Ông ta lúc nào cũng ghét bỏ hắn không có tiền đồ, đồng nghiệp ai cũng có con cái du học nước ngoài hoặc tốt nghiệp đại học danh giá.
Còn hắn? Học hành dốt nát, lại nhát gan, nhất quyết không chịu đi du học.
Cuối cùng, ngay cả cấp ba cũng chẳng buồn học tiếp.
Vì thế, ông ta luôn bực tức, không vừa mắt hắn.
Nhưng sau này khi hắn kết hôn, có con, bố hắn mới dần chấp nhận thực tế.
Dù không có tài cán nhưng chỉ cần hiếu thuận, không gây chuyện là được.
Thế nhưng giờ đây hắn không chỉ gây chuyện, mà còn gây ra chuyện động trời như vậy.
Một người luôn giữ thể diện như bố hắn, nào đã từng mất mặt thế này bao giờ?
Cơn giận của ông ta bốc lên tận đỉnh đầu, lập tức mắng chửi thậm tệ:
"Thứ súc sinh! Nếu tao biết mày là loại vô dụng thế này, tao đã bóp ch ết mày từ lúc mới sinh rồi!"
Trần Vĩ run rẩy, lắp bắp:
"Bố, con sai rồi, con nhất thời hồ đồ! Con thề, con tuyệt đối không tái phạm nữa! Con sẽ sống tốt với Tiểu Vãn!"
Cha hắn vẫn còn đang giận dữ, trừng mắt quát:
"Mày cầu xin tao có ích gì? Mày tự đi mà xin lỗi Tiểu Vãn! Nếu nó không tha thứ cho mày, từ nay tao coi như không có đứa con trai này!"
Sắc mặt Trần Vĩ lập tức trắng bệch.
Tiền của hắn, công việc của hắn, danh dự của hắn, tất cả đều do bố hắn ban cho.
Mất đi bố thì hắn chẳng còn gì cả.
Hắn liền bịch một tiếng, quỳ sụp xuống trước mặt tôi, ôm chặt lấy chân tôi mà khóc lóc thảm thiết:
"Tiểu Vãn, em tha thứ cho anh đi! Anh thề, từ giờ anh sẽ cắt đứt với cô ta! Chính cô ta dụ dỗ anh, anh bị cô ta lừa gạt! Anh bị trúng bẫy thôi, anh xin thề!"
"Anh nói láo!"
Vương Hiểu Lệ tức giận hét lên:
"Trước đây anh nói gì với tôi? Anh bảo rằng ở bên tôi, bố anh có thể giúp tôi được vào biên chế! Bây giờ lại nói là tôi dụ dỗ anh sao? Trần Vĩ, lương tâm anh bị chó gặm rồi à?"
"Câm miệng!" Trần Vĩ nổi giận quát.
Rồi hắn lập tức quay sang tôi cầu xin:
"Em đừng nghe cô ta nói bậy! Loại tiểu tam như cô ta, làm gì có câu nào là thật chứ?"
Tôi lạnh lùng quay mặt đi:
"Anh đã cam kết với tôi chỉ cần tôi phát hiện anh ngoại tình, chúng ta lập tức ly hôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không! Không được!"
Hắn bò tới hai bước, túm chặt lấy vạt áo tôi, gấp gáp cầu xin:
"Tiểu Vãn, lần này thật sự là anh hồ đồ! Chỉ cần em tha thứ cho anh, em muốn gì cũng được! Em nói đi, anh lập tức làm ngay!"
"Đúng vậy, con à, trẻ con không thể không có cha, cũng không thể không có mẹ. Khi con mang thai, nó bị mấy ả đàn bà hư hỏng dụ dỗ, cũng coi như là bình thường. Giờ con đã sinh con rồi, nó nhất định sẽ sống tốt với con, được không?"
Tôi rưng rưng nước mắt, vẻ mặt lộ ra một chút d.a.o động.
Trần Vĩ lập tức nhân cơ hội:
"Chỉ cần em chịu tha thứ, anh sẽ đưa thẻ lương cho em giữ, sau này mọi khoản tiền trong nhà đều do em quyết định! Anh tuyệt đối không dám nói một câu!"
Bố hắn cũng ho nhẹ hai tiếng, lên tiếng nói:
"Tiểu Vãn, chỉ cần con tha thứ cho Trần Vĩ lần này, bố sẽ sang tên căn hộ này cho con."
Ồ!
Lần này, đúng là cây sắt cũng nở hoa rồi đây.
Mẹ Trần Vĩ lúc nào cũng nghĩ tôi trèo cao, bình thường canh chừng tôi như canh trộm.
Thế mà bây giờ lại hào phóng thế này, chẳng lẽ công việc của bố Trần Vĩ đang trong giai đoạn quan trọng, không thể để danh tiếng bị bôi nhọ?
Tôi mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại khổ sở cười:
"Thế nếu tôi lại bắt gặp thêm lần nữa thì sao?"
5
Lời vừa buông ra, đám đông cũng coi như đã xem xong một vở kịch, nhanh chóng giải tán.
Vương Hiểu Lệ bị bố của Trần Vĩ mắng mấy câu, đỏ bừng mặt, khóc lóc bỏ chạy.
Bố Trần Vĩ cũng để lại vài câu rồi rời đi.
Chỉ còn lại mẹ con Trần Vĩ.
Mẹ anh ta làm bộ đánh anh ta vài cái, sau đó lại bắt đầu oán trách, trong lời nói ẩn ý toàn là trách móc tôi.
Tôi chỉ khẽ nhếch môi, chẳng bận tâm.
Căn nhà này tôi đã lấy được, ít nhất là về sau này, tôi và con gái sẽ không lo không có chỗ ở.
Trần Vĩ thở phào, tưởng rằng chuyện đã qua nhưng mấy ngày sau đi đến đâu trong khu chung cư thì anh ta cũng bị người ta chỉ trỏ, bàn tán.
Anh ta chịu không nổi ánh mắt dị nghị của người khác, bèn lủi thủi chuyển về căn phòng thuê của tôi.
Bị mất mặt một lần, anh ta ngoan hẳn, tan làm là về nhà ngay, chăm chỉ làm việc nhà, chăm con.
Tôi cũng không ngăn cản, cứ coi như có một bảo mẫu miễn phí vậy.
Nhưng suốt thời gian qua, tôi chưa bao giờ để anh ta chạm vào mình, ban đêm cũng mỗi người một giường.
Mấy lần Trần Vĩ định mon men lại gần, nhưng bị ánh mắt ghét bỏ của tôi làm cho chùn bước.