Mèo Mả Gà Đồng Sẽ Không Có Kết Cục Tốt Đẹp

Chương 11



11

Ba năm qua, đồ đạc của Phán Phán trong nhà không nhiều.



Chỉ có một đống sách, vài bộ quần áo lót, với mấy bộ đồng phục.

 

Sách thì con bé không cần nữa, quần áo lót thì chê chật, đồng phục lại càng không dùng đến.

 

Con bé không mang theo cả túi xách, chỉ cầm chặt cuốn giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, rời khỏi căn nhà đó một cách dứt khoát.

 

Ngày con bé rời đi, nhà họ Trần bùng nổ một trận đại chiến thế kỷ.

 

Trần Đào Thiên vì quá háo hức khoe khoang từ trước, ai cũng biết nó sẽ vào học Cửu Trung.

 

Giờ thì không vào được, bị bạn bè cười nhạo đến mất mặt. Nó tuyệt thực, làm loạn trong nhà, thậm chí còn đòi t ự s át, ngay cả trường cấp hai bình thường theo phân vùng cũng không chịu học.

 

Trần Vĩ uống rượu đến say mèm, lần đầu tiên trong đời đánh Vương Hiểu Lệ:

 

"Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Chính cô quyến rũ tôi, khiến tôi biến cuộc sống tốt đẹp thành cái bộ dạng thế này. Đồ đàn bà lẳng lơ bị cả thiên hạ nhìn thấy thân thể, năm đó tôi đáng lẽ không nên mắc bẫy của cô!"

 

Vương Hiểu Lệ cũng nổi điên, lao vào đánh nhau với hắn:

 

"Anh tưởng anh là thứ tốt đẹp gì à? Ai mà chưa thấy anh trần truồng chứ? Bà đây đúng là mù mới lấy phải cái đồ vô dụng như anh! Một xu cũng không có, còn bị con nhóc kia xoay như chong chóng!"

 

Cơn điên của ả lên đến đỉnh điểm, tóm lấy chai rượu trên bàn, đập thẳng vào đầu Trần Vĩ.

 

Ngay lập tức, m.á.u từ đầu Trần Vĩ chảy ròng ròng, lan ra khắp sàn nhà.

 

Mẹ Trần Vĩ vừa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó liền kinh hãi đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Lúc bà ta tỉnh lại, Trần Vĩ đang nằm trên sàn vì mất m.á.u quá nhiều, còn Vương Hiểu Lệ thì đã biến mất.

 

Bà ta cuống cuồng đưa Trần Vĩ vào bệnh viện, nhưng trên đường đi lại nhận được tin nhắn từ Vương Hiểu Lệ:

 

【Tôi đi rồi. Con trai giao lại cho bà, đừng tìm tôi.】

 

Không chỉ bỏ trốn, ả còn cuỗm theo hết những thứ đáng giá trong nhà.

 

Lúc này, bố Trần Vĩ mới nhớ đến chuyện báo cảnh sát.

 

Nhưng cảnh sát nói: "Vợ chồng là quan hệ tài sản chung, vợ lấy tiền của chồng không phạm pháp."

 

Không cam lòng, Trần Vĩ kiện Vương Hiểu Lệ ra tòa, đòi ly hôn và yêu cầu trả lại tài sản.

 

Nhưng Vương Hiểu Lệ lăn lộn khóc lóc, cứ một câu "không có tiền", hai câu "không có tiền".

 

Nhà Trần Vĩ cũng chẳng có cách nào, vì nếu ả bị tống vào tù, tương lai của đứa cháu trai lớn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

 

Mấy năm dành dụm đều đã mua nhà cho Phán Phán, tiền lương hưu hàng tháng cũng bị Phán Phán lấy gần hết dưới danh nghĩa tiền sinh hoạt phí.

 

Cháu trai tuyệt thực, cháu gái bỏ đi, con trai thì nằm liệt giường, cuối cùng bố Trần Vĩ tức đến mức bị đột quỵ.

 

Xuất phát từ tinh thần nhân đạo, tôi dẫn Phán Phán đến bệnh viện thăm ông ta.

 

Vị trưởng phòng Trần một thời oai phong lẫm liệt, giờ đây chỉ có thể nằm trên giường, để người khác lo cho cả việc vệ sinh cá nhân.

 

Ông ta như một cái cây khô héo, thấy Phán Phán bước vào, lập tức rơi hai hàng lệ đục ngầu.

