Cảm giác bất lực từ kiếp trước lại ập đến, vây kín lấy tôi.
Phải chăng vì tôi quản con quá nghiêm, nên con đã chán ngấy tôi?
Lịch sử lại tái diễn một lần nữa sao?
Mười hai, mười ba tuổi, trong khi những cô bé khác mải mê thần tượng, xem phim, thì Phán Phán chỉ biết vùi đầu vào học.
Bạn bè rủ đi du lịch, tổ chức sinh nhật, con bé cũng luôn từ chối.
Tôi luôn nhắc nhở con phải học giỏi, phải thành công, vì tôi đã từng thất bại, tôi không thể để con đi vào vết xe đổ của tôi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi đã ép con quá chặt, tôi chưa từng để ý đến cảm xúc của con.
Phán Phán lại quay sang Trần Vĩ, chậm rãi nói:
"Con biết bố muốn con kéo cả em trai vào Cửu Trung. Không sao, con sẽ nói với trường. Nhưng con có một điều kiện: ông nội phải mua cho con một căn nhà."
Vương Hiểu Lệ đập bàn đứng dậy:
"Mày đừng có quá đáng!"
Bao năm nay, nhà họ Trần chỉ mua được hai căn hộ lớn.
Một căn là nhà cưới khi ly hôn tôi được chia, căn còn lại họ đang ở.
Bây giờ cả đại gia đình ba thế hệ của họ đều sống chung trong căn nhà đó.
Với mức lương hưu và tiền tiết kiệm hiện tại của bố Trần Vĩ, e rằng chỉ vừa đủ để mua thêm một căn nhà nữa.
Nếu mua cho Phán Phán, e rằng sau này Trần Đào Thiên sẽ không có nhà cưới.
Phán Phán lắc đầu:
"Lỡ sau này em trai tốt nghiệp Cửu Trung thuận lợi, bố lại đuổi con đi thì sao? Khi đó con chẳng còn gì cả. Dù sao bây giờ cũng là em trai muốn hưởng ké phúc từ con, mà con là con của gia đình đơn thân, không có cảm giác an toàn. Con muốn có một chút đảm bảo, vậy cũng không quá đáng chứ?"
"Không quá đáng, không quá đáng." Mẹ Trần Vĩ vỗ vỗ tay Vương Hiểu Lệ, ra hiệu bà ta bình tĩnh lại.
Bà ta cười đến mức miệng không khép lại được:
"Chỉ là một căn nhà thôi mà, mua là được. Chỉ cần cháu trai lớn của tôi có thể vào học Cửu Trung, một căn nhà thì có đáng gì."
Lời này của bà ta giống như đóng dấu quyết định cuối cùng, thẩm phán đương nhiên phán quyền nuôi dưỡng Phán Phán cho Trần Vĩ.
Con gái đi rồi, tôi cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ, tôi chẳng còn gì cả.
Tôi nghĩ mình đã nuôi một con sói con vong ân bội nghĩa, khóc mấy ngày liền, sau đó lao đầu vào công việc.
Nhưng Phán Phán không hề quên tôi.
Con bé bảo ông nội mua cho chiếc điện thoại mới nhất, cách vài ngày lại gửi tin nhắn và ảnh cập nhật tình hình của mình qua WeChat cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bố Trần Vĩ cũng giữ lời hứa, mua một căn nhà đứng tên con bé.
Nhà không lớn nhưng vì nằm gần trường học, lại ở trung tâm thành phố nên giá cả không hề rẻ.
Điều kỳ lạ hơn là, hàng tháng Phán Phán còn gửi cho tôi một khoản tiền lớn.
Tôi hỏi đó là tiền gì, con bé không nói, chỉ bảo tôi cứ nhận đi.
Cứ thế ba năm trôi qua.
Đến kỳ thi vào cấp ba, Phán Phán đỗ thủ khoa toàn thành phố, được nhận vào trường trung học tốt nhất ở đây.
Ngay hôm công bố điểm thi, con bé đệ đơn lên tòa, yêu cầu thay đổi quyền nuôi dưỡng.
Con bé nói rằng, bố ruột thường xuyên cùng mẹ kế bắt nạt nó, bắt nó làm toàn bộ việc nhà.
Xong việc nhà đã là mười giờ tối, lại còn phải giúp em trai làm bài tập, chẳng còn chút thời gian nào để học hành cho bản thân.
Con bé còn lập tài khoản mạng xã hội, phát trực tiếp quá trình thay đổi quyền nuôi dưỡng.
Thủ khoa kỳ thi vào cấp ba, gia đình ly hôn, mẹ kế ác độc.
Ba từ khóa này lập tức đẩy con bé lên thành tâm điểm bàn tán của dư luận.
Hàng ngày, có hàng loạt phóng viên túc trực trước khu nhà của Trần Vĩ, vừa thấy họ ra ngoài liền xông vào phỏng vấn, thậm chí có người còn chửi bới thẳng mặt.
Gia đình Trần Vĩ không chịu nổi áp lực dư luận, đành đồng ý trả lại quyền nuôi con cho tôi.
Cùng lúc đó, điểm thi lên cấp hai của Trần Đào Thiên cũng có kết quả.
Không ngoài dự đoán, đứng bét toàn trường.
Dù có suất học lên thẳng trường cấp hai theo phân vùng, nhưng cũng chỉ có thể vào lớp kém nhất.
Trần Vĩ không hề lo lắng, dù sao thì Phán Phán cũng đã giữ chỗ sẵn cho con trai hắn, dù có đứng bét, nó cũng sẽ là học sinh đứng bét của trường Cửu Trung danh tiếng.
Nhưng lúc này, Phán Phán lại đập trán như vừa nhớ ra điều gì đó:
"Aiya, bố ơi, con hình như quên mất chưa nói chuyện này với trường rồi. Xin lỗi bố nha."
Đồng tử Trần Vĩ co rút:
"Con nói gì? Con chưa báo danh cho Tiểu Thiên?"
Phán Phán cười tinh ranh:
"Bố xem đấy, làm việc nhà nhiều quá, trí nhớ con cũng kém đi rồi."
Trần Vĩ gần như gào lên:
"Vậy giờ con đi nói với trường ngay! Con là thủ khoa kỳ thi vào cấp ba, chắc chắn họ sẽ nhận em trai con."
Phán Phán chớp chớp mắt, vẻ vô tội:
"Nhưng bây giờ cả nước đều biết con có một đứa em trai ngốc nghếch và một bà mẹ kế độc ác rồi mà. Dù con có đi nói, trường cũng sẽ nghĩ là con bị ép buộc thôi. Hơn nữa, trường Cửu Trung tốt như vậy, bố nghĩ họ sẽ chịu đựng áp lực dư luận để nhận một đứa vô dụng vào học sao?"