người lái xe đó chính là do Vương Hiểu Lệ thuê đến.
Mục đích là để tôi không thể chia tài sản với Trần Vĩ khi ly hôn.
Sau này, Trần Vĩ giành được quyền nuôi Phán Phán nhưng lại không hề đối xử tốt với con bé.
Phán Phán không có đủ ăn, không đủ mặc, từ nhỏ đã phải giặt giũ, nấu cơm, chăm sóc em trai.
Trần Vĩ thà để con bé nhịn đói, cũng không cho một đồng tiền tiêu vặt.
Lên cấp hai, con cái nhà người ta đều mặt mày hồng hào, duy chỉ có Phán Phán là gầy gò vàng vọt, trông như bị suy dinh dưỡng.
Tốt nghiệp cấp hai, cô ta liền ép con bé vào trường dạy nghề, sau đó đi làm công nhân dây chuyền sản xuất trong nhà máy.
Kiếm được tiền cũng phải đưa hết cho bà ta.
Đến khi con bé tròn mười tám tuổi, Trần Vĩ bán nó cho một gã đàn ông độc thân ở quê, nhận tiền thách cưới rồi mặc kệ nó sống ch ết thế nào.
Nghĩ đến đây, tim tôi nhói lên từng cơn.
Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, khiến tôi không thở nổi.
May mà ông trời có mắt, đã cho tôi sống lại một lần nữa.
Kiếp này, tôi nhất định phải bảo vệ Phán Phán chu toàn suốt đời.
2
Bên kia Trần Vĩ vẫn còn đang vui vẻ hớn hở, tôi hít sâu một hơi rồi chậm rãi lên tiếng:
"Trần Vĩ, tìm một ngày, chúng ta đi ly hôn đi."
Anh ta sững sờ, sau đó đột nhiên lớn tiếng quát:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tạ Vãn, em lại phát điên cái gì thế?"
Kiếp trước, mỗi lần tôi nghi ngờ anh ta có vấn đề, anh ta đều lớn tiếng át đi.
Mỗi lần như vậy dù tôi có lý cũng thành không.
Sống lại một đời, tôi mới hiểu—anh ta lớn tiếng chẳng qua là vì chột dạ!
Nếu anh ta to tiếng, tôi càng hét lớn hơn.
Tôi cất cao giọng:
"Anh đã làm gì bên ngoài, trong lòng anh tự biết rõ!"
Tôi đã tính toán thời gian, lúc này anh ta chắc chắn đã có quan hệ với Vương Hiểu Lệ.
Mấy người trên giường bên cạnh cũng tò mò ló đầu ra nhìn.
Trần Vĩ đỏ bừng mặt, giọng nói mất đi sự tự tin:
"Anh… anh làm gì chứ, em nói linh tinh cái gì vậy?"
"Chuyện của anh bên ngoài, người ta đã nói hết với tôi rồi."
Tôi cười nhạt, giọng điệu không nhanh không chậm:
"Trước kia vì mang thai, tôi không muốn động thai khí nên chưa tính toán với anh. Bây giờ con đã sinh ra rồi, chúng ta cũng nên tính sổ một chút."
"Ai… ai nói với em?"
Anh ta cứng đờ cả mặt, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang, dường như đang suy nghĩ xem phải giải thích thế nào.
"Chát!"
Bỗng nhiên mẹ chồng xông vào, giáng một cái bạt tai lên mặt tôi.
Bà ta vứt hết túi lớn túi nhỏ xuống đất, chỉ tay vào tôi, giọng the thé:
"Tạ Vãn, cô phát điên cái gì thế? Vừa sinh con xong đã đòi ly hôn, có phải bên ngoài có người khác rồi không?"