 

"Phán Phán... nhiều năm qua... là ba con có lỗi với con... nên ông nội không trách con... Người ta nói, con không được dạy dỗ là lỗi của cha, ông nội bây giờ thế này... cũng coi như là báo ứng rồi..."

 

Phán Phán khẽ lắc đầu, dịu dàng nắm lấy tay ông ta:

 

"Ông nội, con chưa bao giờ trách ông. Tất cả là do lỗi của ba con. Nếu không phải tại ba, bây giờ ông vẫn là quan lớn, còn là ông nội của thủ khoa thành phố nữa. Đều tại ba không đáng tin thôi. Nhưng ông cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc ông đến cuối đời. Dù ba có bỏ mặc ông, con cũng sẽ không bỏ rơi ông đâu."

 

Trái tim của ông lão ấm áp vô cùng, cảm động đến mức rưng rưng nước mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ông ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Phán Phán, liên tục nói:

 

"Tốt! Tốt! Vẫn là Phán Phán tốt nhất!"

 

Rồi ông rút từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, dúi vào tay Phán Phán:

 

"Con giữ lấy thẻ này đi, đây là tiền lương hưu của ông nội, mỗi tháng vẫn có tiền vào. Nhớ đừng để ba con biết. Sau này ông không lo cho ba con và bà nội con nữa, ông chỉ trông cậy vào con thôi!"

 

Phán Phán lập tức nhảy cẫng lên vui sướng:

 

"Cảm ơn ông nội!"

 

 

Ra khỏi bệnh viện, Phán Phán bĩu môi:

 

"Lão già ch ết tiệt, cứ làm như mình vô tội lắm vậy. Thực ra, hắn mới là kẻ xấu nhất."

 

Thật vậy, bố Trần Vĩ không hề vô tội.

 

Kiếp trước, khi Vương Hiểu Lệ liên tục bắt nạt Phán Phán, ông ta chưa bao giờ lên tiếng ngăn cản.

 

Nếu không phải vì đứa cháu trai vô dụng, ông ta đời nào thèm để ý đến Phán Phán?

 

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nhìn con bé với ánh mắt kinh ngạc.

 

Mười mấy tuổi đầu, nhìn đời đã thấu triệt đến vậy.

 

Phát hiện ánh mắt tôi, con bé ngay lập tức nhào tới, ôm chặt lấy cánh tay tôi, như thể sợ tôi sẽ biến mất.

 

Tôi vừa buồn cười, lại vừa cảm thấy an ủi.

 

Ba năm cấp hai, con bé sống ở nhà Trần Vĩ, không chỉ có được một căn nhà, mà còn kiếm được một khoản không nhỏ.

 

Tôi nhẩm tính sơ qua, chỉ riêng số tiền con bé gửi cho tôi cũng gần hai mươi vạn.

 

Bây giờ, ngay cả thẻ lương hưu của ông nội nó cũng lấy được, nó đã thực sự biến thành một tiểu phú bà.

 

Còn Trần Vĩ thì sao?

 

Không một xu dính túi, kéo theo thằng con trai vô dụng, chỉ có thể dựa vào tiền lương hưu hơn một nghìn tệ mỗi tháng của mẹ mình để sống qua ngày.

 

Mỗi ngày, hắn than dài thở ngắn, lại còn phải chịu đựng bà già suốt ngày mắng nhiếc.

 

Hắn tìm đến bố mình nhưng ông lão đóng cửa không tiếp, còn tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ cha con.

 

Không còn cách nào, hắn đành cụp đuôi quay về, tiếp tục bị mẹ và con trai chửi rủa không ngừng.

 

Cuộc sống của hắn thảm hại đến mức không thể thảm hơn.

 

Lúc này, Phán Phán lại tiến đến gần tôi hơn.

 

Nó chớp chớp mắt, khẽ nói:

 

"Mẹ, mẹ có biết tại sao con lại theo ba, và tại sao con lại cố gắng moi tiền từ họ không?"

 

Tôi ngạc nhiên nhìn nó:

 

"Tại sao?"

 

Nó nghịch ngợm ngoắc tay ra hiệu cho tôi ghé lại gần, sau đó thì thầm vào tai tôi:

 

"Mẹ ơi, bởi vì con cũng đã trọng sinh rồi."

 

(Hoàn)