Hắn tưởng mình có cơ hội xoay chuyển tình thế, lập tức mừng rỡ:
"Ba ngàn! Tôi cho mấy người ba ngàn!"
Ba ngàn là hơn nửa tháng lương của hắn, chắc chắn đủ rồi chứ?
Ai ngờ, cô lao công kia nhếch mép cười khẩy:
"Hừ, tưởng tôi không biết anh định giở trò gì à? Tôi nhận tiền rồi, anh quay lại tố tôi lừa đảo, thế chẳng phải tôi mất trắng sao?"
Trần Vĩ tái mặt, gân xanh giật giật trên trán:
"Vậy cô muốn gì?"
Cô ta khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt:
"Tôi muốn để vợ anh tận mắt thấy bộ dạng đáng khinh này của anh!"
Nhờ mấy cô lao công nhiệt tình, trước cửa đã có cả đám đông bu kín, chen chúc đến mức chật cứng.
Thấy tôi đến, mọi người tự động dạt sang hai bên nhường đường.
Tôi gần như không gặp trở ngại nào, xông thẳng vào trong, vừa đến nơi liền vung tay tát mạnh Trần Vĩ một cái:
"Hay thật đấy, anh bảo đi làm, kết quả lại chui vào đây hú hí! Anh có còn chút lương tâm nào không? Đối xử với tôi thế này, anh có xứng đáng với con không?"
Trần Vĩ chật vật trốn sau tấm rèm cửa, dùng vải che đi thân thể, luống cuống giải thích:
"Không phải vậy đâu Tiểu Vãn! Em nghe anh nói đã! Anh bị hồ đồ, chắc là do uống say quá, nhận nhầm người thôi!"
Tôi giận đến run người, suýt thì đứng không vững:
"Nhận nhầm người? Tôi cao 1m7, cô ta 1m5. Tôi tóc dài, cô ta tóc ngắn. Anh bảo anh nhận nhầm?"
Tôi bước lên, chộp lấy rèm cửa giật mạnh:
"Đàn ông con trai mà trốn trốn tránh tránh như vậy, còn ra thể thống gì nữa!"
“Soạt” một tiếng, rèm cửa bị kéo rớt xuống.
Trần Vĩ lập tức lộ nguyên hình trước mắt tất cả mọi người.
Hắn đỏ bừng cả mặt, tức giận và xấu hổ đến không chịu nổi:
"Em đưa rèm lại cho anh!"
Tôi lườm hắn một cái đầy khinh miệt.
Hừ, ít ra hắn vẫn còn biết ngượng cơ đấy.
Nhưng tôi vờ như không nghe thấy, ôm mặt bật khóc nức nở:
"Gọi mẹ anh đến đây! Tôi không sống nổi nữa! Hôm nay tôi nhất định phải ly hôn!"
Mẹ chồng tôi vốn ở gần đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe tin trong điện thoại, bà ta giận đến nổ đom đóm mắt, hùng hổ chạy đến, vốn định đến để "giáo huấn" tôi một trận.
Nhưng ai ngờ, cửa nhà lại bị người vây chật kín.
Lửa giận của bà ta lập tức tắt ngấm.
Sắc mặt bà ta đỏ bừng rồi lại trắng bệch, vội vàng cởi áo khoác ngoài trùm lên người Trần Vĩ, sau đó lúng túng quay sang mọi người:
"Các vị, các vị, hôm nay để mọi người xem trò cười rồi, thật ngại quá. Con trai tôi bình thường đã hay nhận nhầm người, tôi bảo nó đeo kính mà nó không chịu. Thôi thế này đi, hôm nay tôi nhất định dạy dỗ nó đàng hoàng. Mọi người ai cũng bận rộn, hôm nay cứ giải tán trước đi nhé."
"Hừ, nhận nhầm người à? Thế còn cái này thì sao?"
Tôi đau đớn rút ra một tờ giấy cam kết từ trong túi,
"Trần Vĩ, trước đây đã có người bảo tôi rằng anh ở bên ngoài mèo mỡ nhưng anh lại thề thốt, còn viết cả giấy cam kết. Bây giờ bị tôi bắt tại trận, lại còn có biết bao nhiêu người chứng kiến, anh còn định giải thích thế nào nữa?"
Tôi giả vờ tay run rẩy, làm giấy cam kết rơi lả tả xuống.
Lập tức bị một bác hàng xóm nhanh nhảu giật lấy.
Mắt bác ta sáng lên như đèn pha, đọc lướt qua một lượt rồi truyền tay cho những người xung quanh.
Tôi nắm chặt tay, giọng nghẹn ngào:
"Anh cầu xin tôi cho anh cơ hội, tôi cũng đã đồng ý. Tôi dọn ra ngoài chỉ muốn tìm một chút bình yên. Nhưng anh thì sao? Anh lại ngang nhiên dẫn người đàn bà khác về nhà! Anh bảo tôi phải làm sao đây? Con chúng ta còn nhỏ thế này, anh bảo con phải làm sao?"
Những lời trách móc nghẹn ngào của tôi khiến đám đông xôn xao bàn tán.
"Bảo sao vừa sinh con xong cô ấy đã dọn ra ngoài. Nhà chồng còn bảo cô ấy chẳng ra gì, chơi trò bỏ chồng giữ con. Hóa ra là chính mình bẩn thỉu mà cứ đi nói xấu người ta!"
"Bình thường trông ngoan ngoãn lắm, ai mà ngờ lại ra nông nỗi này. Thật là khó mà tin nổi!"
"Chẳng phải công việc của hắn là do bố hắn sắp xếp sao? Lương có ba bốn nghìn mà chơi bời cũng ra trò nhỉ?"
"Hừ, có ông bố quyền thế mà! Bình thường ông ta ra vẻ lắm, ai mà ngờ con trai lại là loại người này."
...
Mẹ Trần Vĩ nghe vậy, mặt lúc đỏ lúc trắng, chẳng còn mặt mũi ở lại thêm một giây nào nữa.
Bà ta lập tức kéo tay con trai định bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc này, không biết ai hô lên một tiếng:
"Trưởng phòng Trần đến rồi!"
Trước đây mỗi lần có ai nhắc đến Trưởng phòng Trần, giọng điệu toàn là tâng bốc, nịnh nọt.
Nhưng lần này, rõ ràng là đang hả hê chế giễu.
Chỉ thấy bố của Trần Vĩ hùng hổ bước ra từ thang máy, vừa thấy con trai đã giơ tay tát thẳng vào mặt hắn:
"Đồ không biết xấu hổ! Mày làm mất hết thể diện của tao rồi!"
Trong tay ông ta, màn hình điện thoại vẫn đang phát video cảnh Trần Vĩ bị bắt gian tại trận.
Không biết ai đã tung đoạn video này lên nhóm chat chung của khu chung cư.