Mèo Mả Gà Đồng Sẽ Không Có Kết Cục Tốt Đẹp

Chương 7



Ánh mắt của những người xung quanh đầy hàm ý:

 

"Chậc~ Hóa ra là nhiều lần như thế rồi à~"

 

Bố Trần Vĩ nhắm mắt lại, thở dài một hơi, trên mặt hiện rõ sự thất vọng và bất lực:

 

"Do chúng ta quá nuông chiều nó, là nhà họ Trần chúng ta có lỗi với con."

 

Tôi cười khổ:

 

"Ly hôn đi, Trần Vĩ."

 

Trần Vĩ nước mắt giàn giụa, run rẩy nói:

 

"Không… anh không muốn ly hôn…"

 

Không chịu ly hôn chứ gì?

 

Tôi cũng không vội.

 

Tôi lập một tài khoản WeChat mới, lưu lại toàn bộ ảnh và video do hàng xóm chụp được hôm đó. Sau đó, tôi lần theo các tài khoản mạng xã hội để tìm WeChat của mẹ Vương Hiểu Lệ rồi gửi hết cho bà ta.

 

Mẹ Vương Hiểu Lệ: 【??? Cô là ai? Cái này có ý gì?】

 

Tôi: 【Bà không cần biết tôi là ai. Người đàn ông trong ảnh là con trai lãnh đạo, trước đây đã lừa con gái bà rằng sẽ cưới cô ta, nhưng chơi chán rồi thì lật mặt, không chịu nhận trách nhiệm.】

 

Mẹ Vương: 【Lãnh đạo lớn cỡ nào?】

 

Tôi: 【Rất lớn, rất lớn.】

 

Sáng sớm hôm sau, mẹ Vương Hiểu Lệ dắt theo em trai cô ta, kéo nhau đến ngay dưới tòa nhà nơi Trần Vĩ làm việc.

 

Bà ta căng một tấm băng rôn đỏ chót, quỳ ngay bên dưới, trên đó ghi rõ ràng:

 

"Sáng bắt, chiều bỏ, trời không dung!"

 

Vừa giăng băng rôn lên, mẹ Vương liền gào khóc thảm thiết:

 

"Con trai của Trưởng phòng Trần làm con gái tôi có bầu, giờ lật mặt không chịu trách nhiệm, tôi biết phải làm sao đây!"

 

"Tội nghiệp con gái tôi, thân thể bị bao nhiêu người nhìn thấy hết, danh tiết của con gái nhà lành đều bị nó hủy hoại rồi!"

 

"Các người nhất định phải đòi lại công bằng cho chúng tôi! Nhà quê chúng tôi không quyền không thế, nhưng cũng không thể cứ bị chèn ép thế này được!"

 

Vương Hiểu Lệ chen ra khỏi đám đông, mặt lúc đỏ lúc trắng:

 

"Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy? Con đâu có mang thai! Mẹ mau về đi, chuyện này con sẽ tự giải quyết."

 

"Ôi trời ơi, con gái ngốc của mẹ, bị người ta ức h.i.ế.p mà còn không dám lên tiếng nữa!"

 

Bà ta vừa gào khóc, vừa len lén nháy mắt với con gái.

 

"Hôm nay mẹ nhất định phải đòi lại công bằng cho con, nếu không thì mẹ cứ ở đây, không đi đâu hết!"

 

Em trai Vương Hiểu Lệ gầy nhom, đen nhẻm, mặt mày gian xảo, nghe vậy cũng hùa theo:

 

"Đúng đó, gọi lãnh đạo của mấy người ra đây! Không thì bọn tôi không đi đâu hết!"

 

Nhưng thực chất, bà ta đâu phải đến đây để đòi lại công bằng cho con gái, mà là muốn nhân cơ hội này ép Trần Vĩ cưới cô ta. Nếu con gái bà thật sự lấy được con trai lãnh đạo, sau này cuộc sống của gia đình bà chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.

 

Ít nhất, tiền sính lễ cho em trai bà cũng không còn là vấn đề.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vương Hiểu Lệ âm thầm rụt tay lại.

 

Mặc dù biết mẹ cô ta chủ yếu đến đây vì sính lễ của em trai, nhưng cô ta cũng thật lòng muốn nhân cơ hội này ép Trần Vĩ cưới mình.

 

Không biết ai đã báo tin cho bố Trần Vĩ, ông ta tức giận đi xuống, mặt mày sa sầm:

 

"Thưa bà, có chuyện gì thì vào trong nói chuyện."

 

Mẹ Vương thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn ông ta:

 

"Gọi lãnh đạo của mấy người ra đây! Tôi muốn nói chuyện với lãnh đạo!"

 

Bố Trần Vĩ: "Tôi là bố của Trần Vĩ, chuyện này bà nói với tôi là hợp lý nhất."

 

Mắt mẹ Vương đảo lia lịa, rồi cười hề hề:

 

"Được thôi, tôi muốn tìm chính ông đấy, vậy tôi nói với ông."

 

Không biết trong phòng họ đã bàn bạc những gì, chỉ thấy lúc mẹ Vương đi ra, túi áo căng phồng, có vẻ như nhận được không ít tiền.

 

Nhưng hôm sau, bà ta lại đến.

 

Vẫn là chỗ cũ, vẫn là vị trí cũ, vừa đến nơi đã quỳ xuống ngay.

 

Lần này còn mang theo cả loa phát thanh.

 

Vừa quỳ xuống, loa lập tức phát đi phát lại một câu:

 

"Cha con nhà họ Trần ỷ thế h.i.ế.p người, hủy hoại danh tiết con gái tôi, giờ chỉ đưa ít tiền là muốn phủi tay! Nhà tôi dù nghèo, nhưng không thể để quan chức các người chà đạp thế này! Dù thằng đó đã từng kết hôn, chỉ cần nó chịu cưới con gái tôi, tôi vẫn có thể chấp nhận đứa con rể đã qua một đời vợ!"

 

Bố Trần Vĩ tức đến phát run:

 

"Hôm qua chúng ta đã thương lượng ổn thỏa, các người nhận tiền rồi, chuyện này coi như kết thúc!"

 

Mẹ Vương ưỡn cổ lên, giọng đầy ngang ngược:

 

"Hôm qua tôi đâu có biết ông là quan chức lớn như vậy đâu!"

 

Bố Trần Vĩ tức đến run rẩy:



"Ngoài kết hôn ra, còn cách nào khác để bù đắp cho Tiểu Vương không?"

 

Mẹ Vương: "Không có! Không cưới thì tôi cứ đứng đây mãi!"

 

Bố Trần Vĩ tức đến đỏ bừng cả mặt, ném cho Trần Vĩ một câu:

 

"Tự mà lo liệu đi!"

 

Sau đó ông ta trực tiếp xin nghỉ ba ngày.

 

Nhưng mẹ Vương cũng không phải hạng dễ bắt nạt, tiếng loa phát thanh ngày càng to, thậm chí còn mang thêm một cái loa nữa.

 

Tiếng gào khóc của bà ta vang vọng cả hai cây số, ai ai cũng nghe thấy.

 

Quỳ được hai ngày, cục trưởng không ngồi yên nổi, đích thân gọi điện cho bố Trần Vĩ:

 

"Anh là lãnh đạo đơn vị, nhưng cũng phải xem xét tình huống chứ! Còn thằng con anh, nếu không xử lý nổi chuyện gia đình thì cứ cho nó về nhà đi!"

 

Bố Trần Vĩ xấu hổ đến mức không có chỗ dung thân:

 

"Tôi hiểu rồi, cục trưởng, tôi sẽ giải quyết ngay."